Tiểu Thuyết Gia Hoàn Hảo
Chương 3
Tôi dùng sức đẩy Trì Trạch ra, thật sự không hiểu anh ấy đang nói cái gì!
“An An, anh xin lỗi. Hai năm qua, anh thật sự yêu và rất muốn cưới em, nhưng anh không muốn chết.”
Trì Trạch nói xong, vẻ mặt hung ác lao đến, bóp cổ tôi.
Tôi không bao giờ có thể tưởng tượng được bạn trai sắp cưới lại muốn giếc mình!
Tôi vùng vẫy một cách tuyệt vọng, nhưng khoảng cách sức mạnh giữa tôi và Trì Trạch thực sự quá lớn.
Tầm nhìn của tôi dần dần mờ đi.
Đột nhiên Trì Trạch ngã vào người tôi.
Lý Thụy thở hổn hển: “Cô Thập An, cô không sao chứ?”
Anh ấy giúp tôi đứng dậy.
“Tôi ổn.” Tôi lắc đầu thật mạnh.
Nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao Trì Trạch lại làm như vậy với mình.
Lý Thụy: “Cô Thập An, chúng ta nên trói hắn lại giao cho cảnh sát.”
Tôi không nói, chỉ gật đầu yếu ớt.
Đêm nay không khác gì một cơn ác mộng đối với tôi.
20.
Lý Thụy trói tay chân Trì Trạch lại bằng dây thừng. Trì Trạch rất nhanh tỉnh lại, hắn ý thức được mình bị trói, liều mạng vùng vẫy.
Nhưng Ly Thụy đã trói rất chặt, sự kháng cự của Trì Trạch đều vô ích.
Trì Trạch hai mắt đỏ hoe, nhìn tôi hét lớn: “Thả anh ra nhanh, anh sẽ chết! Hắn nhất định sẽ đến giết anh.”
Tôi bất lực nhìn Trì Trạch: “Anh đang nói đến ai vậy? Trì Trạch, anh bị sao vậy? Nếu anh đã muốn giếc tôi thì tại sao trước đó còn cho Lý Thụy mật mã nhà để đến bảo vệ tôi?”
Trì Trạch yên lặng nhìn tôi và Lý Thụy, đột nhiên rơi vào im lặng quỷ dị.
Tôi nhìn thấy sự sợ hãi và tuyệt vọng đột ngột dâng lên trong mắt anh ấy.
Trì Trạch cực kỳ khó khăn nói: “Anh chưa bao giờ nói cho hắn biết mật khẩu…”
21.
Tôi choáng váng.
Một bàn tay đột nhiên tóm lấy cổ tôi.
Đó là Lý Thụy.
Lớp ngụy trang dịu dàng trên khuôn mặt anh ta đã biến mất, anh ta nhìn tôi không chút cảm xúc.
Tôi muốn hét lên để được giúp đỡ, nhưng lại không thể phát ra bất cứ âm thanh gì.
Chỉ có tiếng thở hổn hển ngắt quãng phát ra từ miệng tôi.
Lý Thụy cũng trói tôi lại.
Tôi và Trì Trạch tựa vào nhau.
Trì Trạch tức giận nhìn Lý Thụy: “Anh đã lên kế hoạch cho tất cả những chuyện này phải không? Chính anh đã lấy đi điện thoại của tôi!”
Là Lý Thụy lấy điện thoại của Trì Trạch sao?
Sau đó gửi tin nhắn cho tôi…
Lý Thụy lạnh lùng nhìn chúng tôi: “Đúng, là tôi.”
Vào lúc đó, tôi đã hiểu ra mọi chuyện.
Chẳng trách tôi không nhìn thấy gì trên camera giám sát.
Đó là bởi vì Lý Thụy đã làm gì đó.
Và sở dĩ người đeo mặt nạ có thể tự do ra vào nhà tôi là vì Lý Thụy từ lâu đã biết mật mã nhà rồi.
Anh ta chính là người đàn ông đeo mặt nạ.
Chỉ là tôi vẫn không hiểu một số chi tiết, tại sao Lý Thụy lại có thể biến mất rồi xuất hiện nhanh như vậy.
“Anh là người đeo mặt nạ à?” Tôi sợ hãi nhìn Lý Thụy.
Lý Thụy gật đầu lạnh lùng dưới cái nhìn của tôi.
