Tô Dung Nguyệt
Chương 6
16.
Trong cuộc đua ngựa, Dương Oánh Oánh, nữ nhi duy nhất của Dương tướng quân bị ám sát, rơi xuống vực sâu chet ngay tại chỗ.
Tô Dung Nguyệt, tiểu thư đi cùng nàng ta, bị thương nặng, chưa rõ sống chet.
Vết thương của ta là do ta tự nhảy xuống một con dốc nhỏ. Khi tỉnh dậy, ta đã ở trong Quốc công phủ.
Ta mơ hồ nhìn thấy Thẩm Phù Xuyên ngồi ở trên ghế bành, hình như đang mỉm cười.
Sau đó mặt ta đau nhức, hắn véo thật mạnh vào má ta mắng: “Nếu nàng vẫn không tỉnh lại, ta sẽ mua cho nàng một chiếc quan tài.”
Ta đau đến òa khóc, nhẹ nhàng nhìn hắn, không nói nên lời. Ta bỗng hét lên: “Trâm cài.”
Hắn biết ta nói đến cái gì, đứng dậy và đi lấy chiếc trâm ngọc mà hắn đã đưa cho ta ngày hôm đó.
Hắn nghịch nghịch nó trên tay rồi lại mỉm cười: “ Chất ngọc tốt, nhưng cũng không phải là thượng hạng, có đáng để nàng coi trọng đến vậy không?”
“Ngài biết gì không? Đây là vật định tình.” Ta đưa tay cầm lấy trâm ngọc, cẩn thận xoa xoa.
Nó ấm áp và ẩm ướt, giống như trong giấc mơ. Thẩm Phù Xuyên có lẽ không ngờ ta lại nói như vậy, tuy rằng đã lớn tuổi, nhưng hắn vẫn có chút xấu hổ, sờ sờ mũi.
“Khi nào thì ngài cưới ta?” Đây là câu hỏi ta quan tâm nhất lúc này.
Thấy ta truy hỏi, hắn cười mắng: “Một tiểu cô nương, sao lại vội vàng muốn gả như vậy?”
Do dự một lúc, hắn nói thêm: “Để xem khi nào nàng có thể đứng dậy đi lại. Từ mai ta sẽ bắt đầu chuẩn bị hôn lễ.”
Ta nâng trâm ngọc trong tay lên, lẩm bẩm nói: “Ta muốn những thứ có thế phối với nó.”
Bởi vì yêu cầu của ta, Thẩm Phù Xuyên lật tung khố phòng của Quốc công phủ, những chiếc trâm ngọc, bông tai, vòng tay cùng kiểu dáng được đặt ngay ngắn trước mặt, ta trầm ngâm một lúc rồi nghiêng đầu trêu hắn: “Hôm đó trời mưa to, ngài không yên tâm để ta về nhà một mình, chiếc trâm này chỉ là cái cớ thôi đúng không?”
Hắn không trả lời ngay, chỉ nhẹ nhàng cài cây trâm lên búi tóc ta: “Ta cảm thấy chiếc trâm này rất hợp với nàng, không biết nên tặng thế nào, vô tình tìm một cái cớ tặng nàng thôi.”
Ta cười không nói gì, Thẩm Phù Xuyên hẳn là rất hài lòng.
Tâm ngoan thủ lạt, rất phù hợp với ta.
Ta nhờ người đưa của hồi môn đến phủ của bá phụ, nhìn thấy ta, bá phụ ân cần mỉm cười nói: “Bây giờ con sắp gả chồng rồi, nên về nhà ở một thời gian. Con luôn sống trong Quốc công phủ, tin đồn không hay truyền ra, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của con sau này, con gả cho Thẩm quốc công, người khác cũng sẽ dị nghị.”
Ta mỉm cười nói: “Lão thái quân không thể thiếu con chăm sóc. Con lấy thân phận nữ y ở lại trong phủ, con muốn biết ai dám nói xấu sau lưng con, cũng không sợ bị c//ắt lưỡi.”
Mặt bá phụ âm trầm, ghé vào tai ta thì thầm: “Ta biết ngươi đang có ý đồ gì, nhưng ngươi nghĩ thế nào? Quốc công gia sẽ vì ngươi mà đối đầu với ta sao?”
Ta cụp mắt không nói gì, đưa tay mở chiếc hộp trên cùng, trong đó có bộ trang sức ngọc bích.
