Tiểu Thời - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:42:59
mỗi khi ngoài xem nàng học hành thế nào, nàng vẫn im đất học lễ nghi.
Có lẽ chỉ thấy ngoan ngoãn ở vẻ bề ngoài, chung quy ma ma giáo dưỡng vẫn nàng cho tức đến nỗi bao nhắc với mẫu rằng bà về cung ngay bây giờ.
Ta từng trải qua , đương nhiên cũng học thành thạo những cái nào dễ dàng như vầy.
Nhìn gương mặt héo như cà phơi sương của Tiểu Thời, cũng đau lòng, buổi tối thường xuyên lén lấy thêm cơm cho nàng, lấy thuốc mỡ bôi lên bàn tay sưng đỏ cho nàng, còn kéo Bích Vân qua giúp nàng xoa bóp vai cổ, chân tay.
Vì thế ngày hôm là một Tiểu Thời sức sống phơi phới, sắc xuân tưng bừng .
Hai tháng , cuối cùng ma ma giáo dưỡng cũng chịu nổi nữa, đánh tiếng từ chức với mẫu : "Nhị tiểu thư học tám chín phần mười, lão còn gì để dạy tiểu thư nữa, xin phép cáo lui."
Mẫu còn định đưa cho bà một túi tiền thật đầy, nhưng bà đến đầu cũng ngoảnh , vội vàng như chạy trốn nhảy xe ngựa nghênh ngang mà .
"Tỷ tỷ! Cuối cùng cũng giải phóng !" Tiểu Thời cuối cùng cũng lộ nụ tươi tắn nhất bấy lâu nay, còn mẫu thì buồn đến độ rụng thêm vài cọng tóc.
"Tỷ tỷ cứ yên tâm, ma ma về chắc chắn sẽ cáo trạng với hoàng hậu là thể trở thành thái tử phi khà khà." Nàng cầm điểm tâm nhét trong miệng, hai quai hàm căng phồng lên.
Ta cầm cốc sữa bò đặt mặt nàng, buồn hỏi: "Sao trở thành thái tử phi đến ?"
Nàng nhăn mày nhỏ giọng lầm bầm đáp: "Muội thấy thái tử bao giờ , đến tròn dẹp còn chẳng , tại gả cho ?"
"Hơn nữa tui còn về nhà nữa, đợi Chiêu Nguyệt gả cho thái tử xong là tui thể trở về nhà hi hi."
Câu là nàng ở trong lòng.
Không bao nàng về nhà, nhưng chỗ là nhà của nàng mà, nàng về chốn nào nữa.
Theo những gì , dưỡng phụ dưỡng mẫu của nàng cũng chính là phụ mẫu ruột của , lúc định bán nàng đổi lấy tiền, chuẩn cho nhi tử ruột của họ đón dâu.
Hiện giờ hai phụ bắt bỏ đại lao c.h.é.m đầu, còn gã nhi tử cũng sung nô, Tiểu Thời càng thể về đó .
Ta còn kịp hỏi nàng, vì trong cung truyền tới lời, hoàng hậu nương nương gặp và Tiểu Thời.
8
Tôn Chiêu Dương đích điều khiển xe ngựa đưa chúng cung, dọc đường năng gì với cả, chỉ là khi cung một câu: "Cố mà biểu hiện cho ."
Có thể tưởng tượng Tiểu Thời đang chửi mắng sa sả như mưa tát nước, đương nhiên, là ở trong lòng.
Hoàng hậu nương nương vẫn giống hệt như lúc , ung dung hoa quý, ôn tồn lễ độ.
"Thần nữ xin thỉnh an hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương vạn phúc."
Ta và Tiểu Thời quỳ xuống hành lễ về phía bà , nhưng hình như Tiểu Thời quên sạch những gì học trong vòng hai tháng, lúc đập đầu m.ô.n.g như sắp vểnh lên tận trời, cơ thể còn run lẩy bà lẩy bẩy.
Hoàng hậu nàng khỏi nhíu chặt hàng lông mày.
"Đứng dậy , ban ghế ."
"Tạ hoàng hậu nương nương." Ta chậm rãi dậy, qua đó cùng với Tiểu Thời xuống.
"Chiêu Nguyệt, lâu lắm mới gặp con. Kia là Tiểu Thời đúng , con mau đây để xem nào." Hoàng hậu chuyện trò với hai , thì bình dị gần gũi, giống một thiện lương vô cùng.
Đương kim thánh thượng chỉ duy nhất một con trai là thái tử, còn tất cả là công chúa. Hễ trong cung nam hài sinh , nếu sinh bao lâu thì cơ thể yếu đuối sống nổi, thì lớn thêm vài tuổi cũng c.h.ế.t vì đủ thể loại chuyện.
Hoàng hậu lương thiện ư? Có cho tiền cũng tin.
Ta hướng về phía nương nương nhoẻn miệng , phát giác Tiểu Thời đang thất thần: "Quán quân cung đấu, lợi hải đỉnh của đỉnh, đầu thấy quán quân cung đấu sống sờ sờ thế . À , thái hậu mới là quán quân cung đấu chứ nhỉ..."
Thấy thế lập tức mở miệng nhắc nhở nàng, cắt ngang suy nghĩ của Tiểu Thời: "Thần nữ cũng nhớ hoàng hậu nương nương. Tiểu Thời, nương nương đang gọi qua đó kìa." Ta lặng lẽ dấu vết đẩy tay Tiểu Thời một cái.
"Ah! Đây đây!" Cuối cùng nàng cũng hồi thần, nhưng bước về phía hoàng hậu với cái dáng hết sức quái dị, như thể mỗi một bộ phận cơ thể đều đang run lên, run run rẩy, bộng dáng sợ hãi bao nhiêu thì sợ hãi bấy nhiêu.
Đến mặt hoàng hậu nương nương bỗng nhiên chân nàng mềm nhũn, đột nhiên vấp ngã một cái, ngã lăn đất.
Ta cuống quýt dậy, đến bên cạnh Tiểu Thời quỳ xuống: "Nương nương, lẽ từ sáng đến giờ Tiểu Thời dùng bữa, nên nàng hoa mắt chóng mặt ạ."
Ánh mắt của hoàng hậu nương nương về phía Tiểu Thời càng nhuốm vẻ khinh thường, xua xua tay nhàn nhạt đáp: "Nếu hoa mắt chóng mặt, về chỗ nghỉ ."
"Vâng." Toàn ướt đẫm mồ hôi lạnh, cùng Bích Vân đỡ Tiểu Thời dậy về chỗ .
"Hừ, tui đây cần say rượu ba chén cũng thể diễn đạt đến mức rơi lệ. Cảnh là ai cũng ngỡ là đồ nhà quê trải sự đời đầu gặp quý nhân hén. Cái thằng từ giời rơi xuống còn bảo biểu hiện cho , mơ đê! Cuối cùng cũng thể thanh thản im một chỗ đồ trang trí ."
Ta yên lặng tiếng lòng của Tiểu Thời, bỗng thấy nắm đ.ấ.m cưng cứng .
Thôi lát về chỉnh nàng một trận .
Sau đó quả nhiên hoàng hậu nhắc đến Tiểu Thời nữa, cả buổi chỉ nắm tay hỏi han ân cần, còn hỏi khăn trùm đầu thêu đến .
9
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-thoi/chuong-5.html.]
Từ cung của hoàng hậu ngoài, chúng chạm mặt thái tử.
Nói thì cũng mấy tháng gặp , thái tượng trong ấn tượng của là phong thần tuấn lãng, võ nghệ cao cường, chỉ kém a một chút.
gặp , thấy hốc mắt trũng sâu, vành mắt biến thành màu đen, khuôn mặt hốc hác bất kham, chẳng mấy tháng gì.
Thái tử vuốt cằm, ánh mắt kiêng nể gì mà đánh giá chúng , hệt như đang lựa chọn đồ vật, ngả ngớn mở miệng : "Các nàng quyết định ai sẽ là thái tử phi của ?"
"Oẹ! Tởm vãi!"
"Đây mà là thái tử ? Ngoại trừ phận , chẳng xứng với Chiêu Nguyệt tý nào! Hệ thống , mày xác định nhầm lẫn gì chứ?"
"Nếu mà là thái tử, hình như tao cảm thấy về cho lắm, thế khác gì là đẩy Chiêu Nguyệt hố lửa ?"
" mà, tao trông vẻ Chiêu Nguyệt gả cho thằng cha lắm nè."
"Phiền chít !"
Tiểu Thời cúi đầu thật thấp, thấy rõ nét mặt của nàng, nhưng đến giờ nàng m.á.u dồn lên não .
Ta những lời của thái tử trong lòng cũng khó chịu, nhưng vẫn bày gương mặt tươi với : "Chuyện hôn nhân là lệnh của phụ mẫu, lời mai mối, nào chuyện mà với Tiểu Thời thể quyết , thái tử đùa ."
"Tiểu Thời ? Nhìn khuôn mặt non nớt xinh búng nước , bằng cũng gả trong phủ thái tử ."
Hắn vươn tay, nâng cằm Tiểu Thời lên, dí sát cái gương mặt vàng khè mặt nàng , ái .
Nét mặt Tiểu Thời tràn ngập tức giận, trong mắt tựa như một bụm lửa sắp phun ngoài: "Trời đánh thánh đâm, nhịn nữa nhịn mãi, thể nhịn nổi! Chết thì c.h.ế.t luôn , khéo c.h.ế.t chừng còn thể về nhà!"
Phát hiện thấy khắc tiếp theo nàng sẽ mở miệng "hỏi thăm mười tám đời tổ tông" nhà thái tử, vội kéo nàng sang bên cạnh , cúi vái chào thái tử:
Truyện được Mâu dịch, xin đừng bê đi đâu, bê là Mâu khóc đấy
"Trong nhà còn chuyện quan trọng, thần nữ ôn chuyện với thái tử nữa, dẫn Tiểu Thời về nhà , mong Thái tử trách tội."
Nói xong kéo Tiểu Thời đầu thằng, về phía bao xa vẫn còn rõ cái giọng điệu tự quyết định của thái tử:
"Còn là một bé hạt tiêu dễ nổi nóng chứ, thích, miễn cưỡng cho phép nàng ."
"Mẹ kiếp... Úi!" Tiểu Thời còn kịp xong hai chữ bịp kín miệng , ôm c.h.ặ.t t.a.y kéo thẳng chỗ xe ngựa đang đợi sẵn ở ngoài cung.
10
"Tỷ tỷ! Sao hồi tỷ với là tên thái tử là loại tồi tệ như thế!" Tiểu Thời khi lên xe, mặt còn đỏ rực, xem đang giận đến xung thiên đây mà.
"Suỵt!" Ta đưa ngón tay thủ thế với nàng, còn về phủ, cũng thể mấy lời như thế với nhà thiên gia .
Rồi đó nhỏ giọng đáp: "Ta cũng quen bieét gì với thái tử, một năm cũng chẳng gặp quá hai , chứ đừng là chuyện thêm mấy câu."
Nàng trông cứ như c.h.ế.t khiếp : "Đã hôn ước?"
"Từ nhỏ trong cung định ."
Tiểu Thời im lặng thật lâu, đó thấy nàng lầu bầu ở trong lòng: "Mình còn tưởng hai lòng ý , nhưng cốt truyện nặng nề thế , giờ tính đây?"
"Tiểu Thời, ở trong cung thận trọng từ lời đến việc , bất rằng bất cứ ai cũng khả năng khiến rơi đầu. Nếu còn thế , sẽ bảo ma ma giáo dưỡng trở về dạy đó." Ta xụ mặt, vô cùng nghiêm túc cho nàng .
Nàng uể oải đáp : "Dạ òi." Sau đó gì nữa, cũng là tai lời .
Sau khi hồi phủ, Tiểu Thời nhốt bản trong phòng ba ngày.
Ba ngày nàng suy nghĩ nhiều, cũng nhiều chuyện liên quan về nàng.
Ví dụ như Tiểu Thời ở thế giới , ví dụ như nàng là sinh viên đại học sắp nghiệp.
Rồi ví dụ như ở thế giới nàng cũng phụ mẫu của riêng , còn một tỷ tỷ và , và bản nàng cũng yêu thương như tưởng tượng.
Buổi tối ngày thứ ba, thấy trong lòng nàng nhắc nhắc mãi: "Ba vẫn còn chị và em trai, chắc sẽ khổ sở lắm nhỉ."
"Ở đây còn ăn ngon mặc , cũng chẳng bán cho tư bản, phu nhân cho nhiều nhiều tiền và khế đất, nếu họ gả chồng thì trốn thôi. Có vẻ cũng tệ lắm . Nếu thì cứ như tiếp ."
Sau đó nàng mang cặp mắt sưng đỏ qua phòng , thái độ đổi lệch trời lệch đất, cả đêm chỉ khuyên việc gì gả cho thái tử cả.
Nàng : "Thái tử phu quân , cần mang cả cuộc đời cho ."
Nàng : "Tỷ tỷ như , xứng đáng với hơn."
Nàng : "Người con gái giờ chim tước trong lồng, mà là cánh chim biển trời."
Nàng : "Ta sinh để vui lòng chính , chứ để hài lòng khác."
...