“Có phải là cô thấy rất kỳ lạ không?”
Lý Thụy đi tới ghế sofa, giẫm lên ghế sofa, trực tiếp tháo lỗ thông gió xuống.
Tôi kinh hoàng phát hiện ra ống thông gió bên trên rất dài và sâu.
Lý Thụy ra vào nhà tôi qua ống thông gió!
“Thập An, một năm trước cha mẹ cô mua biệt thự, cô có biết chủ nhân trước đó của nó là ai không?” Lý Thụy lạnh lùng nhìn tôi.
22.
“Chẳng lẽ…là anh sao?” Tôi run rẩy hỏi.
Không ngờ chủ nhân cũ của căn biệt thự này lại là Lý Thụy.
“Tôi quan sát cô trên màn hình đã lâu.” Lý Thụy cười lạnh.
“Tôi không có thù oán gì với anh, tại sao anh lại làm như vậy?” Tôi tuyệt vọng hét lên.
“Thập An, cô đã quên chuyện xảy ra vào năm ngoái rồi sao?”
Lại là năm ngoái nữa!
Chuyện quái gì đã xảy ra vào năm ngoái vậy?!
Tôi vừa khóc vừa lắc đầu: “Tôi không nhớ, tôi không nhớ gì cả!”
Lý Thụy từ trong túi móc ra một điếu thuốc, run rẩy châm lửa, hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: “Nếu cô đã quên, tôi liền giúp cô nhớ lại những gì mà các người đã gây ra đi.”
23.
Chuyện đã xảy ra năm ngoái (suy đoán của Lý Thụy)
Cô cùng bạn trai đang tự lái xe đi du lịch. Trên đường hai người đã có một khoảng thời gian vui vẻ, Trì Trạch có uống một chút, nhưng hai người không hề lo lắng về việc lái xe khi say rượu.
Ở nơi hoang dã này, sẽ không có cảnh sát nào cả.
Bạn trai của cô đang lái xe ngày càng nhanh trong tình trạng say rượu, lúc này hắn nhìn thấy một con nai rừng.
Hắn ta vội bẻ lái để tránh nó nhưng lại tông vào một phụ nữ đang mang thai.
Người phụ nữ mang thai mặc áo khoác màu đỏ bị hất văng ra xa vài mét, nặng nề ngã xuống đất.
Cô nhanh chóng xuống xe nhìn xem, khi nhìn thấy vết máu dưới cơ thể người phụ nữ, cô vô cùng sợ hãi.
Cô cầu xin bạn trai đưa thai phụ đến bệnh viện nhưng hắn ta sau khi quá sợ hãi đã bình tĩnh lại.
“Chúng ta không thể đưa cô ấy đến bệnh viện, An An.”
Cô đã nghe bạn trai của mình nói điều đó.
“Cô ta mất quá nhiều máu, chắc chắn không thể cứu được nữa. Chúng ta lái xe khi say rượu, sẽ phải vào tù!”
“Thập An, năm sau chúng ta kết hôn, cần rất nhiều tiền, nơi này hoang vu, không có ai quay phim lại đâu, cũng không ai nhìn thấy”
Cô nhìn người phụ nữ mang thai đang hấp hối và bất tỉnh mà cảm thấy xoắn xuýt và đau đớn.
Nhưng bạn trai của cô đã ép cô lên xe và lái xe đi.
Nhưng hai người không biết rằng thai phụ đó cũng đang đi du lịch cùng chồng.
Chồng cô là bác sĩ và quá bận rộn với công việc nên không có thời gian dành cho cô vì vậy họ quyết định cùng nhau đi nghỉ để thư giãn trước khi sinh con.
Tuy nhiên, họ đã xảy ra cãi vã.
Thai phụ tức giận bỏ đi một mình trong lúc chồng không để ý.
Khi chồng tìm thấy thì người phụ nữ đó đã hấp hối.
Ý thức mờ mịt nhưng trong tiềm thức cô vẫn cầu xin chồng hãy cứu đứa trẻ.
Chắc cô đã không thể tưởng tượng được thai phụ đó đã có thể cầm cự được mười phút dưới sự cấp cứu khẩn cấp của chồng.
Đây là giới hạn của cô ấy.
Nhưng chỉ cần cô ấy miêu tả cho chồng biết kẻ sát nhân trông như thế nào cũng đã đủ.
