Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Tình Đếm Bằng Tiền - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

1

Trong phim truyền hình, Lọ Lem được thiếu gia nhà giàu để ý thực ra có công thức sẵn.


Trước hết, phải vừa đi học vừa làm thêm, buộc tóc đuôi ngựa, mặt mộc, mua một chiếc áo thun trắng cũ cùng quần jean bạc màu, rồi đeo chiếc balo lớn đã dùng từ cấp ba đến đại học.

 

Từ nhỏ, tôi đã nghiêm túc sống theo kịch bản của Lọ Lem.

 

Bố gặp tai nạn ở công trường, mẹ tái hôn với một người tử tế, bà nội nuôi tôi và em trai lớn lên, mong tôi sớm kết hôn để bà có chỗ nương tựa tuổi già, tiện thể có tiền cho em trai đi học.

 

May mắn là dưới sự giám sát của tổ dân phố, bà nội cũng cho tôi đến trường. Nhưng ngay khi tôi hoàn thành chương trình giáo dục bắt buộc chín năm, bà đã chỉ vào mũi tôi mà mắng:


"Đồ con gái vô dụng, suốt ngày suy nghĩ vớ vẩn! Học cái gì mà học! Cuối cùng chẳng phải vẫn phải lấy chồng hầu hạ cả nhà chồng sao? Đừng học nữa, để em mày học!"

 

Tôi trời sinh ngang bướng, bà không cho tôi đi học, tôi liền thi đỗ vào trường trung học trọng điểm với vị trí thủ khoa kỳ thi vào lớp 10.


Bà nội dùng quan hệ để đưa em trai vào học cấp ba, tôi liền đến Sở Giáo dục tố cáo. Kết quả, em trai bị đuổi học, trở thành đứa lang thang đầu đường xó chợ.

 

Bà nội tức giận đuổi tôi ra khỏi nhà. Nhưng không lâu sau, bà lại gọi tôi về, cho ăn ngon mặc đẹp. Tôi lén nghe lén và phát hiện, bà đã nhận tiền để chuẩn bị gả tôi về quê.

 

Tôi bỏ trốn.

 

Ba năm cấp ba sống nội trú, không bao giờ quay về nữa.

 

Em trai tôi không nghe lời, từ nhỏ đã hư hỏng, nói năng tục tĩu, mới mười tuổi đã trở thành "đại ca" trên các nền tảng video ngắn.


Nó thường xuyên đến trường chặn tôi, đòi tiền, coi mình là tiểu hoàng đế trong nhà, ai cũng phải cung phụng nó.

 

Mùa hè sau kỳ thi đại học, nó đánh người trọng thương. Bà nội lén đưa tiền cho nó trốn, ngay giây tiếp theo tôi dẫn cảnh sát vào nhà.

 

Bà nội khóc đến ngất xỉu, tỉnh lại thì ngồi trên giường, vớ được thứ gì cũng ném vào tôi, chửi rủa tôi là đồ ăn hại, sao còn chưa chế t đi.

 

Tôi cầm giấy báo trúng tuyển, xách vali rời đi. Nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của bà, tôi không nhịn được mà muốn cười.

 

Nhân lúc bà đang suy sụp, tôi tiễn "báu vật" của bà vào tù.

 

"Tôi sẽ không chế t đâu, bà cũng đừng chế t vội. Bà phải nhìn thấy tôi trở thành người giàu có, rồi sẽ không nhận được một xu nào từ tôi."


Mười tám tuổi Hà Dạng nắm chặt tương lai tươi đẹp của mình, nghiêm túc đưa ra lời thề.

 

2

Lên đại học, tôi gặp không ít người giàu.


Có những cô tiểu thư ngang ngược, những thiếu gia tiêu xài hoang phí, những công tử tài giỏi đầy hoài bão và cả những kẻ mới giàu thích đốt tiền theo cảm hứng.

 

Cô bạn cùng phòng Lê Tinh Tinh của tôi là điển hình của kiểu "người ngốc tiền nhiều", suốt ngày lấy việc hạ nhục tôi làm niềm vui.

 

Cô ta thường quét mắt nhìn tủ quần áo của tôi, rồi chán ghét mà đánh giá:


"Cậu không thể mặc cái gì tử tế hơn sao?"

 

Biết tôi nhận được học bổng, cô ta liền cười lớn trong lớp:


"Ồ, cậu nói Hà Dạng à? Cậu ta suốt ngày chạy vào văn phòng giáo viên, ai mà biết được vào đó thường xuyên làm gì chứ? Hừm... chúng ta không dám hỏi, cũng không dám nói đâu."

 

Ký ức sâu sắc nhất của tôi là một lần bị mất đơn hàng đồ ăn.


Lúc tôi đang thương lượng với shipper dưới ký túc xá, Lê Tinh Tinh khoanh tay đứng một bên, châm chọc:


"Nhìn kìa, một đôi mèo mả gà đồng!"

 

Tôi không bao giờ để ý đến cô ta, vì tôi nghĩ rồi sẽ có ngày tôi dùng được cô ta.

 

Vì muốn thể hiện sự cao sang của mình, Lê Tinh Tinh giới thiệu tôi đến một bữa tiệc thượng lưu làm nhân viên phục vụ theo giờ.


Cô ta mặc váy dạ hội lấp lánh, tự do đi lại giữa giới thượng lưu, nâng ly cạn chén, trong khi tôi mặc đồng phục phục vụ không vừa người, bưng khay rượu phục vụ cô ta.

 

Tôi định yên phận hoàn thành công việc rồi lấy tiền rời đi, nhưng ngay khi nhìn thấy Nguyên Dịch bước vào hội trường, tôi lập tức thay đổi kế hoạch.

 

Lọ Lem luôn phải vụng về, không cẩn thận làm đổ rượu lên âu phục của công tử giàu có. Nhưng đừng nghĩ cô ấy ngốc nghếch — thực ra, cô ấy có thể chuẩn xác va vào chàng công tử quyền quý nhất hội trường.

 

Người phụ trách bữa tiệc lập tức đuổi việc tôi. Lê Tinh Tinh lườm tôi một cái, vặn vẹo eo rồi tránh xa tôi.

 

Nhưng Nguyên Dịch - người bị tôi làm bẩn quần áo, lại không hề tức giận. Anh ta cúi xuống nhìn tôi:


"Cô tên gì?"

 

Tôi tỏ vẻ đáng thương, rơi hai giọt nước mắt rồi quay đầu bỏ chạy.

 

Đừng lo, chàng hoàng tử ngốc nghếch của tôi, rồi anh sẽ lại gặp tôi thôi.

 

3

 

Sau buổi tiệc, Lê Tinh Tinh không thèm cho tôi sắc mặt tốt nữa, ngày nào cũng chửi rủa:


"Tôi có lòng tốt dẫn cô đi mở mang tầm mắt, vậy mà cô cũng làm hỏng bét! Chẳng làm được gì ra hồn, đúng là đồ vô dụng!"

 

Tôi quả thực đã mở mang tầm mắt—trước đây tôi cứ nghĩ trên đời này chỉ có hoàng tử mù mới thích Lọ Lem, không ngờ còn có cả công chúa mù lại yêu phượng hoàng nam.

 

Đêm đó, đội trưởng đội bóng rổ của trường tìm đến Lê Tinh Tinh.

 

Lướt qua một cái tôi bắt gặp họ hôn nhau trong nhà vệ sinh, thậm chí còn vượt quá giới hạn.

 

Bộ váy dạ hội xinh đẹp của cô công chúa nhỏ, lại bị bàn tay dính đầy mồ hôi của thằng nhóc ấy sờ soạng.

 

Tôi lấy điện thoại ra, bí mật ghi lại màn "kinh điển" này.

 

Năm học mới, khởi đầu mới.

 

Tất cả các chủ tịch câu lạc bộ trong trường đều nhận được một email nặc danh.


Họ giải nén tập tin và mở ra một thế giới hoàn toàn mới—

 

Lời đồn như bồ công anh bay khắp khuôn viên, cả trường đều biết chuyện "chiến tích huy hoàng" của Lê Tinh Tinh và đội trưởng đội bóng rổ.

 

Cuối cùng, Lê Tinh Tinh bỏ học ra nước ngoài.

 

Hôm cô ta rời đi, ăn mặc kín mít, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, sợ bị người khác nhận ra, như chim sợ cành cong.

 

Dù vậy, cô ta vẫn không quên sai tôi xách hành lý giúp.

 

Tôi mỉm cười hỏi: "Trường mới của cậu tên gì?"

 

Cô ta hừ lạnh: "Nói ra cô cũng không biết đâu."

 

Tôi giơ tay, giả vờ chỉnh lại mái tóc lộn xộn cho cô ta, nhưng giây tiếp theo, tôi giật phăng khẩu trang của cô ta xuống:


"Không quan trọng cậu đi đâu, tôi đảm bảo những người xung quanh cậu đều sẽ nhận được email đó."

 

Mặt trời chói chang, Lê Tinh Tinh run rẩy.

 

Cô ta nhìn tôi với ánh mắt hoảng loạn, sau đó đột nhiên hét lên, giơ tay cao định đánh tôi.

 

Những người xung quanh dừng lại ngoảnh đầu nhìn, rất nhanh sau đó bố mẹ cô ta vì mất mặt mà xuống xe kéo cô ta đi.

 

Chỉ có một người đàn ông cao gầy đứng dựa vào xe của họ.

 

Anh ta không nhìn Lê Tinh Tinh, mà lại nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt nguy hiểm, đầy đe dọa.

 

Tôi hơi hoảng sợ, cúi đầu xuống.

 

Tôi từng thấy anh ta trên điện thoại của Lê Tinh Tinh—anh ta là anh trai cùng cha khác mẹ của cô ta.

 

Tôi nghe thấy tiếng Lê Tinh Tinh tuyệt vọng khóc lóc tố cáo với bố mẹ, nhưng dường như ngay cả người thân của cô ta cũng không tin.

 

Không ai tin rằng tôi là một đứa có tâm cơ xấu xa, vì tôi vẫn cứ chăm chỉ giúp cô ta xách hành lý, trông thật giản dị, thật vô tội, thật nghèo khó.

 

Công chúa nhỏ đáng thương, cậu quen dùng tiền để làm nhục người khác nhưng cậu không biết rằng với một kẻ nghèo như tôi, cách báo thù tiết kiệm nhất chính là dùng Internet.

 

4

 

Nguyên Dịch còn mù hơn tôi tưởng.

 

Anh ta thật sự rất thích tôi.

 

Từ thứ hai đến thứ sáu, tôi làm thêm trong quán cà phê, anh ta ngồi lì cả buổi chiều.


Cuối tuần, tôi làm thu ngân ở cửa hàng tiện lợi, anh ta ngày nào cũng đến quét sạch kệ hàng, mua xong không mang đi, mà nhét hết đống đồ ăn vặt cho tôi.

 

Anh ta chống hai tay lên quầy thu ngân, ngẩng đầu nhìn tôi:


"Hay là em theo tôi đi, làm việc vất vả thế này có gì hay? Đi với tôi, tôi cho em tiền."

 

Tôi vẫn là cô bé Lọ Lem bước ra từ giá lạnh, kiên quyết không nhận bố thí.

 

Tôi nhặt thẻ ngân hàng của anh ta ném xuống đất, mắng:


"Anh nghĩ tôi là loại người gì hả!?"

 

Tôi không cần tiền, Nguyên Dịch tức giận túm lấy ông chủ cửa hàng:


"Tăng lương cho cô ấy! Không tăng, tôi gọi điện báo Sở Công thương kiểm tra anh!"

 

Ông chủ đơ cả mặt.

 

Dĩ nhiên, Lọ Lem muốn chơi trò kéo dài nhưng cũng phải thi thoảng cho chút ngọt ngào.

 

Nguyên Dịch xuống khỏi chiếc xe sang của anh ta, cùng tôi phát tờ rơi ở quảng trường nhân dân.

 

Anh ta tháo chiếc đầu linh vật ngốc nghếch của tôi xuống, ấn tôi ngồi sang một bên, giật lấy xấp tờ rơi dày cộp trong tay tôi.

 

Từ chỗ ngại ngùng khó mở miệng, anh ta dần chủ động tiếp cận người qua đường.

 

Anh ta học không cần thầy, thậm chí nhanh chóng biết nói "Xem thử đi", "Cảm ơn".

 

Tôi chia một nửa tiền lương cho anh ta, anh ta lộ ra biểu cảm khó tin.

 

Thiếu gia giàu có thích chơi đùa, đây là lần đầu tiên anh ta tự kiếm tiền bằng sức lao động của mình, cảm thấy rất mới mẻ.

 

Nhưng trong lòng tôi chửi anh ta bị điên.

 

Giúp tôi phát tờ rơi, chẳng phải vẫn bắt tôi ngồi dưới trời nắng đợi anh ta sao?

 

Chi bằng trực tiếp bá đạo kéo tôi lên xe, dẫn tôi đi ăn một bữa ra hồn.

 

Đồ ngốc.

 

Nguyên Dịch không nghe được lời tôi mắng trong lòng, lại còn thâm tình tỏ tình với tôi:


"Về sau, em muốn tự kiếm tiền, tôi sẽ luôn bên cạnh em, được không?"

 

Tôi ngẩn người, giả vờ cảm động, ngốc nghếch một lúc lâu, sau đó ghé qua hôn anh ta một cái, chỉ chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.

 

Thực ra, trong lòng tôi đang nghiến răng nghiến lợi—

 

Tôi đã chịu đủ những ngày tháng làm việc cực nhọc đến mức tay chai sạn rồi.

 

Ai còn dám bắt tôi cùng anh ta kiếm tiền bằng đôi tay, tôi sẽ c.h.ặ.t t.a.y hắn băm nát.

 

5

Tin tôi và Nguyên Dịch bên nhau lan khắp trường.

 

Có người cho rằng chúng tôi không xứng, nhưng cũng có người cảm thấy chẳng có gì lạ—chẳng phải đây chính là kịch bản phim thần tượng sao? Nữ chính trải qua bao khó khăn, cuối cùng cũng chờ được vị anh hùng giàu có, đẹp trai của đời mình. Chúc phúc, chúc phúc!

 

Nhưng tiền đều là của anh hùng, không phải của nữ chính. Tại sao nữ chính lại phải nghèo?

 

Nguyên Dịch đã tiêu không ít tiền vì tôi. Anh ta tặng tôi mỹ phẩm, trang sức, túi xách hàng hiệu. Tôi lén lút đem bán lấy tiền mặt, sau đó mua hàng giả giá sỉ thay vào.

 

Anh ta không nhận ra, vì trong mắt anh ta chỉ có tôi.

 

Anh ta tổ chức cho tôi một bữa tiệc sinh nhật cực kỳ hoành tráng. Tôi phải thừa nhận rằng, suốt hai mươi năm qua, chưa bao giờ tôi trở thành tâm điểm chú ý như vậy.

 

Những người đến dự chủ yếu là bạn của Nguyên Dịch, không quá thân thiết nhưng bầu không khí vẫn rất náo nhiệt.

 

Tôi ôm bó hoa, được đám công tử và tiểu thư nhà giàu vây quanh. Có người gọi phục vụ bên ngoài vào chụp ảnh cho chúng tôi.

 

Ánh mắt tôi rơi xuống người phục vụ có vẻ hơi lúng túng ấy—đó chính là tôi của nửa năm trước.

 

Có kẻ uống say, lớn giọng hỏi Nguyên Dịch: "Tối nay đã đặt phòng sẵn chưa?"

 

Nguyên Dịch ôm tôi, bảo mọi người đừng đùa quá trớn, rồi cúi đầu thì thầm bên tai tôi:


"Anh sẽ tôn trọng em, bảo bối. Đợi đến khi chúng ta kết hôn."

Loading...