Tình Đếm Bằng Tiền - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Tôi khẽ cười, không đáp, ngước mắt nhìn anh ta nhưng anh ta lại không dám nhìn tôi.
Tôi nên nói rằng Nguyên Dịch quá nghiêm túc với tôi? Hay là trong lòng anh ta có điều gì che giấu?
Đêm xuống, cỗ xe bí ngô biến mất.
Tôi xách theo đống quà cáp về căn phòng nhỏ mà tôi thuê trọ trong kỳ nghỉ.
Có người đang đợi ở góc khuất.
Khi tôi nhìn rõ khuôn mặt ấy, niềm vui của cả một ngày lập tức tan biến.
"Chị, sinh nhật vui vẻ."
Ma cà rồng giơ lên một chiếc bánh kem nhỏ, ngọn lửa yếu ớt của cây nến chập chờn trong gió.
Tôi tiện tay lôi từ túi quà ra một chiếc đồng hồ, ném thẳng vào người Hà An: "Cút đi."
Hà An cẩn thận nhặt chiếc đồng hồ lên, đặt lại vào túi quà:
"Chị, đừng giận mà. Hôm nay là sinh nhật chị... Trước tiên hãy ước đi."
Ngọn lửa yếu ớt hắt sáng nửa khuôn mặt tôi.
Tôi nhìn thấy trong đôi mắt Hà An hình ảnh bản thân với vẻ mặt độc ác.
"Điều ước lớn nhất của tôi là được quay lại trong bụng mẹ, đá ch ết cậu ngay từ đầu."
Tôi hất đổ chiếc bánh kem, quay người bước đi.
Sau lưng, tôi nghe thấy tiếng Hà An gọi tôi hết lần này đến lần khác:
"Chị, em thay đổi rồi, em thật sự đã thay đổi!"
Bảy năm trước, cậu ta cũng nói như vậy.
Cậu ta nói đã thay đổi, rồi quay đầu lại lừa tôi bước vào căn phòng của gã đàn ông đó.
Tất nhiên, dù cho Hà An chưa từng làm những chuyện đó với tôi, tôi vẫn muốn quay lại bụng mẹ để đá ch ết cậu ta.
Có lẽ tôi và cậu ta sinh ra đã là những kẻ không thể cứu vãn.
6
Một ngày nọ, một chiếc xe hơi màu trắng chặn tôi lại ngay trước cổng trường.
Tài xế lịch sự mời tôi lên xe: "Cô Hà, phu nhân bảo tôi đến đón cô."
Vừa nghe thấy hai chữ "phu nhân", tôi liền hiểu ra rằng ngày định mệnh mà mọi cô bé Lọ Lem đều phải đối mặt cuối cùng cũng đã đến.
Ba năm trước, mẹ Nguyên Dịch qua đời. Cha anh ta ngay lập tức cưới một cô vợ nhỏ hơn mình đến ba con giáp.
Tất nhiên, sự kết hợp giữa chồng già vợ trẻ chẳng có gì lạ trong giới nhà giàu.
Chỉ là tôi không ngờ mẹ kế của Nguyên Dịch lại trẻ đến vậy.
Khi tôi đến gần, người phụ nữ khoác trên mình bộ trang phục hàng hiệu tinh tế và kín đáo khẽ nhếch môi cười, tháo kính râm xuống.
Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, vầng trán mịn màng, đôi mắt phượng xinh đẹp lặng lẽ quan sát tôi.
Cô ta chỉ trang điểm nhẹ, ánh nắng chiếu vào khiến đôi mắt nâu của cô ta trong suốt như mặt hồ.
Khác xa với hình ảnh một quý bà giàu có môi son đỏ chót, vàng bạc lấp lánh mà tôi tưởng tượng, năm nay cô ta vừa tròn ba mươi tuổi, khí chất trầm ổn, nhưng ánh mắt vẫn mang theo vài phần linh hoạt của người trẻ—
Nói cô ta hai mươi tuổi cũng không có gì quá đáng.
Không ngoài dự đoán của tôi, cô ta vào thẳng vấn đề:
"Tôi cho cô hai mươi triệu, chia tay con trai tôi đi."
Hai mươi triệu? Tôi không tin đứa con độc nhất nhà họ Nguyên chỉ đáng giá chừng đó.
Tôi không d.a.o động, ngang ngược ra giá:
"Con trai bà đáng giá bao nhiêu? Tôi mua lại."
Không biết có phải do ảo giác hay không, nhưng tôi cảm thấy trong mắt người phụ nữ đối diện lóe lên một tia kinh ngạc lẫn thích thú.
"Cậu ta đáng mười triệu, giá chốt."
Tệ thật, Nguyên Dịch cũng thật rẻ mạt.
Tôi giơ tay đầu hàng: "Được, tôi chia tay."
Mẹ kế giận dữ: "Xem ra cô không yêu nó chút nào, cô chỉ yêu tiền thôi."