Cô quay trở lại thành phố và chắc chắn rằng vụ việc đó sẽ không bị vạch trần.
Không có cảnh sát nào đến.
Nhưng lương tâm của cô rất bất an nên đã tìm đến sự giúp đỡ của bác sĩ tâm lý , với sự giúp đỡ của bác sĩ tâm lý, cô quên mất sự việc này.
Cô lại trở thành một tiểu thuyết gia hạnh phúc nhưng người chồng đó sẽ luôn sống trong đau khổ và hận thù.
24.
Lý Thụy bình tĩnh kể xong và nhìn chúng tôi.
Những ký ức bị lãng quên đó tràn vào tâm trí tôi như những mũi kim khi anh kể lại.
“Anh là chồng của người phụ nữ mang thai đó, khó trách anh tìm được tôi.” Trì Trạch yếu ớt nói, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Cuối cùng tôi cũng hiểu chiếc áo khoác đỏ đó là của ai.
Người phụ nữ mang thai lúc đó đang mặc chiếc áo khoác màu đỏ này.
Tôi bật ra một tiếng thút thít đau đớn.
“Đừng đánh giá thấp sự quyết tâm của người chồng. Sau khi vợ tôi qua đời, tôi đã nhanh chóng tìm thấy cô và cải tạo căn biệt thự này, nối ống thông gió trực tiếp với phòng bảo vệ rồi bán biệt thự cho cô.” Lý Thụy thờ ơ nói.
“Thập An, tôi để Trì Trạch tới giếc cô, chỉ cần hắn giếc cô, tôi liền thả hắn đi.”
“Đoán xem? Anh ta có giết cô không .” Lý Thụy nhìn chúng tôi chế nhạo.
25.
“Bây giờ, tôi sẽ cho hai người một sự lựa chọn khác, chỉ một trong số hai người có thể sống sót.”
Lý Thụy đặt con dao trước mặt chúng tôi.
“Chỉ cần giếc được đối phương, một trong số hai người có thể sống sót. Một mạng đổi một mạng. Tôi rất công bằng. Tất cả những gì tôi cần là cuộc đời của một con người. “
Trì Trạch lao tới, dùng răng cắn lấy con dao.
Dù môi đang rỉ máu nhưng anh ta vẫn thở hổn hển, cầm dao trên tay và cắt đứt sợi dây.
“An An, thật xin lỗi, anh đánh không lại hắn, kiếp sau anh nhất định trả lại những gì mình nợ lại cho em.”
Trì Trạch nhìn rồi hung hãn lao về phía tôi.
Tôi nhắm mắt lại trong tuyệt vọng.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, Trì Trạch dừng lại.
Tôi thấy anh ta nhìn vào eo mình với vẻ hoài nghi, nơi đó có một con dao.
Lý Thuỵ đầy hận thù nhìn hắn, gay gắt nói: “Ngay từ đầu, người duy nhất tôi muốn giết chính là anh.”
Trì Trạch ngã xuống đất, khóe miệng chảy ra máu.
Lý Thụy quỳ trên mặt đất, một lần, hai lần, mũi dao đâm sâu vào trái tim Trì Trạch.
Máo phun ra và bắn tung tóe lên mặt tôi.
Tôi hét lên một tiếng kinh hoàng.
Lý Thụy mặt không biểu cảm nhìn tôi: “Còn cô, tôi muốn cô sống trong tội lỗi và đau đớn suốt đời.”
Ngay sau đó, cảnh sát ập vào.
Lúc đó tôi hiểu được ánh mắt của Lý Thụy.
Anh không muốn sống nữa.
Lý Thụy bị cảnh sát đẩy xuống đất và còng tay đưa đi.
Người cảnh sát giúp tôi cởi dây trói.
Lý Thụy đã bị bắt đi.
Ngay sau đó có tin anh bị kết án tử hình.
Tôi đã nộp đơn xin vào thăm Lý Thụy.
Lý Thụy và tôi đang ngồi bên cửa kính.
Lý Thụy thờ ơ nhìn, không muốn nói chuyện với tôi.
Tôi mỉm cười nói: “Trước đây anh đã kể cho tôi nghe một câu chuyện. Bây giờ tôi cũng muốn kể cho anh nghe một câu chuyện”.
26.
