Tiểu Nguyệt Phồn Tinh - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:50:11
“Không bằng… để con và phu quân hòa ly. Hòa ly , con sẽ còn là nhà họ Hạ nữa. Cho dù là thị nữ bên cạnh Công chúa Dung Liên, cũng thể ép nhà họ Hạ bỏ bạc đền ngọc bội.”
Ánh mắt của Từ thị và Hạ Thần lập tức sáng rỡ.
Từ thị vẻ đau lòng, với giọng bi ai giả tạo:
“A Nguyệt , mẫu nỡ rời xa con. mẫu cũng chẳng thể trơ mắt Thần nhi vì liên lụy từ con mà cả đời những việc chân lấm tay bùn.”
“Con hiểu mà, mẫu .”
Ngay mặt Hạ Thần, ghé sát tai Từ thị, nhỏ giọng bịa một vị trí, đó là nơi cất cây linh chi.
Sau đó, vành mắt đỏ hoe, nghẹn ngào :
“Mẫu , con dâu , e là chẳng thể về nữa. Thần nhi là cốt nhục của con, tiền đồ của nó, con thể yên tâm .”
“Mẫu , vị trí cụ thể của cây linh chi , con dâu chỉ riêng cho .”
“Phu quân còn trẻ, khi hòa ly, nếu tái giá cũng là chuyện thường tình.”
“Con chỉ lo, nếu kế sinh con riêng, sẽ bạc đãi Thần nhi.”
“Mẫu , hứa với con… con , bạc bán từ cây linh chi, nhất định dùng để cho Thần nhi tiếp tục học hành.”
Từ thị nắm c.h.ặ.t t.a.y , nghiêm giọng hứa hẹn:
“Yên tâm , A Nguyệt. Mẫu nhất định sẽ đối đãi với Thần nhi thật .”
Hạ Thần , trong ánh mắt mang theo sự cảm kích chân thành.
Từ thị ngoài một chuyến, khi trở về, tay cầm sẵn giấy hòa ly.
Sáng hôm , khi Mẫn Thư dẫn đến đòi bạc, Từ thị lập tức đưa giấy hòa ly mặt nàng.
Mẫn Thư hừ lạnh một tiếng, bộ tức giận, hung hăng áp giải lên xe ngựa.
Bánh xe lăn kẽo kẹt, dần đưa rời khỏi nhà họ Hạ, càng lúc càng xa.
Gió thổi tung rèm xe, ngẩng đầu ngoài — chỉ thấy Từ thị và Hạ Thần ở cổng, mặt mày nhẹ nhõm, tràn đầy vẻ mừng rỡ.
Trong mắt bọn họ, tuy thể bán cho Tiêu phu nhân để kiếm lời, nhưng thể giữ bạc trong nhà, sắp phát tài nhờ cây linh chi trăm năm, cũng coi như chuyện vui.
Mẫn Thư , giọng đầy khinh bỉ:
“Khó trách ngươi cần trượng phu, cũng chẳng giữ nhi tử. Đám , còn tàn độc hơn cả rắn rết.”
“Ta cũng còn cách nào khác.”
Ta nhận lấy giấy hòa ly từ tay Mẫn Thư, cẩn thận gấp , cất kỹ trong ngực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-nguyet-phon-tinh/chuong-8.html.]
Mẫn Thư chợt hỏi:
“Sao ngươi cầu xin Công chúa ngươi trừng trị nhà họ Hạ?”
Ta nghiêm mặt đáp:
“Mẫn Thư cô nương, chỉ là một phụ nhân quê mùa tầm thường. Công chúa chịu thu nhận con , là lòng nhân từ. Ta công lao, cũng chẳng sản nghiệp gì, tư cách cầu xin Công chúa báo thù ?”
Mẫn Thư ngẩn .
Ta mỉm :
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Cô nương cứ yên tâm, đường đời còn dài, sẽ bỏ qua cho nhà họ Hạ.”
“Phải .” — Mẫn Thư —
“Ngươi cứ tận tâm việc cho Công chúa, sẽ bạc đãi trong phủ. Hôm nay Công chúa bận việc, tiện gặp ngươi. Người bảo đưa ngươi thẳng đến viện Đường Lê , Nhị Nha đưa đến đó . Từ nay về , con các ngươi cứ ở đó.”
Ta bất ngờ:
“Viện Đường Lê ở trấn Hồi Long? Trước giờ từng đến nơi … chỗ đó gì ?”
“Đến tự khắc sẽ .” — Mẫn Thư đáp.
“Lần Công chúa tới trấn Hồi Long, cũng là vì viện Đường Lê. Tiểu Nguyệt, ngươi nhớ kỹ — chính vì ngươi còn giữ tỉnh táo, Công chúa mới chịu đưa tay giúp ngươi một phen. nếu ngươi hỏng việc ở viện Đường Lê, Công chúa thừa thủ đoạn khiến con ngươi c.h.ế.t chỗ chôn.”
Tim khẽ thắt , nhưng vẫn hề hoảng loạn.
Với phận của Công chúa, g.i.ế.c và Nhị Nha, chỉ cần một câu là đủ, cần bịa cớ gì.
Như lời Mẫn Thư — chỉ cần tận tâm việc, hết sức báo đáp là .
Xe ngựa chạy qua từng khung cảnh quen thuộc, cuối cùng dừng ngay cửa một tư thục ở trấn Hồi Long — thư viện Hồi Long.
Mẫn Thư dẫn bước trong.
Ta từng đến thư viện Hồi Long một .
Lúc , dẫn Hạ Thần tới đây, cầu kiến sơn trưởng của thư viện, mong ông cho một cơ hội để nhập học.
Khi đó, dám ngang ngó dọc, chỉ thấy nơi rộng lớn, khiến kính sợ thấp thỏm.
Hôm nay, Mẫn Thư đưa qua từng bậc thang nối tiếp .
Lúc đầu còn lác đác vài thư sinh qua , nhưng càng sâu trong, bốn phía càng trở nên tĩnh mịch, đến cả cơn gió thoảng qua cũng mang theo vẻ dè dặt, dám quấy nhiễu.
Thư viện … còn lớn hơn tưởng.
Mãi đến khi một cánh nguyệt môn hiện — tường trắng ngói đen, bên đề ba chữ “Viện Đường Lê” — mới đến nơi.
Bên trong nguyệt môn, là một thế giới khác.