Đó là hồi môn của mẫu thân ta, vậy mà lại xuất hiện ở Quốc công phủ. Làm sao ta dám hy vọng Thẩm Phù Xuyên giúp ta báo thù.
Bá phụ ngẩn ra một lúc rồi đột nhiên trừng mắt, hét lên: “Ngươi, ngươi biết hết rồi sao?”
Biết là ông ta được lệnh giet phụ mẫu ta rồi dùng của cải nhà ta để mượn hoa dâng Phật sao?
“Ta phải nói cho Quốc công gia!” Ông ta vừa sợ hãi vừa vội vàng này làm ta bỗng có chút vui vẻ đến điên cuồng.
“Ông không còn cơ hội ấy nữa rồi, ông sẽ bị trừng phạt vì tội mưu hại Thái tử! Ông cho rằng còn có thể còn sống mà nhìn thấy Thẩm Phù Xuyên sao?”
“Nói bậy! Ngươi vu oan mệnh quan triều đình, ta phải lôi ngươi lên công đường!”
Ông ta vào hoàng thành, ta nhìn sang phía đó. Ta từng nghĩ đó là nơi cứu rỗi cuối cùng cho tất cả những oan khuất trên thế gian.
Ai có thể ngờ rằng nguồn gốc của những oan khuất đều bắt nguồn từ nơi đó.
“Sao có thể oan uổng ông được? Bá phụ, ta không giống ông, ta chưa bao giờ làm điều gì mà ta không chắc chắn.”
Ta vỗ tay, tỷ tỷ cụp mắt đi vào đại sảnh cùng một đám thị vệ Đông Cung: “Hôm nay Thái tử điện hạ ngất xỉu ở chính điện. Thái y viện chẩn đoán điện hạ bị trúng đ//ộc nhẹ. Bá phụ, hãy nhận tội đi.”
Ta ôm vai tỷ tỷ, hài lòng nói: “Tỷ tỷ có công báo tin, sẽ được Thánh thượng ban thưởng.”
Bá phụ ngã xuống đất, mơ hồ nói: “Không phải ta, không phải ta! …”
Ta cười lạnh, nhìn chằm chằm vào ông ta, quả thực ông ta không phải là người đã bỏ đ//ộc Lý Cẩn.
Đêm đó trong hang động, ta đã bắt mạch cho Lý Cẩn và phát hiện mạch của hắn vẫn còn rối loạn.
Nhưng hắn lại cười, giải thích cho ta: “Cô thân cô thế cô, nhưng phụ hoàng vẫn không bỏ qua cho ta. Mỗi sáng Tô thái y sẽ bắt mạch bình an cho ta, ban đêm phụ hoàng lại ban cho ta một bát thuốc bổ.”
Ta lập tức hiểu ra, kẻ muốn m//ạng sống của Lý Cẩn luôn là người ngồi trên ngai vàng.
Bá phụ buổi sáng cho hắn một bát thuốc bổ, ban đêm Hoàng thượng lại ban cho hắn một bát thuốc tốt.
Sự xung khắc của dược liệu sẽ khiến thân thế của Lý Cẩn bị tổn hại, lâu ngày sẽ không thể chữa khỏi. Trong một thời gian dài, bệnh tình ngày càng trở nên tồi tệ hơn.
Nhưng bá phụ có dám nói ra không, bá phụ có dám nói là chỉ thị của ai không?
Bất kể thành hay bại, trong chuyện này, ngay từ đầu bá phụ đã định là một quân cờ sớm muộn gì cũng bị vứt bỏ.
Và Lý Cẩn biết tất cả mọi thứ, hắn chỉ không nghĩ đến việc phải làm gì tiếp theo nên hắn án binh bất động. Nhưng thật may mắn, ta đã đưa ra một kế hoạch đôi bên cùng có lợi.
17.
Bá phụ bị giải đi, chỉ còn lại ta và tỷ tỷ ở giữa sảnh đường.
Nàng ta lau nước mắt, chỉ cầu xin ta: “Muội muội, tỷ đã làm theo yêu cầu của muội. Xin muội đừng tranh giành Thái tử với tỷ. Tỷ đã chuẩn bị làm Thái tử phi rồi. Nếu hôn ước thực sự bị hủy bỏ, ta không biết sống sao nữa?”
Đến hiện tại, nàng ta vẫn chỉ nghĩ đến bản thân mình. Ta thờ ơ nói: “Tỷ tỷ, ta thật ghen tị với tỷ, tỷ có gương mặt thật giống mẫu thân.”
