Tinh Thần Biến
Chương 65: Thanh Sơn Liên Mạch (2)
Hiệu đính: beocon
"Thanh Liên Sơn Mạch có chiều dài vài trăm dặm, phạm vi cực rộng chúng ta hiện tại cứ tuỳ tiện chọn một địa phương thích hợp làm địa điểm độ kiếp đi." Tần Đức mắt nhìn Sơn Mạch cười lớn nói.
Trải qua một quảng thời gian dài như vậy mọi người cuối cùng tuy có chút kinh hãi, nhưng không gặp ngộ hiểm nào đã đi đến được Thanh Liên Sơn Mạch.
Phong Ngọc Tử cười nói: "Vương gia, việc tìm nơi Độ Kiếp cứ giao cho ta."
Phạm vi linh thức của Phong Ngọc Tử so với Tần Vũ rộng hơn một chút có thể đạt đến hơn ngàn mét, tại linh mạch của dãy Thanh Liên này dùng linh thức tìm kiếm đúng là tốt nhất.
"Mọi việc xin làm phiền Phong huynh." Tần Đức gật đầu nói.
Sau đó Phong Ngọc Tử đi trước, những người còn lại đi theo sau Phong Ngọc Tử tiến nhập vào trong Thanh Liên Sơn Mạch. Toàn bộ Thanh Liên Sơn Mạch đều thuộc sơn mạch trong Hồng Hoang ở đó cũng có không ít mãnh thú, thiên địa linh khí trong Hồng Hoàng so với những địa phương khác của Tiềm Long lục địa thì đậm đặc hơn nhiều.Vì nguyên nhân đó đã làm nên sự lợi hại của yêu thú trong Hồng Hoang. Tần Vũ đi theo Phong Ngọc Tử không ngừng tiến về phía trước, đồng thời luôn quan sát tứ phía.
Trong quá trình tìm địa điểm Độ Kiếp, Tần Vũ đã gặp một bầy khỉ, gặp một Độc Giác Liệp Báo đạt đến tiên thiên cảnh giới.Và thậm chí còn đối mặt với một Phi Thiên Bạch Hổ tiên thiên cảnh giới nhưng chúng nhân không hề sợ đám yêu thú này, đám Hồng Hoang yêu thú này tựa hồ cũng cảm giác được sự lợi hại của bọn Tần Đức và Phong Ngọc Tử nên không hề xâm phạm đến. Đi được gần nửa ngày, sau đó trời cũng tối dần…
"Có rồi, không thể ngờ lại có địa điểm tuyệt diệu như thế này."
Sắc diện Phong Ngọc Tử biểu lộ sự kinh ngạc hoan hỉ, rồi lại nói tiếp: "Các vị, theo ta đến đây."
Nói xong Phong Ngọc Tử trực tiếp tiến về sơn mạch phía đằng xa, hướng đến một sơn động rất bình thường, bọn Lam y trưởng lão liền đi theo đến đó.
Chúng nhân tiến nhập hắc ám sơn động, sơn động này hoàn toàn tối om căn bản không có một chút ánh sáng nào may mà chúng nhân đều có thể nhìn thấy mọi vật trong bóng tối. Càng tiến vào sâu, thông đạo trong sơn động lại càng thu nhỏ, nhỏ đến độ chỉ cho phép từng người một khom lưng tiến nhập. Cúi người đi thêm khoảng vài chục mét nữa sơn động bỗng biến thành rộng rãi, vào sâu thêm thì mọi người có thể đi được cùng nhau đồng thời trong mắt cũng xuất hiện chút ánh sáng.
Sơn động này chỉ có một thông đạo. Khi chúng nhân vừa rời khỏi sơn động thì quang cảnh trước mắt hiện ra, đó là một vùng thảo địa rộng lớn với bức tường đá bao quanh tứ phía, từ trước đến giờ vùng tạp thảo này tính ra cũng chỉ có bọn hắn là tiến đến từ đường thông đạo. Đương nhiên nếu là tu chân giả thì có thể bay từ trên không xuống. "Cỏ hoang rậm rạp khắp nơi, cũng không hiểu nổi địa phương này tốt ở điểm nào." Tổng quản Cát Mân cười nói.
