Tô Dung Nguyệt
Chương 7
18.
Ngày ta thành thân với Thẩm Phù Xuyên, hắn đã tìm một vọng tộc trăm năm để tiễn ta xuất giá.
Hắn đối với ta thực sự rất tốt, cẩn thận, tỉ mỉ. Ta cài chiếc trâm ngọc vào tóc, ma ma trang điểm nắm tay ta nói: “Chiếc trâm này không hợp tâm trạng chút nào.”
Ta nhìn người trong gương, vừa quen mà lại vừa lạ “Ta muốn luôn mang nó theo bên mình.”
Ta nhất định phải mang nó theo bên mình, nếu không ta sợ mình sẽ quên mất mình là ai. Thẩm Phù Xuyên đến đón dâu.
Hắn cầm tấm lụa đỏ, nhỏ giọng nói với ta: “Thái tử ghen tị đến mức muốn x//é x//ác ta rồi.”
Lòng ta khẽ run lên, mong Lý Cẩn đừng làm chuyện gì nực cười. Đáng tiếc, ông trời đã không nghe thấy tâm nguyện của ta, mới đi được nửa chặng đường, hắn lại dám chặn chiếc kiệu hoa giữa đường.
Ta đang ngồi trên kiệu và nghe thấy tiếng rút k//iếm.
“Thẩm Phù Xuyên, ngươi dám chĩa k//iếm vào Cô sao? Ai cho ngươi dũng khí đó?” Giọng nói của Lý Cẩn rất uy nghiêm.
Thẩm Phù Xuyên cười lạnh: “Điện hạ, ta quyết tâm lấy Dung Nguyệt. Hôm nay đừng nói là người, kể cả lão Thiên vương có tới cản, tới một người, ta sẽ giet một người. Chỉ mong điện hạ tuân thủ lễ nghi, đừng chọc ta không thể nhẫn nhịn được.”
Hai người bên ngoài căng thẳng, ta thở dài nói: “Đại nhân, nếu điện hạ có chuyện quan trọng, cứ để ngài ấy nói một vài câu.”
Ta không thể ra ngoài, Lý Cẩn ngó đầu vào rèm kiệu: “Dung Nguyệt, vẫn chưa muộn. Đừng cưới người khác, Cô sẽ cưới nàng. Đi cùng Cô, được không? Chúng ta rời khỏi đây, sẽ không có ai làm phiền chúng ta nữa … ”
Bỏ đi? Bỏ đi thế nào? Hắn cũng thật là nghĩ nhiều rồi, Thánh thượng sẽ để ta và hắn sống sót rời khỏi kinh thành sao?
Ta xua tay, t//át hắn một cái, lạnh lùng hỏi: “Tỉnh táo chưa?”
Hắn nghiến răng nhìn ta, trầm giọng hỏi: “Nàng nhất định phải sống mệt mỏi như vậy à?”
Ta lại mắng: “Tỉnh rồi thì cút đi.”
Sự xáo trộn nhỏ này không ảnh hưởng tới tiến độ của hôn lễ.
Buổi tối, Thẩm Phù Xuyên nửa say nửa tỉnh mở khăn trùm đầu. Hắn ôm ta vào lòng, cúi xuống nhìn ta thật kỹ: “Đẹp quá.”
“Không uổng ta cả đời thanh tỉnh, lại ngã dưới chân nàng.”
Ánh mắt hắn là một mảng mơ hồ, cành tăng thêm vẻ quyến rũ.
Ta kéo hắn xuống chiếc ghế dài, dùng ngón tay vuốt ve chiếc mũi cao và đôi môi mềm mại của hắn.
Ta mỉm cười dịu dàng và nói: “Chữ “sắc” có d//ao trên đầu. Thẩm đại nhân, chàng phải cẩn thận.”
Ta nhắc nhở hắn, cũng là nhắc nhở chính ta.
19.
Cuộc sống hôn nhân của ta và Thẩm Phù Xuyên vô cùng hòa thuận, thoải mái.
Hắn hết lòng vì triều đình, không hề quan tâm đến tửu sắc, hắn chỉ trút hết mọi dục vọng của mình lên ta.
Kết hôn được ba tháng, ta có thai, Thẩm Phù Xuyên vui sướng vô cùng, người có ý chí kiên cường như vậy lại trở nên vui vẻ như một đứa trẻ.
Cuộc sống của ta lại càng thoải mái. Nhưng khi ngồi trước gương đồng nhìn cây trâm trên đầu, ta không khỏi bật khóc.
Thù lớn của ta vẫn chưa báo được. Đối với ta, trên đời này không có hạnh phúc thực sự.