Tỷ tỷ nghẹn ngào, không nói gì, ta xoay chiếc nhẫn trên tay, một lưỡi kim nhỏ và mảnh chĩa ra, ta giơ tay tát vào mặt tỷ tỷ một cái. Tay ta rạch một đường sâu trên mặt tỷ tỷ: “Nhưng tỷ không xứng với nó.”
Ta đẩy tỷ tỷ ra xa, mùi phấn son trên người nàng ta khiến ta phát ốm: “Cái tát này là ta thay phụ thân, mẫu thân dạy dỗ tỷ. Từ nay trở đi ta không còn tỷ tỷ nữa. Về phần ngôi vị Thái tử phi, ta vốn không quan tâm, tỷ thích thì cứ giữ lấy đi.”
Ta bước ra khỏi phủ trong tiếng hét thất thanh của tỷ tỷ, dung mạo đã bị hủy, tỷ ấy còn biết dựa vào điều gì mà níu giữ trái tim Lý Cẩn đây?
Nhưng có lẽ tỷ ấy không biết rằng người Lý Cẩn yêu chưa bao giờ là tỷ ấy, và chắc chắn cũng không phải là ta.
Tất cả những gì hắn yêu chỉ là tưởng niệm. Trong ký ức đó, hắn tự do tự tại, thanh tịnh như nước, không mưu mô, thủ đoạn, không thập tử nhất sinh, không vấy bẩn bùn và m//áu.
Ngày bá phụ bị xử trảm, trời mưa rất to. Ta đứng ngoài hiên, lơ đãng nhìn những chiếc lá cuối cùng ngoài vườn. Thẩm Phù Xuyên bãi triều sớm, có lẽ là đặc biệt trở về để đi cùng ta.
Hắn vừa thay y phục, vừa trêu chọc ta: “Ta vốn định đợi lấy nàng rồi từ từ xử lý bá phụ nàng. Không ngờ Thái tử lại trúng đ//ộc, xử lý ông ta trước ta một bước. Tay nàng đã vì ta mà dính m//áu, ta lại không thể làm gì cho nàng, nàng không thấy thiệt thòi sao, Tô Dung Nguyệt.”
Ta cười lạnh, ngẩng đầu nhìn Quốc công phủ tráng lệ nói:“Đổi một m//ạng lấy vinh hoa phú quý một đời, ta làm sao mà thiệt thòi.”
Hắn nói đùa: “Nàng không sợ ta sẽ hối hận mà phụ bạc nàng sao?”
Ta giận dỗi, không thèm để ý đến hắn, bỏ đi, hắn đuổi theo ta, ta liếc hắn một cái: “Ngài không phải là không muốn ta nữa sao? Ta sẽ cho ngài một cơ hội để bỏ rơi ta, ngài còn đi theo ta làm gì?”
Ta vừa nói, nước mắt vừa rơi lã chã.
Thẩm Phù Xuyên nắm lấy cánh tay ta, kéo ta vào lòng, liên tục dỗ dành: “Không hiểu sao chúng ta sắp thành hôn rồi, ta lại không kìm được mà không ngừng trêu chọc nàng? Được rồi được rồi, ta sai rồi, thỉnh cô nương phạt trượng.”
Ta hôn nhẹ lên môi hắn, đánh nhẹ vào người hắn, vặn vẹo người để hắn không ôm ta: “Trêu ta vui lắm sao. Ngài suốt ngày trêu ta, ngài còn không biết suốt đêm ta đều gặp ác mộng, ngài chỉ biết làm cho mình vui thôi.”
Hắn ôm ta thật chặt, thật gần hỏi ta: “Nàng đã mơ thấy gì vậy?”
Ta im lặng một lúc, thấp giọng thì thầm: “Dương Oánh Oánh, ngày nào ta cũng mơ thấy nàng ta đến tìm ta, cả người đầy m//áu, bắt ta đền m//ạng.”
Ta lại không cầm được nước mắt.
Thẩm Phù Xuyên vỗ lưng ta, không coi trọng, cười mắng ta nhát gan.
Hắn tháo tấm bùa ở thắt lưng ra buộc vào người ta, véo mũi ta nói: “Lần sau nàng ta đến tìm nàng, hãy nói với nàng ta là Thẩm Phù Xuyên muốn giet nàng ta. Nếu tìm, đừng tìm nhầm người.’