Tình Kiếm
Chương 19: Chương 3: Kiếm Đảm Cầm Tâm
"Đại Nhi, ta nghĩ….. ta nghĩ đã đến lúc ta phải đi rồi." Nhược Hư không dám nhìn ánh mắt Tô Đại Nhi, cúi đầu nói.
"Ngày mai hẵng đi" Tô Đại Nhi nhìn Nhược Hư ngọt ngào cười, kết quả khiến cho Nhược Hư dưới ý thức chỉ đành gật đầu đáp ứng.
"Lưu Vân, ngươi ra ngoài đi, hôm nay mặc kệ có chuyện gì cũng đừng tới quấy rầy chúng ta" Tô Đại Nhi nhẹ nhàng nói, Lưu Vân gật đầu lui ra ngoài, trong lòng thầm thở dài một hơi.
"Hôm nay huynh phải tiếp ta chơi đùa thật vui đấy" Đại Nhi xoay người đối diện với Nhược Hư dịu dàng nói, thanh âm ngọt ngào vô cùng. Nhược Hư trong lòng thầm rên một tiếng, ở trước mặt Đại Nhi rồi, hắn dường như vô lực chống cự.
"Trước tiên hãy cùng ta đánh cờ nào" Đại Nhi không biết từ đâu lấy ra một bàn cờ cực kỳ tinh xảo, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên giường, hình dạng nàng lúc này đúng là một tiểu cô nương nghịch ngợm.
Hai người kỳ nghệ không phân cao thấp, sát cờ như nhau. Nhược Hư lúc này đang ở thế vây đuổi một nhóm cờ đen của Đại Nhi, mắt thấy sắp sửa chiếu bí thành công.
Vào thời khắc cuối cùng lúc hắn chuẩn bị hạ tay dứt điểm, Đại Nhi đột nhiên chẳng biết vô tình hay cố ý thốt lên một câu, kết quả khiến cho tay hắn dừng lại giữa không trung, cũng chẳng có cách nào đặt xuống nữa.
"Nhược Hư ca ca, huynh nói xem nếu quân đen này đại diện cho ta, mà quân trắng bên cạnh đại diện cho địch nhân của ta, huynh hiện tại sẽ làm gì với quân cờ này?" Đại Nhi liếc đôi mắt long lanh của mình nhìn Nhược Hư nói.
Nhược Hư nhẹ nhàng thở dài một hơi, rốt cuộc cũng đặt quân cờ xuống, nhưng lại chẳng phải vào cái nơi mà hắn muốn. Quân đen sống, quân trắng cũng chẳng tổn thương.
"Hi hi, Nhược Hư ca ca, huynh thua rồi" Đại Nhi thản nhiên cười, Nhược Hư xem lại ván cờ, cười khổ không thôi, hắn quả nhiên đã thua cuộc. Một nước đi sai, cả bàn ôm hận, tuy là hắn cố ý đi trệch, nhưng thua vẫn là thua.
"Nhược Hư ca ca, cũng là huynh đối tốt với ta, xem như vì huynh nhường ta thắng, ta tặng huynh một phần thưởng nho nhỏ vậy." Đại Nhi vui vẻ cười, đột nhiên Nhược Hư cảm giác được một trận u hương ập vào mặt, một thân thể thơm ngát tựa vào người hắn, tấm thân mềm mại của Đại Nhi ngã vào trong lòng, miệng anh đào nhỏ nhắn đột nhiên nhẹ nhàng ấn lên mặt hắn. Nhược Hư trong lòng nóng lên, bất giác định vươn tay ra ôm lấy nàng, chỉ tiếc Đại Nhi chẳng cho hắn cơ hội, mặt nàng có chút ửng hồng, khúc khích cười từ trên người hắn nhảy xuống.
"Nhược Hư ca ca, huynh hư lắm." Đại Nhi cười duyên dáng, mặt nàng tuy ra vẻ tự nhiên, nhưng trống ngực bên trong lại đập thình thịch liên hồi. Mặc dù nàng không chuyện gì là không dám làm, bất quá đây cũng là lần đầu tiên nàng đối với nam nhân có thái độ thân mật như vậy.
"Thật sự là tiểu yêu tinh mà" trong lòng Nhược Hư thầm nghĩ.
"Chẳng phải ngươi rất thích hay sao?” Trong lòng hắn đột nhiên lại phát ra giọng nói của Hoa Thiên Tinh.