Vào giữa mùa hè, ta đi theo Thẩm Phù Xuyên nhận thánh ân của Hoàng thượng, đi nghỉ dưỡng ở sơn trang của Hoàng gia. Gần đây hắn trở nên rất bận rộn, đã gầy đi rất nhiều.
Nghe nói bọn họ đang muốn xử lý Dương tướng quân ở biên cương xa xôi, cấu kết với ngoại tộc âm mưu tạo phản.
Hắn không nhắc đến chuyện này trước mặt ta, có lẽ là vì sợ ta đang mang thai lại nghĩ đến Dương Oánh Oánh.
Nhưng hằng đêm, ta vẫn không tránh khỏi gặp ác mộng.
Nếu bàn tay đã nhuốm m//áu thì không thể nào không để lại dấu vết.
Thẩm Phù Xuyên ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng an ủi ta. Hắn lau mồ hôi cho ta, nói hối hận.
Hắn nói lẽ ra ngay từ đầu không nên bảo ta làm những việc bẩn thỉu đó. Là hắn đã hại ta.
Ta cười khúc khích nói: “Không sao đâu, ta đã thỏa thuận với nàng ấy rồi, nếu có báo thù thì hãy đến tìm chàng.”
Hân xoa đầu ta, gật đầu khen ta làm tốt.
Ngày hôm sau, hắn ra khỏi giường với quầng thâm dưới mắt và trông rất kiệt sức. Ta mang thuốc bổ cho hắn như thường lệ.
Hắn nhìn chằm chằm vào bát thuốc một lúc lâu rồi nhờ ta mang cho hắn một ít mứt chà là ngọt.
Khi ta quay lại, bát đã trống rỗng, hắn ngậm một quả chà là ngọt ngào đi ra ngoài.
Ta đi vòng quanh nhà, mở cửa sổ thì thấy một vũng bùn đen đục nằm dưới gốc cây ngoài sân. Ta cúi xuống và ngửi thấy mùi bát thuốc đó.
Thẩm Phù Xuyên không uống thuốc do ta nấu nhưng ta cũng không nói gì.
Như thường lệ, hàng ngày ta vẫn đưa thuốc cho hắn, rồi đi làm việc khác, để hắn có thời gian đổ thuốc.
Nhưng không uống thuốc bổ, tinh lực của hắn càng ngày càng kém, thỉnh thoảng lại lảm nhảm như mất hồn.
Thái y thay phiên nhau chẩn đoán nhưng không xác định được bệnh của hắn là gì. Sau đó, người thức dậy vào ban đêm đã thay đổi từ ta thành hắn.
Hắn bắt đầu thức suốt đêm, ban ngày gồng mình làm việc, tựa vào bàn nheo mắt và tỉnh giấc một lúc vào ban đêm.
Một nam tử vốn luôn đẹp trai lại mất đi vẻ ngoài, và trông như một kẻ nghiện.
Một đêm nọ, ta mở mắt ra và thấy hắn đang ngồi bên ghế dài, đặt tay lên cổ ta, ngay lúc này hắn có thể giet ta nếu muốn.
Nhưng hắn lại nhìn ta, mỉm cười dịu dàng: “Nàng sợ à?”
Ta không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn vào bụng ta. Tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve bụng ta, như đang than ngắn thở dài: “Ta còn phải đợi bao lâu để vật nhỏ mới có thể cử động đây?”
“Có lẽ ta không thể đợi được nữa rồi…”
Hắn chậm rãi ôm lấy bụng, ta nâng người lên và hỏi hắn có chuyện gì không.
Hắn nhìn ta chằm chằm, cười khúc khích một lúc rồi mới trả lời: “Sau này ta sẽ vào thư phòng ngủ. Gần đây ta hay giật mình, sợ làm tổn ảnh hưởng đến nàng.”
Từ đó, hắn không bao giờ vào phòng ta nữa.
20.
Nếu cuộc đời là một vở kịch thì khi bắt đầu đúng là kinh thiên động địa, kết thúc lại vô thanh vô tức, vừa hay có thể miêu tả cuộc đời của Thẩm Phù Xuyên.
Vào ngày xét xử Dương tướng quân, ta thay y phục của một tiểu thái giám, đi theo Lý Cẩn, đứng trong thư phòng của Tị Thử sơn trang xem hí kịch.
Mới thẩm vấn được nửa chừng, vài lính canh bất ngờ đưa một nữ tử với mái tóc bù xù và khuôn mặt đầy m//áu vào.
Sau khi nhìn kỹ, nữ tử đó chính là Dương Oánh Oánh đã chet.
