Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Tiểu Thời - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:43:01

15

Sắp sang xuân, từ Mặc Bắc truyền đến tin , Tôn Chiêu Dương nhân lúc Bắc quốc còn kịp chuẩn , một dẫn theo năm vạn kỵ binh giành thành Ô Tô, chiến thắng trở về.

Thánh thượng long nhan đại duyệt, phong cho Phiêu Kị đại tướng quân.

Từ đây thể tướng phủ quyền thế ngập trời, nhưng phụ thì thanh chính liêm khiết, thức khuya dậy sớm, chiến tích của a cũng đổi bằng m.á.u và nước mắt đích giành , trong triều lấy một lời dị nghị.

Vĩnh Bình năm thứ bảy, thánh thượng trầm mê luyện đan, sức khoẻ càng ngày càng sa sút.

Tháng sáu năm , trung nguyên đại hạn, bến sông giếng khô, nổi lấy một hạt lương thực, cỏ cây da thú trùng ruồi ăn hết sạch, nhiều c.h.ế.t đói, xác c.h.ế.t rải khắp đường, khắp đất hoang.

Phụ cải trang dân gian, tự trải nghiệm và quan sát đói khổ của bách tính, thấy dân lưu lạc đầy đường, còn gặp cả trường hợp đổi con cho ăn, đau lòng nguôi.

Lúc đó tính nết thánh thượng đổi , ngu xuẩn vô đạo.

Thái tử thì núp trong đông cung sống ngày nào ngày nếu, xa hoa dâm dật, bất kham trọng dụng.

Phụ dâng tấu cứu tế, đều thánh thượng bác bỏ, mỗi hạ chiều đều mang vẻ sầu lo rầu rĩ: "Kỳ quốc nguy ."

Trong triều quản, tướng phủ đầu mở kho khố của chính , ngoài cửa thành phát cháo, các đại thần còn cũng rối rít noi theo. Ở trong thành các bá tánh tự phát xây dựng nhà cứu tế, để cứu vớt càng nhiều dân chạy nạn hơn nữa.

Ngoại trừ phát cháo, phụ càng mang hết tiền bạc trong phủ quyên đến nơi tai hoạ nặng nhất, và Tiểu Thời cũng mang hết ngân lượng của giao cho phụ , hy vọng thể đóng góp chút sức mọn.

Cũng may trời thương, tháng bảy thoáng cái qua, tháng tám đến mưa bắt đầu tí tách tí tách rơi.

Thánh thượng càng lúc càng ngang ngược hung tàn hơn, nghi thần nghi quỷ, áp đặt nền chính trị hà khắc lên con dân, xử tử nhiều vị thần dám khuyên ngăn, thậm chí khi phụ cầu tình cho họ còn cắt chức cho về nhà.

Trong lúc Tôn Chiêu Dương và phụ đang bàn bạc ở trong phòng, ánh nến trong thư phòng qua bao ngày nào dập tắt.

Rồi đó, nhiều quan viên lén lút xuất hiện ở trong thư phòng của phụ .

Ta nhận gì đó, cho Tiểu Thời khỏi nhà nữa.

16

Mùa công Vĩnh Bình năm thứ bảy, phụ phản.

Trong cung sớm chia năm bè bảy mảnh, Tôn Chiêu Dương mang theo tinh binh thủ hạ dễ dàng đánh đến Dưỡng Tâm điện.

Ngày hôm đó trong phủ im ắng khác thường, cổng lớn và cửa hông tướng phủ cũng binh Tôn Chiêu Dương sắp xếp canh gác.

Bên ngoài tuyết bắt đầu rơi, chúng chỉ thể ở trong song cửa sổ .

Chỉ "ruỳnh" một tiếng, cửa viện đá văng , thái tử cầm theo bảo kiếm , kiếm vẫn còn m.á.u tươi rỏ từng giọt.

Hai hộ vệ trông cửa và tỳ nữ cũng g.i.ế.c sạch, trong đó Bích Vân của và Bích Vu của Tiểu Thời.

Trên thái tử dính đầy bùn đất và vệt m.á.u từ xuống , điệu bộ chật vật, nham hiểm hung tợn thẳng chúng .

Truyện được Mâu dịch, xin đừng bê đi đâu, bê là Mâu khóc đấy

Ai cũng thể ngờ, đường đường là thái tử thể chui từ lỗ cho chó .

Hộ vệ còn ở trong viện cuống quýt rút bảo kiếm giằng co, đám tỳ nữ thét đinh tai chạy trốn khắp nơi.

Ta nhân lúc kẽ hở, kịp suy nghĩ kéo theo Tiểu Thời chạy một mạch về phía hậu viện, dẫn nàng đến một cái hầm, bên trong sẵn mật đạo, nhưng mở hầm và đóng hầm ở bên ngoài điều khiển.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-thoi/chuong-7.html.]

Tiểu Thời nôn nóng kéo đó cùng , lắc đầu với nàng: "Nếu đóng cửa cẩn thận , thái tử sẽ phát hiện chỗ , ném một mồi lửa đây, chúng sẽ c.h.ế.t hết mất."

Ta bảo nàng xuống , bên ngoài để giải quyết.

Nàng : "Được", nhưng đó một giây dùng sức đẩy mạnh bên trong, nhanh nhẹn đóng cửa .

"Tiểu Thời!" Ta bất thình lình ngã lăn xuống đất, còn chẳng kịp lo bàn tay cọ sát rướm máu, chỉ hướng về phía gọi thật to.

"Tỷ tỷ của , tỷ tỷ sống đấy nhé." Ta chỉ giọng mềm nhẹ của Tiểu Thời, phân chẳng rõ là tiếng lòng là lời nàng .

"Hu hu hu hu, sờ sợ. Không , hết, Tiểu Thời, mày thể, c.ắ.t c.ổ thôi mà, vèo cái là xong! Khéo c.h.ế.t còn thể về nhà chứ!"

Nàng lo thái tử sẽ tìm đến đây, vì thế chạy ngoài, tiện tay nhặt một thanh kiếm phòng , còn đang chuẩn tìm một phòng để trốn thì thái tử đuổi đến.

Trên gương mặt lộ nụ hưng phấn ngoan độc, từng bước từng bước ép sát: "Thái tử phi của ?"

"Phì! Ngươi mà cũng xứng !" Tiểu Thời giơ thanh kiếm chắn ngực, trong con ngươi kiên nghị khinh thường.

Bên ngoài viện dần động tĩnh, chắc hẳn binh lính canh cửa phát hiện dị thường, tìm đến tận .

"Ha." Thái tử lạnh một tiếng, "Suýt chút nữa là quên mất ngươi mới là con gái ruột của lão Tôn tặc , thì để ngươi chôn cùng ."

Hắn đánh một chưởng hất bay kiếm của Tiểu Thời, đó quỳ một gối mặt đất, nghiến răng nghiến lợi bóp chặt cổ nàng, tay còn chút do dự đ.â.m thẳng kiếm trong n.g.ự.c nàng.

Thái tử đám binh lính xông bắt sống.

Còn Tiểu Thời thì im mặt đất, mắt lên trung, n.g.ự.c còn cắm một thanh kiếm, m.á.u tươi từ miệng chảy liên tục tài nào ngăn , nhuộm đỏ cả một mảng hoa tuyết.

"Tiểu Thời , sắp c.h.ế.t đến nơi nè."

"Chỉ mong tỷ tỷ thấy đừng đau lòng quá."

"...Ầy tuyết rơi thế nhỉ."

Từ đây về còn chơi tuyết với nữa .

17

Ta những lời cuối cùng của Tiểu Thời, như phát điên liều mạng đ.ấ.m cánh cửa đỉnh đầu, cho đến khi hai tay m.á.u me trộn lẫn da thịt chảy đầm đìa.

Binh lính kéo ngoài, nghiêng nghiêng ngả ngả chạy đến mặt Tiểu Thời, nhưng dám bước đến chạm nàng.

Trên nàng vẫn còn mặc chiếc áo lông chồn màu đỏ mà mua cho nàng, tuyết phủ lên nàng, tựa như mùa đông năm .

Chỉ là bao giờ thể nàng gọi một câu "tỷ tỷ ơi" nữa .

Thái tử binh lính dắt đến đằng lưng , còn mở miệng khiêu khích: "Con ả g.i.ế.c đấy, nhất kiếm mất mạng, thật là yếu ớt."

Ta rút quân đao binh lính, mặt vô biểu cảm chặt đứt hai cánh tay của thái tử, c.h.é.m mấy chục đao xuống mặt, ngực, đùi như đang trút hết nỗi niềm trong lòng, nhưng đều ở những chỗ nguy hiểm đến tính mạng.

Sao thể để c.h.ế.t dễ dàng thế , thể để ô uế con đường về nhà của Tiểu Thời.

Ta thấy tiếng hét thảm thiết của thái tử, cẩn thận nâng đầu Tiểu Thời lên, lấy khăn lau sạch gương mặt nhọ nhem bẩn thỉu của nàng.

"Xấu quá thôi. Tỷ đang chê đó, mắng trộm tỷ tỷ ở trong lòng nữa thế?"

Mẫu chạy đến viện của chúng , ôm Tiểu Thời đến tan nát cả cõi lòng, mà thể chảy nổi lấy một giọt nước mắt.

Loading...