"Tỷ tỷ, sao bây giờ người lại đột nhiên hiện ra chứ?" Nhược Hư cảm giác Hoa Thiên Tinh mấy ngày gần đây có chút gì đó là lạ, hắn thường xuyên tìm chẳng thấy nàng, nhưng nàng lại hay bất ngờ xuất hiện.
"Ngươi quản ta à!" Hoa Thiên tinh tức giận nói, sau đó lại không phát ra tiếng động gì nữa.
"Nào, rời khỏi giường đi, ngồi dậy ăn chút gì đó đã, nói cho huynh biết, Phi Nhứ làm đồ ăn ngon lắm đấy." Đại Nhi nũng nịu nói.
Hai người ngồi đối diện nhau uống rượu, Đại Nhi tựa hồ có chút men say, trên khuôn mặt trắng nõn dần lan tỏa vết hồng, dưới ánh đèn chiếu rọi càng hiện ra vẻ xinh đẹp động lòng người. Hai người tương đối im lặng, Đại Nhi trước mặt Nhược Hư vẫn giữ vẻ thuần khiết nhưng dường như lại đang mang tâm sự, tuy vẫn thản nhiên cười gắp thức ăn cho hắn, nhưng lại chẳng nói câu nào, chỉ dùng đôi mắt đẹp thường xuyên quét đi quét lại trên mặt hắn.
Nhược Hư bởi kinh nghiệm tối hôm qua nên không dám uống rượu nhiều, tuy nhiên rượu rót vào nỗi buồn thì cũng hóa ra men say thôi, mắt hắn từ từ đã trở nên mờ ảo.
"Nhược Hư ca ca, ta muốn nghe huynh thổi một khúc" Đại Nhi thỏ thẻ nói.
Không hề do dự, Nhược Hư lấy thanh tiêu yêu dấu từ trong ngực áo ra, chầm chậm thổi lên một khúc nhạc không tên, nhìn người thiếu nữ so với hoa còn đẹp hơn phía đối diện, trong lòng hắn có chút cảm giác khó hiểu, lần đầu tiên gặp nàng, nàng thật là tinh khiết, lần thứ hai gặp nàng, hắn đã biết nàng chính là Ma cung cung chủ mà người giang hồ luôn khiếp sợ, nhưng trong mắt hắn, nàng vẫn mang bộ dạng thật thuần khiết đáng yêu như cũ, lần thứ ba cũng chính là lúc hắn uống say khướt, nàng đã mang hắn về tận khuê phòng của mình, hậu hạ hắn thật cẩn thận. Hắn biết, bất kể từ đây về sau thế nào, cả đời này hắn cũng không thể quên cô gái này được, mị lực của nàng có lẽ không nam nhân nào có thể kháng cự, Hoa Nhược Hư hắn cũng không phải lệ.
Giọng nói và vẻ mặt tươi cười của nàng dần dần hiện ra trong đầu Nhược Hư, chẳng biết thế nào, trong tiếng sáo đã lộ tình cảm phức tạp của hắn dành cho Đại Nhi, trên mặt Đại Nhi lộ ra một tia vui sướng, nàng đã nghe ra tiếng lòng của hắn, có lẽ chính bản thân hắn cũng không biết, kỳ thật hắn cũng đã yêu nàng, chỉ là hắn đang có những lo lắng khác nên phải đem niềm yêu thương ấy chôn sâu tận đáy lòng, có điều hắn lại chẳng ngờ được thủ khúc ngày hôm nay đã tố giác hắn.
Tiếng tiêu đã dứt, nhưng nụ cười ngọt ngào vẫn còn in lại trên mặt Đại Nhi, nụ cười thật ngọt thật ngọt. Nhược Hư thoáng ngây dại, si ngốc ngắm nhìn khuôn mặt như hoa tươi ấy của nàng.
"Nhược Hư ca ca, khúc tiêu vừa rồi huynh thổi, ta đã giúp huynh ghi lại rồi" Đại Nhi mềm mại nói, chuyển thân đến cạnh Nhược Hư, thân thể chậm rãi dựa vào hắn, hương thơm làm say lòng người lại một lần nữa làm Nhược Hư ngất ngây.
"Nhược Hư ca ca, huynh đặt cho thủ khúc này một cái tên đi" Đại Nhi nũng nịu nói, trên mặt lộ ra vẻ mong chờ.
"Gọi là Đại Nhi khúc đi" Nhược Hư bật thốt lên, ngay lập tức lại cảm thấy hối hận.
"Đại Nhi khúc, Đại Nhi khúc, cái tên thật hay a, ta rất thích" Đại Nhi thầm thì nói "Nhược Hư ca ca, huynh thổi lại một lần nữa được không? Ta muốn nghe nữa".
Đại Nhi khúc, chỉ là khúc ca dành riêng cho Tô Đại Nhi, cũng chỉ có nàng mới hiểu được thâm ý bên trong của nó, lúc tiếng tiêu lại vang lên, Tô Đại Nhi chậm rãi nép vào lòng Nhược Hư, đôi mắt khép hờ, trên mặt lộ ra vẻ hạnh phúc.
Tiếng tiêu dừng lại, Đại Nhi tựa hồ đã thiếp đi, bờ mi tuyệt mỹ phủ trên đôi tròng mắt trong suốt, Nhược Hư khẽ thở dài, không dám mảy may nhúc nhích, trên mặt hắn có chút mất tự nhiên nhưng trong lòng lại nảy sinh một nỗi niềm trìu mến.
"Đệ đệ, nàng ta là một nữ hài tử tốt" Trong lòng Nhược hư vang lên âm thanh sâu kín của Hoa Thiên Tinh.
"Tỷ tỷ, người nói ta nên làm gì bây giờ?" Nhược Hư chưa bao giờ cảm thấy bất lực như hiện tại.
"Làm cái gì là làm cái gì? Ngươi thích nàng ta thì cứ đối xử tốt với nàng thôi."Hoa Thiên Tinh đáp ngay không cần nghĩ ngợi.
"Nhưng mà tỷ tỷ à, ta sao có thể….." Nhược Hư bất đắc dĩ nói.
"Đệ đệ, ta biết một nữ hài tử nếu không thể ở cùng với người mà nàng ta thích, cảm giác sẽ rất đau khổ" Hoa Thiên tinh ngữ khí có chút kích động "Ngươi có biết ta, à không phải ta, là nữ hài tử kia vì sao lại tuẫn kiếm không? Chính là vì cái tên nam nhân đáng ghét kia trong lòng chỉ có kiếm mà chẳng chịu quan tâm đến nàng, cái tên hỗn đản ấy, vì cái gì chỉ thích kiếm không chịu thích người chứ?"
"Nhưng tỷ tỷ à, ta khác hắn chứ, ta đã có Thanh tỷ rồi." Nhược Hư cười khổ nói.
"Có gì khác chứ, chẳng phải đều giống nhau sao? Đệ đệ, tỷ tỷ ta hận nhất loại nam nhân vô tình vô nghĩa, ngươi ngàn lần không được như vậy biết chưa." Hoa Thiên tinh nói lên điều này có vẻ kích động, xem ra ký ức trong đầu còn sót lại của cô gái kia ảnh hưởng rất lớn đến nàng.
Nhược Hư thở dài một hơi, nhìn Đại Nhi trong lòng, không nói gì nữa.
"Đệ đệ, ta không thích bộ dạng bây giờ của ngươi, nam tử hán dám yêu dám hận, còn cái loại nhu nhược ủy mị thì con bà nó ta đây ghét lắm, ngươi thích thì nên nỗ lực tranh thủ đi, giống như cái vị sư tỷ kia của ngươi, ngươi chỉ biết đợi nàng chủ động đến tìm mình thì làm sao có thể chứ?"Hoa Thiên Tinh tiếp tục say sưa dạy bảo.
"Sư tỷ, sư tỷ nàng ta đã.." Nhược Hư trong lòng lại xót xa.
"Ngươi muốn nói là nàng đã gả cho người khác phải không? Ngươi thật là khờ quá đi, không phải nàng ta còn chưa nói chú rể là ai sao? Đấy chính là nàng còn đợi ngươi trở về đó" Hoa Thiên Tinh một lời đánh thức kẻ trong mộng tỉnh lại.
"Thật sự là như thế sao? Nói như vậy, sư tỷ còn có thể tha thứ cho ta?" Nhược Hư thì thào nói, trong lòng lại thắp lên một tia hy vọng.
"Đương nhiên là vậy, ta nói cho ngươi biết, nữ nhân ai nấy đều miệng cứng dạ mềm, không tin ngươi trở về bây giờ đi, sư tỷ ngươi chắc chắn đồng ý gả cho ngươi" Hoa Thiên Tinh giọng nói khẳng định tựa như không để hắn hoài nghi.
"Ôi, tỷ tỷ, người làm sao mà biết nhiều sự tình như vậy? Dường như ta còn chưa nói cho người nghe mà?"Nhược Hư có chút ngạc nhiên hỏi.
"Tỷ tỷ ngươi thần thông quảng đại, không có chuyện gì là ta không biết cả" Hoa Thiên Tinh dương dương tự đắc nói.
"Vậy tỷ tỷ, người mau nói cho ta biết, Thanh tỷ hiện giờ đang ở đâu?"Nhược Hư trong lòng thầm buồn cười liền hỏi.
"Ặc, Thanh tỷ của ngươi hả, tỷ tỷ mệt rồi, phải đi ngủ trước đây, khi nào tỉnh dậy sẽ nói cho ngươi sau" Hoa Thiên Tinh nói xong cũng chẳng phát ra lời nào nữa.
Nhược Hư tỉnh lại, tối hôm qua hắn đang ôm Đại Nhi lại đột nhiên ngất đi.
Cảm giác đang ôm trong lồng ngực là một thân thể mềm mại, trong mũi là một mùi hương quen thuộc, hắn mở to mắt quả nhiên phát hiện Đại Nhi đang nằm trong lòng mình, ánh mắt sáng ngời đầy thâm tình đang say sưa nhìn hắn, mà hai người bây giờ chính đang ôm nhau trên giường Đại Nhi.
"Nhược Hư ca ca, huynh ngủ cũng không thành thật chút nào." Đại Nhi khúc khích cười nói. Nhược Hư chợt hoảng vía phát hiện tay mình đang để tại một nơi không nên để, ngang nhiên đặt trên đồn bộ tràn ngập đàn tính của nàng, liền vội vàng rụt tay về.
"Đại Nhi, chúng ta….. chúng ta sao lại ra bộ dạng này?" Nhược Hư chột dạ hỏi nhỏ.
"Ta thấy huynh mệt mỏi nên nhân tiện đem huynh lên giường ngủ thôi, tuy nhiên chỉ có mỗi giường của ta cho nên đương nhiên phải ngủ ở đây rồi, hì hì." Đại Nhi cười duyên dáng, "Có điều Nhược Hư ca ca lại chẳng thật thà chút nào, cứ ôm ta chặt như vậy chẳng chịu buông"
Nhược Hư lúng túng không thôi, xấu hổ cười cười, suy nghĩ lại chợt phát hiện Đại Nhi lúc này đang khin khín nép sát người hắn, hắn lại không tiện đẩy nàng ra, có điều với dáng vẻ lả lướt dán chặt trên mình hắn như thế, tuy rất dễ chịu nhưng hắn thật khó mà đảm bảo hắn sẽ không tiếp tục gây nên sự tình gì, tối hôm qua lúc hắn ngủ thì đương nhiên không sao nhưng bây giờ là lúc hắn đang tỉnh táo.
"Đại Nhi….. ta….. ta phải đi rồi" Nhược Hư nhớ lại ngày hôm qua Đại Nhi đã đáp ứng cho hắn đi, nhân tiện hạ giọng nói.
"Huynh cứ thế mà đi sao?" Đại Nhi làm ra vẻ sụt sùi.
"Không phải, không phải thế, Đại Nhi, nàng đừng có hiểu lầm" Nhược Hư nhìn bộ dạng của nàng, lập tức luống cuống tay chân.
"Khì khì" Đại Nhi bật cười, xem ra hình dáng vừa rồi quả thật là giả bộ.
"Nhược Hư ca ca, hôn ta đi" Đại Nhi sắc mặt đột nhiên đỏ bừng, mắt khẽ nhắm lại, thỏ thẻ nói.
Nhìn đôi môi anh đào hồng nhuận kiều diễm của nàng, Nhược Hư vẫn lưỡng lự chưa dám hôn.
"Nhát gan" Đại nhi trong lòng thầm mắng Nhược Hư một câu, cánh tay duỗi ra, bá lấy cổ hắn, môi son ấn đến.
Nhược Hư đầu óc lập tức trở nên trống rỗng, hắn chỉ cảm giác môi lưỡi chạm vào nhau, bèn tham lam hưởng thụ tư vị ngọt ngào ấy, hai tay ngày càng gấp rút ôm lấy eo thon của Đại Nhi, hai người cứ thế hôn nhau đến mức nghẹt thở mới ngừng lại, sắc mặt Đại Nhi sớm đã trở nên kiều diễm ướt át như đóa hải đường, còn quần áo trên người lại có chút xộc xệch, tự nhiên là kiệt tác của Nhược Hư.
"Đại nhi" Nhược Hư dùng giọng nói tràn ngập mâu thuẫn nhẹ nhàng gọi nàng, Đại Nhi dịu dàng “ừm” một tiếng, đầu vùi sâu vào ngực hắn, tựa hồ có chút thẹn thùng.
"Đại nhi, ta thật sự phải đi rồi" Nhược Hư thở dài một hơi, hắn có một loại cảm giác như muốn trốn chạy, hắn biết càng ở lâu với Đại Nhi, hắn sẽ càng không thể khống chế được bản thân.
"Ừm" Đại Nhi từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên, bắt đầu hầu hạ hắn rời giường mặc quần áo.
Nhẹ nhàng mang kiếm đến cho hắn, lại vì hắn chỉnh đốn trang phục, Đại Nhi biết cuối cùng hắn cũng đến lúc ra đi.
"Huynh phải nhớ đến ta đó" Đại Nhi ôn nhu nói, Nhược Hư gật gật đầu, rốt cuộc cũng cắn răng dứt áo mà hướng ra bên ngoài, đi đến cửa bắt gặp Lưu Vân, Phi Nhứ đang nhìn hắn với ánh mắt phức tạp.
Trong phòng cất lên tiếng đàn triền miên sầu não, Nhược Hư biết đấy chính là những lời thâm tình mà Đại Nhi muốn hướng về hắn thổ lộ.
"Tiểu thư, chúng ta đã điều tra ra, tân lang của Hoa Ngọc Loan chính là Phong Quá Vân, bất quá Hoa Ngọc Loan hình như đang đợi Hoa công tử hồi tâm chuyển ý, cho nên vẫn chưa công bố tên chú rể" Lưu Vân nhẹ giọng nói.
"Lưu Vân, sao ngươi không sớm nói cho ta biết?" Đại Nhi giọng nói có chút trách móc.
"Tiểu thư, chẳng lẽ người muốn cho Hoa công tử đi tìm Hoa Ngọc Loan hay sao?" Lưu Vân nói có chút uỷ khuất.
"Ta có lòng tin, rằng người hắn yêu nhất chắc chắn sẽ là ta" Đại Nhi nhẹ nhàng nói.
"Không nói về hắn nữa, tính cách hắn hiện tại có chút nhu nhược, có lẽ phải để cho hắn nếm trãi chút ít khổ cực sẽ tốt hơn." Đại Nhi thở dài một hơi "Chỗ trưởng lão có tin tức gì mới sao?"
"Đại trưởng lão gửi thư tới, nói tất cả đã chuẩn bị xong, xin chỉ thị của tiểu thư bao giờ thì bắt đầu hành động" Lưu Vân nói.
"Có tin tức gì của đệ tử Thần Cung không?" Đại Nghi có chút trầm ngâm hỏi, Lưu Vân lắc lắc đầu.
"Nói với Đại trưởng lão, tạm thời chưa cần hành động, cần phải nghe ngóng, nắm chắc động tĩnh của Thần Cung." Đại Nhi sắc mặt lạnh lùng, thoáng chốc đã không còn nhìn ra dáng vẻ ngọt ngào trước mặt Nhược Hư nữa.
"Vâng, tiểu thư"
Rời khỏi Đại Nhi, trong lòng Nhược Hư dâng lên một cơn phiền muộn.
"Hoa Ngược Hư à Hoa Nhược Hư, Thanh tỷ còn chưa tìm được, ngươi đã bắt đầu nghĩ về người khác, ngươi có còn là người nữa không?" Nhược Hư thầm mắng bản thân, lắc lắc đầu, tạm thời không nghĩ về Đại Nhi nữa, nhớ lại hai ngày nay mình rời khỏi, không biết Phong đại ca bọn họ có lo lắng hay không, hay là trước tiên trở về, nghĩ đến đây cước bộ trở nên nhanh hơn.
"Hoa công tử xin dừng bước!" Đột nhiên sau lưng Nhược Hư vang lên thanh âm của một người, dường nghe có chút quen tai, quay đầu nhìn lại, hóa ra là Diệp Bất Nhị, còn có bốn người đi theo mà lần trước hắn nhìn thấy.
"Diệp đại tiên sinh, có điều gì dạy bảo?" Hoa Nhược Hư lạnh nhạt hỏi