Tần Vũ cũng nhìn không ra địa phương này tốt ở điểm nào, trên đất là tạp thảo cùng vài bụi dã thảo và tạp hoa, phía xa xa lại có mấy con Dã Mã. Tuy nhiên trong lúc đang quan sát Tần Vũ đã thực sự cảm nhận được một chút huyền hoặc.
"Địa phương này có điểm quỷ dị."
Tần Vũ lập tức đưa ra phán đoán, đầu tiên hắn nghĩ đến là thuật kỳ môn độn giáp trận pháp. Tuy nhiên đối với thuật trận pháp bác đại tinh thâm thời gian nghiên cứu của Tần Vũ lại quá ngắn ngủi, tối đa cũng chỉ có khả năng hiểu được những nét bên ngoài mà thôi.
"Thiên Nhiên Huyễn Trận ẩn giấu Bát Quái Chi Hành, đúng là địa phương khó kiếm, đợi ta đi cải biến một chút đã nhé." Phong Ngọc Tử phá lên cười ha hả, sau đó một đạo hoả hồng sắc phi kiếm từ trong tay ông ta phóng ra. Chớp mắt hoả hồng sắc phi kiếm đã biến thành to lớn, hoá thành một thanh cự kiếm dài đến mười mét hung bạo nhằm hướng bức tường đá cao như núi chém tới. Giống như cắt đậu hủ, phi kiếm làm bức tường đá bị chia cắt biến dạng đi. Ngay lập tức Phong Ngọc Tử mãn ý thu hồi phi kiếm, cùng lúc đó hình dạng của cả sơn cốc cũng có chút cải biến.
"Vương gia, có thiên nhiên bát quái trận thế này hỗ trợ ta lại còn bố trí một phản bát quái trận thế xung quanh ông. Chính phản bát quái trận thế kết hợp hấp thụ thiên địa tự nhiên chi lực xung quanh lại bảo hộ ông, lúc này Độ Kiếp thì chắc chắn có thêm nhiều tiện ích chứ hả?" Phong Ngọc Tử nói xong cười ha hả.
Tần Đức vừa nghe sắc mặt cũng tức thì lộ vẻ hoan hỉ, lập tức nói: "Mọi việc xin làm phiền Phong huynh."
Sau đó Phong Ngọc Tử ngầm bố trí trận pháp cấm chế để giúp cho Tần Đức Độ Kiếp thêm phần chắc chắn, chúng nhân cũng bị ước thúc trong phạm vi trận pháp.
Sư huynh đệ Ngũ Hành, Ngũ Đức đã đến Thanh Liên Sơn Mạch từ sớm vì họ thi triển thuật phi kiếm mà đến, mỗi người bọn họ đều đem theo hai lão giả đến. Bốn lão giả đi theo này không phải là hạng người bình thường, bốn người đều là tiên thiên đại viên mãn cao thủ, là siêu cấp cao thủ ẩn tàng của Hạng gia. Ở trên đỉnh một ngọn núi của Thanh Liên Sơn Mạch, bọn Ngũ Đức Ngũ Hành sáu người tạm thời dừng chân.
"Hai vị tiền bối, theo tin tình báo thì bọn Tần Đức đã đến Thanh Liên Sơn Mạch được vài ngày rồi, chúng ta hãy mau chóng tra ra địa điểm bọn chúng chọn lựa tiến hành Độ Kiếp." Người đứng đầu bốn lão giả là một bạch phát lão giả hướng về phía Ngũ Đức Ngũ Hành nói.
Ngũ Đức tóc dài bồng bềnh khẽ cười khẩy, còn bạch mi Ngũ Hành lãnh đạm nói: "Không cần quá khẩn trương, Thanh Liên Sơn Mạch bất quá cũng dài vài trặm dặm là cùng, với tốc độ phi kiếm của huynh đệ ta lại thêm linh thức truy tìm sớm muộn gì cũng tra ra vị trí của bọn chúng."