Sự thật về năm ngoái (Thập An tự kể lại)
Tên tôi là Thập An, một nhà văn tự do.
Năm ngoái, tôi và bạn trai Trì Trạch đi du lịch để thư giãn vì tôi không còn ý tưởng và bị mất cảm hứng khi viết tiểu thuyết.
Những điều từng dễ dàng đối với tôi lại trở nên vô cùng khó khăn.
Vì thế tôi quyết định ngừng viết và đi ngắm cảnh bên ngoài.
Nhưng không may, trên đường về, chúng tôi gặp phải một phụ nữ đang mang thai khi đang cố tránh một con nai rừng.
Cô ấy vẫn chưa chếc, trong mắt còn một tia hy vọng và ánh sáng, cầu xin tôi hãy cứu cô ấy và đứa con trong bụng.
Bạn trai tôi muốn gọi “120” nhưng tôi ngăn anh ấy lại.
Tôi quỳ xuống nhìn cô ấy đang vật lộn trong tuyệt vọng, bỗng nhiên nguồn cảm hứng đến với tôi.
Tôi sắp viết một cuốn tiểu thuyết về một người bỏ chạy trong tuyệt vọng.
Tôi đã ngăn cản bạn trai tôi cứu và bỏ mặc cô ấy ở đó, tôi biết điều chờ đợi cô ấy sẽ là cái chếc.
Trì Trạch đã sống trong đau khổ, năm nay mối quan hệ giữa anh và tôi ngày càng trở nên tồi tệ nhưng tôi không quan tâm.
Bởi vì tôi đã có sự khởi đầu cho một cuốn tiểu thuyết hoàn hảo rồi.
Bố mẹ mua cho tôi một căn biệt thự làm quà sinh nhật, nhưng ngay ngày đầu tiên, tôi đã phát hiện ra danh tính của nhân viên bảo vệ trong biệt thự.
Anh ta tưởng mình giấu giỏi nhưng tôi đã điều tra người nhà của sản phụ.
Chắc chắn anh ta đến để trả thù tôi.
Tôi rất phấn khích, thành thật mà nói là cực kỳ phấn khích.
Cuốn tiểu thuyết nào có thể thú vị hơn thế này?
Anh ta rất kiên nhẫn và ẩn nấp trong một năm, là một người chồng vĩ đại.
Mấy ngày trước, anh ta rốt cuộc nhịn không được ra tay.
Nhưng anh ta không biết rằng tôi đã lắp một chiếc camera lỗ kim trong căn hộ mà sẽ không bao giờ bị phát hiện.
Tôi nhìn anh ta ra vào biệt thự của tôi và sắp xếp mọi thứ.
Tôi biết rằng vào ngày đó, tôi sẽ cùng anh ấy diễn một vở kịch hoàn hảo.
27.
Tôi đã rời đi.
Tiếng gầm và tiếng hét tuyệt vọng của Lý Thụy vang lên từ phía sau.
Một tháng sau.
Tiểu thuyết của tôi đang được bán.
Cuốn – “Tiểu thuyết gia hoàn hảo” này vô cùng nổi tiếng.
Ngoại truyện
Cuốn tiểu thuyết của tôi đã đoạt giải nhất trong một cuộc thi viết trực tuyến.
Tôi được mời đến tham dự lễ trao giải ngày hôm đó.
Trên đường về, tôi uống chút rượu và bước đi hơi loạng choạng.
Đột nhiên, một chiếc ô tô lao thẳng về phía tôi.
Tôi chưa kịp phản ứng thì đã bị đụng bất tỉnh và ngã nặng nề xuống đất.
Tầm nhìn của tôi dần mờ đi, tôi thấy một nam một nữ trẻ bước xuống xe và tiến về phía tôi.
“Chồng ơi, gọi 120 nhanh lên!” Cô gái lo lắng nói.
“Tại sao gọi 120? Người phụ nữ này đã không thể cứu được, chúng ta nhanh đi thôi, nơi này không có giám sát, cho nên chúng ta sẽ không bị phát hiện!”
“Cứu…cứu tôi với.” Tôi khó nhọc nói ba chữ này ra khỏi cổ họng.
Nhưng cuối cùng thứ tôi nhìn thấy chỉ là chiếc xe lao đi.
Tầm nhìn của tôi rơi vào bóng tối.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương