Tiểu Vương Gia Của Ta Ngọt Ngào Nhất Thế Gian - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-09 16:05:04
Trước lúc lâm chung, phóng hỏa thiêu c.h.ế.t phu quân của .
Nào ngờ , cả hai chúng cùng sống .
Ngày tái ngộ, tuôn lời cay nghiệt với , lập tức đầu bám víu lấy cành cao quyền quý.
Hắn : “Không ngươi, đời sẽ sống hơn, leo cao hơn.”
Thế nhưng về , chính thê thảm tìm đến cầu xin, rằng thể sống thiếu .
1
Một trận hỏa hoạn lớn biến và Hàn Châu thành tro bụi.
Ta cứ ngỡ cuộc đời đáng của đến hồi kết, mà mới đây thôi, trọng sinh.
Hôm nay là ngày mồng ba tháng ba, tiết Nữ Nhi, theo phụ đến dự tiệc thưởng hoa do Tri phủ phu nhân tổ chức.
Ta còn nhớ, chính tại buổi tiệc thưởng hoa quen Hàn Châu.
Nghĩ đến đây, lập tức đưa mắt tìm kiếm trong đám đông. Xuyên qua những rặng hoa và dòng , chỉ thoáng chốc, nhận bóng hình Hàn Châu thời còn trẻ.
Hắn cũng trông thấy .
Ngay khoảnh khắc bốn mắt chạm , , cũng trọng sinh .
Cơn phẫn nộ gần như nhấn chìm . Ta chỉ hận thể lập tức xông tới, châm thêm một mồi lửa nữa, thiêu thêm ngàn vạn .
Ta bước về phía .
Dưới gốc cây lê trắng, hai chúng đó, ánh mắt đối phương tràn đầy chán ghét.
Hàn Châu nghiến răng nghiến lợi : “Ngươi cũng đủ tàn nhẫn đấy, dám kéo cùng đồng quy vu tận. Ta thật hối hận khi xưa cưu mang ngươi.”
“Ngươi chẳng qua chỉ là một thư sinh nghèo túng thất thế, lấy tư cách gì mà cưu mang ? Không , liệu ngươi thể sách, thi cử, một bước lên mây ?”
Dẫu dùng những lời lẽ độc địa nhất cũng đủ để diễn tả nỗi căm hận mà hai bọn dành cho .
Hai mươi năm tình nghĩa phu thê, đến cuối cùng trở thành kẻ thù đội trời chung.
“Không ngươi, vẫn sẽ một bước lên mây như thường, sẽ sống hơn ngươi bội phần.” Hàn Châu chỉ tay mặt : "Ngươi nhất nên tránh xa , ăn mày thì cũng liệu đường mà tránh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-vuong-gia-cua-ta-ngot-ngao-nhat-the-gian/chuong-1.html.]
Ta gạt phắt tay , lạnh.
“Vậy thì, chúng cứ chờ xem.”
Cả hai cùng phất tay áo, lưng bước về hai hướng ngược , chẳng một ai ngoảnh đầu .
[2]
Kiếp , cũng chính ngày , và Hàn Châu gặp gỡ.
Hắn tướng mạo tuấn tú, tài hoa, ôn nhu săn sóc, chúng thuận lẽ tự nhiên mà yêu thành .
Ở cái huyện Lam Hồ nhỏ bé , hôn sự của chúng từng đời ca tụng là một mối lương duyên .
Cuộc sống khi thành , dùi mài kinh sử, quán xuyến gia đình, tuy bình đạm nhưng cũng ngọt ngào.
Một ngày tốt lành
Điều duy nhất trọn vẹn chính là việc Hàn Châu thể con.
Dù tìm bao đại phu, uống bao nhiêu thang thuốc, nhưng tất cả đều vô ích.
Ta bèn an ủi : “Chỉ hai chúng thôi, cũng gì . Huống hồ, đời ngắn ngủi vài chục năm, sống thế nào mà chẳng là sống?”
Lúc đó, phản ứng ?
Hắn đỏ cả mắt, ôm chặt lấy mà rằng: “Đậu Yến, đời gặp nàng, thật là phúc phận của .”
Ấy thế mà, mãi đến lúc sắp c.h.ế.t mới , chỉ năm thứ hai khi những lời đó, trưởng tử của chào đời.
Chẳng thể sinh, mà là cùng sinh con.
Ta hận ! Nếu yêu , cớ còn dây dưa với cả một đời?
Chỉ cần rõ sự tình, tuyệt đối sẽ níu kéo.
Vậy mà cứ một mặt cùng diễn vở phu thê ân ái, mặt khác cùng khác đầu ấp tay gối.
Hắn thì hưởng trọn hạnh phúc viên mãn, con cháu đầy đàn, còn trở thành một trò cho thiên hạ.
Cứ như thể sống phí hoài cả một kiếp.
Cố nén dòng suy nghĩ hỗn loạn, tầm mắt dừng nơi một bóng lưng cao thẳng. Mắt chợt nóng lên, kìm mà gọi: “Phụ .”