Ngũ Đức tiếp lời: "Sư đệ, thế này đi, bây giờ chúng ta hãy cẩn thận tra xét một lượt xem Tần Đức tên cáo già này đang ẩn náu ở đâu."
"Đúng rồi công lực của sư huynh vượt xa tên Phong Ngọc Tử, nếu mà linh thức của sư huynh tra xét thì tên Phong Ngọc Tử sẽ không cảm giác được đâu."
Ngũ Hành trên mặt có chút ngạo khí, đối với nhiệm vụ lần này Ngũ Hành căn bản không có một chút b ận tâm gì. Đối phương tính cả một Phong Ngọc Tử là Kim Đan trung kỳ cũng chỉ có một chút rắc rối, nhưng đối với trình độ bọn họ Ngũ Đức Ngũ Hành căn bản không coi vào đâu. Tu chân giả có chân nguyên lực hộ thể, ngay cả cái gọi là tiên phẩm thượng cấp vũ khí thì cũng không thể gây được chút tổn thương nào cho bọn hắn. Đêm khuya vầng trăng sáng treo lơ lửng trên không trung, Tần Đức và Tần Vũ hai người không phân cao hạ ngồi xuống đất cùng đàm luận.
"Lưu Tinh tiên sinh, ta thực hiếu kỳ không biết ông khổ luyện như vậy là vì cái gì?" Tần Đức cười nhẹ nói.
Đến Thanh Liên Sơn Mạch cũng đã được vài ngày, nhưng đây là cuộc đàm luận riêng đầu tiên giữa Tần Đức và Lưu Tinh tiên sinh thần bí.
Tần Vũ cười nói: "Khổ luyện?"
Đầu tiên hắn nghĩ đây là phụ vương của mình nhưng trong nháy mắt nhớ đến thân phận hiện tại, liền nói: "Ta khổ luyện thứ nhất là vì thân nhân của mình, thứ hai là muốn truy cầu cực hạn tu luyện."
Cho rằng Tần Đức cũng không biết được thân phận của mình, Tần Vũ liền trực tiếp nói ra ước muốn trong lòng.
Tần Vũ gật đầu nói tiếp: "Phải, thực tế ta luôn hướng về thế giới tu chân giả. Có thể dùng ngự kiếm phi hành vạn dặm tiêu dao nơi chân trời góc biển, giận thì nhất kiếm xuất giết người ngoài ngàn dặm! Quyết đấu cùng thiên địa, chiến đấu với lũ yêu thú."
Tần Vũ như có chút kích động, sau đó lắc đầu cảm thán nói: "Tiếc thay, thực lực của ta còn xa mới đạt tới cảnh giới đó."
"Ta tin, sau này một ngày nào đó ông nhất định sẽ thực hiện được mục đích của mình." Tần Đức cười nói.
"Có lẽ thế." Tần Vũ nhìn phụ vương đang ngồi trước mặt, trong lòng thực sự là có chút ấm áp.
Từ khi lên sáu tuổi đã tiến nhập Vân Vụ sơn trang, đến nay đã qua bao nhiêu năm, thời gian tiếp xúc với phụ vương lâu nhất đó lại chính là thời gian họ cùng đến đây. Mấy ngày qua hai người giống như hảo hữu thường cùng nhau trò chuyện vui vẻ.
Một hình bát quái khổng lồ do cả sơn cốc thiên nhiên hình thành, đồng thời bị Phong Ngọc Tử sắp đặt thành trận thế dùng chân nguyên lực thông suốt. Hiện tại đã hoàn toàn có khả năng khởi động uy lực của bát quái thiên nhiên, bát quái thiên nhiên này hấp thu thiên địa linh khí sau đó men theo tám nhánh thông đạo tập trung về trung tâm sơn cốc. Tại trung tâm sơn cốc là một tiểu hình phản bát quái trận thế, Tần Đức đang ngồi xếp bằng tròn tại trung tâm của phản bát quái này.