Tôi cười gượng: "...Chị cũng vậy mà."
Nghe tôi gọi "chị", cô ta khựng lại, đôi mắt xinh đẹp khẽ lóe lên rồi đưa tay ra:
"Tôi là Mạn Cẩm."
"Tôi là Hà Dạng."
Hai bàn tay nắm lấy nhau.
Tôi mơ hồ ngửi thấy mùi hương xa xỉ vương trên đầu ngón tay cô ta.
Ngẩng đầu nhìn lại, cô ta đang mỉm cười đầy ẩn ý, không biết trong lòng đang tính toán điều gì.
7
Tôi không nói cho Nguyên Dịch biết rằng tôi đã gặp Mạn Cẩm. Cuối tuần, tôi vẫn thản nhiên cùng anh ta đi dã ngoại.
Anh ta gọi bạn bè đến, toàn là con nhà giàu. Một đám người phóng xe như điên trên con đường ven biển.
"Dạng Dạng, lại đây, anh giới thiệu với em một người bạn mới."
Tôi đứng bên cạnh Nguyên Dịch, ngước mắt nhìn người bạn mới mà anh ta nhắc đến, rồi lập tức sững sờ.
Người kia cũng nhìn tôi, trong mắt mang theo ý cười. Tôi nghĩ, anh ta cũng nhớ tôi, bởi vì chúng tôi không hề xa lạ.
Anh ta lịch sự chào tôi: "Chào cô, tôi là Tô Yến."
Tôi biết anh ta còn thiếu nửa câu sau chưa nói—anh trai của Lê Tinh Tinh.
Tôi khẽ nhếch môi: "Chào anh."
Nguyên Dịch không để ý đến cảm xúc của tôi, toàn tâm toàn ý vào chiếc mô tô mới của mình. Anh ta cùng Tô Yến đua xe, cả hai lao đi vun vút, biến mất ở khúc cua trên đường.
Tôi đứng tại chỗ, lòng đầy suy nghĩ—Lê Tinh Tinh đã nói gì với Tô Yến? Còn Tô Yến sẽ nói gì với Nguyên Dịch?
Cuộc đua kết thúc, Nguyên Dịch và Tô Yến đều cười rất vui vẻ, bạn bè vây quanh họ.
Nguyên Dịch không nhìn thấy tôi ở bên ngoài đám đông, anh ta nhận được một tin nhắn, đặt mũ bảo hiểm xuống rồi vội vã rời đi.
Hành động tách khỏi nhóm của anh ta quả thực rất khả nghi.
Tôi đi theo, nhìn thấy anh ta bước vào bãi đỗ xe. Một cô gái đang đứng đợi anh ta, anh ta kéo cô ấy lên xe.
Cô gái nghiêng người hôn anh ta, anh ta đẩy nhẹ một chút, cô gái lại tiến sát hơn, rồi mọi thứ dần mất kiểm soát.
Tôi thấy lòng mình bình tĩnh lạ thường, có lẽ vì đã sớm đoán trước điều này.
"Nhìn mãi không chán à?"
Một giọng nói vang lên phía sau tôi.
Người mới đến đứng sát lại gần, tôi ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy góc nghiêng của Tô Yến.
Anh ta cúi mắt nhìn tôi: "Tôi cũng định đi, có muốn tôi chở một đoạn không? Em có thể khóc trên xe của tôi một lúc, nhưng tôi nghĩ, ngay cả em cũng có thể ép Lê Tinh Tinh phải rời đi, chắc không yếu đuối đến thế đâu nhỉ?"
Tôi xoay người bỏ đi, không phí lời với kẻ khinh thường mình. Tôi rút điện thoại gọi cho Nguyên Dịch:
"Anh yêu, em thấy không khỏe lắm, em về trước nhé, anh cứ chơi vui đi."
Anh ta không nghe ra hàm ý trong bốn chữ cuối cùng của tôi, chỉ qua loa đáp lại. Khi anh ta cúp máy, tiếng rên rỉ của cô gái kia bị cắt ngang.
Lên xe rồi, tôi mới nhớ ra cô gái đó là ai.
Cô nhân viên phục vụ đã giúp chúng tôi chụp ảnh vào đêm sinh nhật của tôi.
Xem ra, trên đời này không thiếu những chàng thiếu gia sa vào tay nữ phục vụ.
8
Không ngờ rằng vũ hội thượng lưu đầu tiên tôi tham dự lại là do Mạn Cẩm mời tôi đi cùng.
Cô ta chọn cho tôi một bộ lễ phục lộng lẫy, sắp xếp chuyên gia trang điểm tạo kiểu cho tôi.
Còn Nguyên Dịch chỉ hời hợt nói một câu: "Không ngờ hai người hòa hợp đến vậy, vậy thì anh yên tâm rồi," rồi biến mất không thấy bóng dáng.
Ngón tay lạnh lẽo của Mạn Cẩm lướt nhẹ trên vai tôi, cô ta khẽ nói:
"Đàn ông muốn chạy thì có đánh gãy chân cũng không giữ nổi. Đừng mơ tưởng có thể nắm chặt hắn ta. Điều duy nhất em nên học chính là làm sao vắt kiệt giá trị của hắn, hiểu không?"
Lời cô ta nói đủ thẳng thắn rồi.
Chúng tôi nhìn nhau qua tấm gương, cùng mỉm cười.
Cùng lúc đó, Nguyên Dịch đã khoác lên mình bộ âu phục chỉnh tề, nhưng lại vội vàng rời khỏi sảnh vũ hội.
Tô Yến giữ anh ta lại ở cửa, trầm giọng nhắc nhở: "Còn mười phút nữa vũ hội sẽ bắt đầu, bạn gái cậu đang đợi cậu đấy."
Nguyên Dịch lộ vẻ bất đắc dĩ: "Tớ biết, nhưng bạn tớ gặp rắc rối ở quán bar, cô ấy thực sự rất cần tớ."
"Nếu cậu đi bây giờ, thì sẽ không có đường quay lại đâu."
"Được rồi, được rồi, tớ sẽ giải thích rõ ràng với Dạng Dạng mà."
Nguyên Dịch lao ra khỏi hội trường, bận rộn đi giải cứu nàng Lọ Lem mới của anh ta.
Dù sao thì, anh ta là chàng bạch mã hoàng tử vạn năng, giải cứu từng cô gái đáng thương mắc kẹt trong hoạn nạn là trách nhiệm trời sinh của anh ta mà!
Tô Yến đứng yên tại chỗ, không có động tĩnh.
Hai giây sau, anh ta khẽ chạm vào sống mũi mình, khi cúi đầu, khóe môi vô thức nhếch lên một độ cong rất nhỏ, trầm lặng nhưng lại mang theo chút tàn nhẫn ẩn giấu.
Anh ta đã nhắc nhở bạn mình rồi—bước ra khỏi cánh cửa này thì không thể quay lại nữa. Như vậy, đã là tận tình tận nghĩa.
Tôi cùng Mạn Cẩm xuất hiện, đảo mắt nhìn khắp hội trường nhưng không tìm thấy bóng dáng của Nguyên Dịch.
Mạn Cẩm mặt không đổi sắc, nhưng nghiến răng thấp giọng mắng:
"Nghịch tử."
Tôi nghĩ, đêm nay mình sẽ cô đơn rồi.
Nhưng ngay giây tiếp theo, một cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy eo tôi.
Tôi chớp mắt một cái, đã bị ai đó kéo vào sàn nhảy.
Tô Yến lười biếng nhìn tôi, ánh đèn phản chiếu vào mắt anh ta, lóe lên ánh sáng mê hoặc.
"Trong thời gian bản nhạc này vang lên, em thuộc về tôi."
9
Tôi và Nguyên Dịch đã ở trên bờ vực chia tay.
Để cứu vãn mối quan hệ, anh ta đã làm một chuyện ngu xuẩn động trời.
Anh ta đưa bà nội của tôi từ nơi xa ngàn dặm đến nhà anh ta, mà bà nội tôi thấy có lợi thì đương nhiên cũng không quên dẫn theo em trai tôi - Hà An đến hưởng phúc. Rồi trước mặt hai bên gia đình, Nguyên Dịch cầu hôn tôi.
Anh ta nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, thề thốt: "Anh nhất định sẽ cưới em!"
Tên ngốc không có não này, anh ta sống trong thế giới lãng mạn của riêng mình, không chỉ phớt lờ lòng tự trọng của tôi mà còn quên mất ông bố bảy mươi tuổi của mình đang tức giận đến mức mặt mày xám xịt, suýt nữa thì lăn ra bất tỉnh!
Bà nội vui mừng khôn xiết: "Cháu gái ngoan của bà ơi, đồng ý nhanh lên, nhanh lên nào!"
Ánh mắt tôi nhìn Nguyên Dịch càng lúc càng lạnh lẽo. Kẻ chậm chạp như anh ta cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn.
Mạn Cẩm - người vẫn đứng ngoài quan sát, liền lên tiếng, giọng điềm tĩnh: "Thôi nào, mọi người hôm nay cũng đã mệt rồi. Chuyện quan trọng thế này, cứ để sau khi nghỉ ngơi rồi bàn bạc tiếp."
Ông lão tức giận hầm hầm kéo Nguyên Dịch vào thư phòng.
Mạn Cẩm lười biếng tựa vào sofa, ánh mắt lướt qua bà nội tôi, cười nhạt: "Bà lặn lội đường xa đến tận đây, quả thật rất vất vả nhỉ."
"Không khổ không khổ, tôi chỉ có mỗi đứa cháu gái này thôi, đương nhiên là hy vọng nó được sống sung sướng rồi. Tôi cưng nó nhất đó, sau này nó lấy chồng rồi…"