Tiểu Thời - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:43:00
Mãi cho đến tận khi hừng đông, Tiểu Thời giường của . Ta cụp mắt chăm chú nàng thật lâu, phát âm thanh nhỏ đến nỗi chỉ mới thể : "Tiểu Thời , tỷ gả cho ."
Từ nhỏ lớn lên ở trong tướng phủ, là thái tử phi thánh thượng và hoàng hậu khâm điểm, mỗi một tiếng , cử động đều vạn để ý, khác giám sát.
Đến biển cũng bao giờ thấy, chi là trở thành cánh chim biển trời.
Huống hồ, đưa về nhà.
Tuy vì , nhưng , chỉ khi lên thái tử phi, Tiểu Thời mới thể trở về ngôi nhà của chính nàng, tuy nàng phụ mẫu quan tâm nàng, nhưng rõ ràng thể cảm nhận nàng quan tâm đến nhà của .
Nàng ngây thơ quá, là đích nữ của tướng phủ, thể chạy trốn dễ dàng như chứ.
Nàng bồng bột tràn đầy sức sống, nên về thế giới của nàng, trở cuộc đời vốn của nàng mới đúng.
11
Nghe những việc xảy ở trong cung, Tôn Chiêu Dương tìm đến chỗ và Tiểu Thời. Sắc mặt nghiêm túc, chẳng cái vẻ cà lơ cà phất thường ngày nữa.
"Muội trở thành thái tử phi đến ?" Đây là hỏi Tiểu Thời.
Tiểu Thời đương nhiên là gật đầu chút suy nghĩ .
"Muội trở thành thái tử phi đến ?" Đây là hỏi .
Hắn nghiêm mặt , nhận một đáp án, cả Tiểu Thời cũng khẩn trương về phía .
"Không ! Không ! Cầu xin đó! Không !"
cuối cùng vẫn để thất vọng .
" ." Ta thấy giọng nhẹ như của chính .
"Được, ."
Nghe câu trả lời của , Tôn Chiêu Dương giữ khuôn mặt bình tĩnh, xoay rời khỏi viện của chúng .
12
Mẫu lóc với rằng Tôn Chiêu Dương về Mặc Bắc , bà lo lắng.
Ta lên miếu xin cho một lá bùa bình an, hy vọng thể sống sót thật , trừ những cái , trừ đó , còn đoái hoài gì đến những gì bên cạnh nữa.
Bởi hôn kỳ của và thái tử sắp đến, mà khăn trùm đầu của vẫn thêu xong.
Vì thế cả ngày trong phòng thêu khăn trùm đầu đỏ, ngày qua ngày về cuộc sống giống hệt như đây.
Tiểu Thời vẫn giống như qua ở bên cạnh, nhiều khuyên bảo kết quả, nàng cũng khuyên nữa, chỉ là thường xuyên mang vẻ mặt đau thương mà .
"Được mà, đợi đến khi tỷ tỷ của lên thái tử phi, nữ quyến trong kinh thành ai cũng sẽ nể mặt ba phần, tung hoành thế nào cũng , chứ trưng cái mặt nhăn như mướp đắng chi hử?"
Ta nhẹ nhàng xoa nắn gương mặt nàng, nàng hãy vui lên một chút.
Mỗi thế nàng đều nhăn hết cả mặt , bĩu môi : "Hầy, tỷ chẳng hiểu cái gì cả."
13
Sau đó khăn trùm đầu của cũng thêu xong, long phượng trình tường, tinh xảo vô cùng.
Giá y cũng thử , kích cỡ vặn, xa hoa lộng lẫy.
Của hồi môn cũng kiểm kê xong, chỉ đợi hôn kỳ chạm ngõ nữa thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-thoi/chuong-6.html.]
chuyện vĩnh viễn bao giờ trôi chảy giống như chúng tưởng tượng.
Vĩnh Bình năm thứ sáu, ngày mười tháng tám.
Thái hậu hoăng, cả nước ai điếu, thái tử cần giữ đạo hiếu ba năm.
Sau khi tin xong, vui vẻ nhất ở đây là Tiểu Thời.
"Tốt quá tỷ tỷ ơi! Muội thể ở bên tỷ thêm mấy năm nữa !"
"Thật lòng xin thái hậu, con ý bảo ngài c.h.ế.t ạ."
Ta bất đắc dĩ , trong ánh mắt thật cũng sắc vui.
Trong lúc quốc tang, cấm tổ chức yến hội, theo lý mà sẽ tẻ nhạt chẳng thú vui gì, nhưng Tiểu Thời ở đây, bao giờ nhàm chán cả.
Nàng kể cho muôn vàn câu chuyện cung đấu mà nàng từng qua, cái gì mà uyển uyển như khanh, lan nhân nhứ quả.
Truyện được Mâu dịch, xin đừng bê đi đâu, bê là Mâu khóc đấy
Đế vương từ xưa bạc tình bao, hồng nhan từ xưa bạch mệnh mấy.
Ta nàng đang đổi biện pháp để khuyên , nhưng vạch trần nàng, chỉ yên lặng thầm nhuần những kỹ xảo nhỏ trong cung đấu mà nàng cứ bắt nhớ thật kỹ.
14
Năm nay mùa đông đến sớm hơn hẳn năm, còn lập đông tuyết bắt đầu rơi lả tả.
Sáng sớm tinh mơ Tiểu Thời đẩy cửa thấy một màu trắng xoá, sân tích một lớp tuyết thật dày, khắp nơi bao trùm trong làn áo tuyết bạc.
Nàng mặc áo lông chồn màu đỏ mua cho, cực kỳ hưng phấn gõ cửa phòng : "Tỷ tỷ ơi! Tỷ tỷ ! Mau mau dậy thôi! Tuyết rơi !"
Hàng năm kinh thành sẽ tuyết rơi, thành thói quen từ lâu, chỉ ở trong ổ chăn ấm áp thêm một lát.
Nàng thì cứ phi thẳng đến giường , hai con mắt sáng lấp la lấp lánh, cứ lắc lư tay ngừng: "Dậy thôi tỷ tỷ! Lần đầu tiên thấy tuyết lớn như thế đó! Tỷ tỷ đắp tuyết với ! Muội thích nhất là tuyết rơi! Người phương bắc mà hạnh phúc thế! Vui quá sá là vui! Kiếp đầu thai phương bắc."
Ta vốn định từ chối nàng, nhưng những lời đó nàng cũng nhịn mềm lòng, đành đồng ý với nàng: "Vậy cứ chơi , mặc quần áo xong sẽ với ."
"Oh yeah!" Vừa dứt lời nàng buông phắt tay , nhảy nhót chạy vút ngoài.
Đợi khỏi cửa, "bốp" một tiếng, một bụm tuyết nhỏ đập cổ , còn kịp để phản ứng , Bích Vân cũng trúng chiêu.
Đầu sỏ gây tội còn đang ở mặt chúng , nắn một quả cầu tuyết ha ha.
"Muội xong , Tiểu Thời." Ta ngay lập tức khom lưng, nắm một đống tuyết xoa thành quả cầu ném về phía nàng, "vèo" một cái đánh trúng trán Tiểu Thời.
Cái miệng đang toe toét của nàng trong nháy mắt thu về: "Bích Vu! Lên cho em!"
Nháy mắt cả Bích Vân cũng gia nhập trong chiến đấu, trong viện chỉ thấy quả cầu tuyết bay tới bay lui, khung cảnh trở nên vô cùng hỗn loạn,
Tiểu Thời nhân lúc chạy qua tàn cây thì ôm cây rung thật mạnh, tuyết đọng ở rào rào rơi xuống, phủ trắng hai chúng , nàng còn trông phần trắng hơn.
Ta vẻ chật vật của nàng, cuối cùng màng hình tượng, bật tiếng : "Ha ha ha ha ha, , cái gọi là trộm gà thành còn mất nắm gạo nhé."
"Không chơi chơi nữa! Bích Vân Bích Vu! Mau đây phụ em một tay! Đắp tuyết thôi!" Nàng lắc lắc đầu, rung rung tuyết dính áo lông chồn, kéo góc chân, nơi tuyết đọng còn nguyên chỉnh nhất.
Chúng mỗi đắp một tuyết, Tiểu Thời chỉ chúng nó, khanh khách bảo: "Đây là và tỷ tỷ."
Ta hai tuyết ở bên , khoé miệng mỉm .
Đây là mùa đông vui sướng nhất trong cuộc đời .