Thiên địa linh khí được đồ hình bát quái thiên nhiên hấp thụ thông qua tám nhánh thông đạo đi vào trong phản bát quái, hấp thụ được ba ngày, phản bát quái cũng đã hấp thụ được đầy đủ. Lúc đó, trong phản bát quái có một lực lượng khủng bố không ngừng lưu chuyển, Tần Đức thời khắc đó cũng đã dùng một cỗ lực lượng của bản thân hình thành nên khiên tự bảo hộ cho chính mình.
"Mười ba người các ngươi nghe ta nói đây." Phong Ngọc Tử nhìn chòng chọc về phía đám người Tần Vũ nói.
Cát Mân đem theo năm người của Ám Tiễn, Lam y trưởng lão đem theo năm người của Thiên Võng cộng thêm Tần Vũ tổng cộng có mười ba người. Mười ba người trên đang nghe mệnh lệnh điều phái của Phong Ngọc Tử.
"Đồ hình bát quái thiên nhiên chưa hoàn toàn được khởi động hết, một khi khởi động, ảo cảnh thiên nhiên cũng sẽ sản sinh ra sau đó thì chúng ta cũng sẽ bị chịu ảnh hưởng. Do vậy trước hết ta sẽ bố trí một tiểu hình bát quái trận pháp trên thân thể mọi người, nhờ vậy các người sẽ không chịu ảnh hưởng của ảo cảnh nữa." Phong Ngọc Tử nói với chúng nhân.
Vô luận là đồ hình bát quái thiên nhiên hay là phản bát quái xung quanh Tần Đức đều được chân nguyên lực của Phong Ngọc Tử thông suốt. Vì vậy hoàn toàn nằm trong tầm khống chế của Phong Ngọc Tử, chỉ là Phong Ngọc Tử muốn dùng chân nguyên lực của bản thân để bố trí một bát quái trận pháp trên thân thể bọn hắn. Để đồ hình trận pháp này không ảnh hưởng gì đến bọn hắn.
"Nếu như có địch nhân tới ta sẽ lập tức khởi động đồ hình bát quái thiên nhiên này để ngăn trở địch nhân, bọn chúng một khi vào trận sẽ chịu ảnh hưởng của ảo cảnh, nhưng các ngươi sẽ không chịu ảnh hưởng. Do đó các ngươi nhất định phải tranh thủ thời gian sát tử địch nhân." Phong Ngọc Tử mắt nhìn chúng nhân giảng giải rất rõ ràng.
Mọi người đều minh bạch địch nhận bị ảo cảnh ảnh hưởng, bọn họ không bị ảnh hưởng đó là thời cơ tốt nhất để giết địch nhân.
"Đương nhiên, cũng không nhất định là địch nhân sẽ xuất hiện ta bất quá cũng chỉ nhắc nhở các ngươi thôi. Tuy nhiên…các ngươi phải nhớ một điểm, không thể để bất cứ người nào tiếp cận Vương gia." Ngọc Phong Tử nghiêm túc nói, chúng nhân tất cả cũng gật đầu.
Từ đó trở đi Tần Đức ngồi xếp bằng tu luyện trong phản bát quái, nỗ lực đạt đến trạng thái tốt nhất để nghênh tiếp Tứ Cửu Thiên Kiếp đương nhiên cũng không có thời gian để cùng Tần Vũ trò chuyện nữa.
"Phụ vương." Tần Vũ mắt nhìn Tần Đức đang tu luyện trong phản bát quái, trong lòng tĩnh lặng trông chờ. Chờ đợi phụ vương hắn có thể tu luyện thành công, nửa ngày cùng Tần Đức trò chuyện với Tần Vũ là quảng thời gian vui sướng khoái lạc nhất trong mười năm qua của hắn.
Thời gian cứ trôi qua từng ngày. Sau khi Tần Đức đã tu luyện được ba ngày, thì ông ta cuối cùng cũng đình chỉ tu luyện.
"Hôm nay, chắc chắn thiên kiếp sẽ đến." Tần Đức nói với chúng nhân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương