Tiểu Nguyệt Phồn Tinh - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:50:10
“Nào ngờ va một vị quý nhân. Ngọc bội nàng rơi xuống, vỡ mất.”
“Con bạc bồi thường, họ liền bắt Nhị Nha , sẽ để con bé nô tỳ trừ nợ.”
“Tất cả đều là của con. Nếu chân con thương, nhất định tránh …”
Vừa , để nước mắt nước mũi dính đầy vạt áo của Từ thị.
Từ thị vội hỏi:
“Là quý nhân thế nào?”
Ta đáp:
“Là Công chúa đương triều.”
Sắc mặt Từ thị lập tức sa sầm.
Im lặng một hồi, bà mới mở lời khuyên :
“A Nguyệt, ngọc bội của Công chúa, tất nhiên là vô giá, nhà khả năng đền nổi. Nhị Nha phủ Công chúa, dù nô tỳ, cũng là sống cuộc đời sung sướng. Con đừng nghĩ nhiều, chuyện … cứ để .”
“Chẳng lẽ vì Nhị Nha, mà con bỏ mặc Thần nhi ?”
Hạ Thần lập tức chen lời:
“Mẫu , nhi tử sách, thi Trạng nguyên, kiếm một phong hiệu cáo mệnh phu nhân để tặng mẫu mà!”
Dối trá!
Còn thi đỗ Trạng nguyên, mới một Tú tài cỏn con, ngươi nhận là mẫu .
Ta lập tức ôm chặt lấy Hạ Thần lòng, gào , đ.ấ.m thình thịch lưng .
“Con ơi, con của ơi…”
“Nhị Nha là m.á.u thịt mẫu sinh , mà con… con cũng là m.á.u thịt trong thể mẫu …”
“Từ nay về , mẫu chỉ còn một con thôi. Con nhất định giữ lòng hiếu thuận, đừng khiến mẫu đau lòng nữa…”
“Con ơi… lòng mẫu đau như d.a.o cắt… thật sự đau lắm…”
Hạ Thần đánh đến nhăn nhó, nhưng vì sợ moi sạch của cải trong nhà để chuộc Nhị Nha, chỉ đành nhẫn nhịn.
Không những chịu đựng, còn nghiến răng giả bộ dỗ dành :
“Mẫu … yên tâm… còn, Thần nhi nhất định hiếu thuận với … khụ khụ…”
Ta gào một hồi, mệt mỏi, mới chịu buông , bếp tìm chút đồ ăn lót .
Sáng sớm hôm , Từ thị lay dậy.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“A Nguyệt, hôm qua ngươi còn thể lên trấn, xem chân cẳng cũng chẳng gì nghiêm trọng. Mau theo lên núi, đem cây linh chi hái về. Kéo dài lâu, lỡ kẻ khác phát hiện thì hỏng bét.”
“Vâng, mẫu . Con đồ dẫn ngay.” — mặc y phục, ,
“Phải tranh thủ bán linh chi lấy bạc, còn đưa Thần nhi lên trấn học tư thục. Nhị Nha rơi tay khác , con chỉ trông cậy Thần nhi thôi.”
Ta rõ, Từ thị lo vì cứu Nhị Nha mà nghĩ quẩn, cho nên sốt sắng đem linh chi về tay , để dễ bề thi hành kế hoạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-nguyet-phon-tinh/chuong-7.html.]
Đáng tiếc, bước khỏi sân Hạ gia, một cỗ xe ngựa chắn ngang lối.
Xe ngựa dừng , một thiếu nữ dung mạo thanh tú bước xuống.
Chính là Mẫn Thư.
Theo nàng còn mấy thị vệ cao lớn.
Sắc mặt Từ thị thoáng hiện vẻ kinh ngạc, bà hẳn cho rằng đây là của Tiêu phu nhân đến .
“Bạc chuẩn xong ?” — Mẫn Thư mở miệng, bình thản hỏi.
Từ thị sửng sốt:
“Bạc gì cơ?”
Ta khẽ thì thầm bên tai bà:
“Mẫu , đây là nha bên cạnh Công chúa hôm qua.”
Từ thị lập tức đổi giọng, cúi :
“Cô nương, hôm qua A Nguyệt đụng chạm quý nhân, là nó sai. các mang Nhị Nha trừ nợ , giờ còn đòi bạc gì nữa?”
Mẫn Thư bật khinh bạc:
“Một đứa bé gái mới năm tuổi, nhiều lắm cũng chỉ đáng giá hai ba lượng bạc. Nó thể đền một khối ngọc bội ?”
“Các ngươi nên cảm thấy may mắn, hôm qua là đụng trúng . Ngọc bội mang đáng bao nhiêu, một trăm lượng bạc là đủ đền. nếu đụng Công chúa… e là cả nhà các ngươi mấy cái mạng cũng đủ mà đền.”
Sắc mặt Từ thị lập tức trắng bệch.
Ta cắn răng van xin:
“Cô nương, thật sự là chúng đủ từng bạc…”
Mẫn Thư lạnh mặt :
“Không trả nổi một trăm lượng bạc? Vậy thì bán cả nhà ngươi phủ Công chúa, mỗi tháng khấu trừ dần lương cho . Ta hầu hạ bên cạnh Công chúa Dung Liên, đến cả Tri phủ của các ngươi cũng dám để chịu thiệt, các ngươi đừng mong quỵt nợ.”
Những lời nàng đầy khí thế, khiến Từ thị run cầm cập.
Cuối cùng, nhờ nước mắt ngắn dài khẩn cầu, Mẫn Thư cho chúng thời hạn một ngày để xoay tiền.
Khi nàng cùng thị vệ rời thì trời về chiều, đương nhiên thể lên núi nữa.
Ta dìu Từ thị trở phòng chính, hai đối diện, cùng rầu rĩ thở dài.
Hạ Thần bên cạnh, ánh mắt đầy hằn học, là oán độc.
Một trăm lượng bạc — nhà họ Hạ khả năng xoay xở.
Tiền dư trong nhà còn tám lượng, nhà cửa ruộng đất bán hai mươi lượng. Từ thị cất giấu bạc riêng, mà bịa cây linh chi, thể bán bảy, tám chục lượng. Gộp còn dư chút đỉnh.
Từ thị chắc chắn là cam lòng.
Ta che mặt nức nở một hồi, khẽ cất tiếng:
“Mẫu … chuyện do con gây , tuyệt thể liên lụy đến nhà họ Hạ, thể hại phu quân và Thần nhi …”