Trước đó, ta chỉ phong ấn huyệt đạo của nàng ta và nhờ Lý Cẩn báo tin cho Dương tướng quân để dựng cảnh giả chet, chỉ là kế sách tạm thời để lấy lòng tin của Thẩm Phù Xuyên.
“Thẩm Phù Xuyên, ta đã nói, ta sẽ khiến ngươi phải trả giá bằng m//ạng sống!”
Nàng vừa mới nở ra một nụ cười á//c đ//ộc, đột nhiên Thẩm Phù Xuyên ngã xuống, hắn thở dốc và lắc đầu mạnh mẽ, như thể hắn không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là ảo.
“Ta cũng chỉ là phụng mệnh hành sự. Nếu có người phải trả giá bằng m//ạng sống, thì cũng đừng tìm ta chứ đừng nói đến vợ con ta!”
Không ngờ lúc này hắn vẫn còn lo lắng cho ta. Thật nực cười.
Mặc dù hắn đã nghi ngờ ta, nhưng hắn không đủ tàn nhẫn để ra tay với ta.
Hắn nghĩ nếu đổ bát thuốc đi thì có thể coi như không có chuyện gì xảy ra. Đáng tiếc, bát thuốc đó thực chất chỉ là một bát thuốc bổ.
Ta đã bỏ hết thứ thuốc hủy hoại tâm trí của hắn vào mứt chà là mà hắn thích ăn.
Chúng không màu và không mùi, không ai có thể phát hiện ra.
Giờ phút này lẽ ra ta phải rất hạnh phúc. Ta đã ấp ủ kế hoạch này rất lâu rồi, cuối cùng thì cũng đến ngày đó.
Nhưng hắn không ngừng hét lên: “Ngươi không được phép làm tổn thương vợ con ta! Đồ ma quỷ!”
Ta không tự chủ mà bước về phía hắn, Lý Cẩn nắm lấy cánh tay ta, mắng: “Tỉnh táo lại đi!”
Đột nhiên, ta thấy Thẩm Phù Xuyên rút chiếc trâm ra khỏi tóc và đ//âm Dương Oánh Oánh.
Lúc bị đẩy xuống đất, hắn còn đang hét lớn: “Hoàng mệnh khó trái! Hoàng mệnh khó trái!”
Sắc mặt Thánh thượng tái mét, theo ý của Thẩm Phù Xuyên thì chính Hoàng đế đã chỉ thị cho hắn tàn sát cốt nhục của lão thần triều đình.
Nếu đã có một Dương Oánh Oánh ở phía trước, thì sau này sẽ có vô số Dương Oánh Oánh.
Nhất thời, tất cả các đại thần đều cảm thấy lạnh lòng, biết đâu những rắc rối trong nội viện nhà họ cũng là vết tích của Hoàng đế?
Lúc này, hoàng quyền lần đầu tiên phải đang đối mặt với thử thách.
“Nói nhảm! Thẩm quốc công đ//iên rồi! Mau lôi hắn xuống, xử tử !”
Lần này bị kéo đi, có lẽ Thẩm Phù Xuyên sẽ không thể sống sót.
Ta nhìn hắn bị kéo ra khỏi thư phòng, đầu óc hắn chợt tỉnh táo lại: “Tất cả lỗi lầm đều do một mình thần gây ra. Xin đừng làm tổn thương phụ mẫu, vợ con của thần…”
Hắn dường như nhìn thấy ta, mỉm cười với ta, nói: “Đừng sợ.”
Sau một lúc im lặng, Thánh thượng nói: “Tiếp tục đi, vừa nãy thẩm tra đến đâu rồi? ”
Thẩm Phù Xuyên thực sự muốn mạng Dương Oánh Oánh, cho nên hắn đã điều tra việc Dương lão tướng thông địch, làm phản.
Có khi nào cũng là một cái bẫy không?
Nhưng nói đến cuối cùng, hắn cũng chỉ là một thanh đao sắc bén trong tay Thánh thượng, nhắm vào ai là do Thánh thượng quyết định.
Không khí rơi vào một sự trầm mặc kỳ lạ, đây là cuộc tranh đấu giữa Hoàng đế và lão thần, là dòng nước ngầm dâng trào.
Một lúc sau, Thánh thượng đành nhượng bộ, ông ta đi vòng quanh ngai vàng, đi tới trước mặt Dương tướng quân, đưa tay đỡ hắn: “Dương tướng quân, mau đứng dậy, là trẫm hồ đồ. Tướng quân trung thành với nước, làm sao có thể thông địch? Thẩm Phù Xuyên to gan dám khi quân, suýt nữa đã khiến trẫm gây ra họa lớn.”
Dương tướng quân không chịu đứng dậy, dập đầu hai lần trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thánh thượng đã già, cũng đã đến lúc nghỉ ngơi, chuyện trong triều nên để Thái tử xử lý.”
“Ngươi nói lời cuồng ngôn gì vậy? Ngươi là có ý gì?”
Thánh thượng chỉ ngón tay vào những vị lão thần xung quang, các đại thần đồng thời cụp mắt xuống, không có ai đáp lại ông ta.
Chẳng ai lại sẵn sàng hy sinh m//ạng sống của mình cho một người mắc bệnh đa nghi?
Hôm nay là Dương tướng quân, ngày mai có thể là ngươi, ta, hoặc bất kỳ quan lại nào trong triều đình.
Tuy nói quân muốn thần tử, thần bất tử, bất trung, nhưng loại người nguyện ý như vậy, cũng chỉ có Thẩm Phù Xuyên mà thôi.
Ta mơ hồ nhớ lời lão thái quân nói, loại ngu ngốc nhất trên đời là ngu trung.
Mỗi lần nhìn thấy Thẩm Phù Xuyên, bà ấy đều sẽ than thở: “Con hà tất! Hà tất phải vị một vị đế vương m//áu lạnh, tàn nhẫn mà bán mạng làm việc như vậy.”
Thánh thượng tức giận đến mức ngất đi, ta lợi dụng lúc hỗn loạn trốn ra khỏi thư phòng.
Khi ta tìm thấy Thẩm Phù Xuyên, hắn đã bị đ//âm xuyên bụng và nằm liệt ở một góc tối như cá chet, chờ người đến thu x//ác.
Khi ta mới gặp hắn, hắn là một nhân vật quyền khuynh thiên hạ nhưng giờ đây hắn lại phải chịu một cái chet nhục nhã như vậy.
Ta ôm hắn vào lòng, hắn trút hơi thở cuối cùng, khẽ cười, nhe hàm răng đầy m//áu: “Ta… đang đợi nàng, ta tưởng nàng sẽ không đến……..”
Ngón tay hắn lau nước mắt cho ta, tức giận nói: “Sao nàng lại khóc? Ta chet rồi, nàng nên vui mới phải…”
Ta nhận ra không biết từ lúc nào mặt mình đã ướt đẫm.
Ánh mắt hắn rơi vào chiếc trâm ngọc trên tóc ta, nghẹn ngào nói: “Chiếc trâm mà mẫu thân nàng tặng nhìn rất đẹp. Nàng ngay từ đầu đã biết cái chet của phụ mẫu nàng có liên quan đến ta rồi phải không?”
Đúng vậy, ta đã sớm biết, trong cơn mưa lớn ngày hôm đó, khi hắn ném chiếc trâm ngọc dưới chân ta, đã định cái kết giữa ta và hắn sẽ vô cùng bi thảm.
Cái chet của phụ mẫu ta là do bá phụ ra lệnh thực hiện, cuối cùng chỉ có Thánh thượng được hưởng lợi.
“Thẩm Phù Xuyên, ta hận ngươi, ngươi biết không?”
Hắn gật đầu: “Dung Nguyệt, thật xin lỗi, nếu như ta biết đời này sẽ yêu thương một nữ nhân như vậy, lại có thể có hài tử cùng nàng, ta nhất định sẽ không làm như vậy. Vì danh lợi, không phân biệt đúng sai, tùy ý làm bậy…”
Hắn đột nhiên hít một hơi thật sâu, m//áu tuôn ra từ miệng.
Trong lúc hấp hối, hắn cố gắng muốn nói với ta rằng hắn vô cùng hối hận, rằng hắn yêu ta sâu sắc, muốn bên cạnh ta cả đời.
Chúng ta sẽ có ba bốn hài tử, rồi cùng nhìn bọn trẻ thành gia lập thất, khi tóc đã bạc, chúng ta sẽ thấy cảnh con cháu chật cả sảnh đường, được hưởng hạnh phúc gia đình.
Tuy nhiên, đã quá muộn.
Ta nhìn đôi tay hắn buông thõng trên đất, lồng ngực hắn không còn phập phồng nữa, ta tựa vào khuôn mặt ngày càng lạnh đi của hắn, thì thầm: “Ta cũng yêu chàng, nhưng ta không thể toàn tâm toàn ý yêu chàng. Mỗi khi ta yêu chàng hơn một chút, cảm giác tội lỗi sẽ gặm nhấm trái tim ta. Yêu chàng là một sai lầm mà ta không bao giờ cho phép mình mắc phải. Nhưng ta vẫn phạm sai lầm, tự lừa dối mình và tận hưởng tất cả tình yêu chàng dành cho ta. Vì vậy, giờ đây ta phải gánh chịu quả báo của mình.”