Tô Dung Nguyệt
Chương 8
21.
Những ngày sau khi Thẩm Phù Xuyên qua đời thực sự rất bình thường đối với ta.
Thánh thượng mất đi vũ khí sắc bén nhất, trong tay chỉ còn lại ít phế phẩm, đành lùi về sau phía sau.
Các huynh đệ của Thẩm Phù Xuyên đang tranh giành tước hiệu, Lão thái quân đã ra quyết định cho ta chưởng gia, trong bụng ta mới là đích tử chân chính của Quốc công phủ.
Ngoài ra, Lý Cẩn còn ban chiếu phong cho ta cáo mệnh nhất phẩm phu nhân, không ai dám nói “không”.
Vốn dĩ ta không có ý định giữ lại thứ trong bụng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nó cũng không làm gì sai cả?
Hoặc có lẽ, ta cũng có tư tâm. Ta sinh được một nam hài đặt tên là “Dung Xuyên”.
Nó càng ngày càng lớn, bộ dạng giảo hoạt y như phụ thân nó.
Khi Dung Xuyên được năm tuổi, Lý Cẩn đã gọi nó tiến cung để làm thư đồng của hoàng tử.
Nghe nói nó hoạt bát như tiểu quỷ, làm cho tất cả mọi người đều yêu thích, chỉ ngoại trừ Tô Dung Ngọc.
Từ sau khi Dung Xuyên nhập cung, ta thường xuyên thấy trên người nó có những vết sẹo màu tím xanh, lúc ta ép nó, nó mới ngập ngừng trả lời: “Là di mẫu véo con.”
Ngày hôm sau, ta cùng hắn tiến cung, đi thẳng đến tẩm cung của Tô Dung Ngọc, thấy Tô Dung Ngọc không nói gì, ta đá ả xuống đất và đ//ánh một trận.
Lý Cẩn ở phía sau nhìn ta, Tô Dung Ngọc khóc lóc cầu xin hắn làm chủ cho ả, nói rằng ta mạo phạm tần phi, nhưng hắn không làm gì cả.
Sau này ta lại nghe nói nàng ta mưu hại hoàng tự, bị tống vào lãnh cung, cả đời không được nhìn thấy ánh sáng nữa.
Cuộc sống của ta ngày càng ổn định hơn.
Khi Dung Xuyên mười hai tuổi, nó đã thông thạo lục nghệ và được coi là thiếu niên xuất chúng tại kinh thành.
Người người đều biết vinh diệu của Phủ Quốc công ngày càng lớn, khiến ta càng cảm thấy sợ hãi hơn.
Bởi vì Dung Xuyên đã nói với ta: “Hoàng ân quá lớn, đối với ta, đối với người hay là đối với Quốc công phủ đều nhất mực bảo vệ, ta không gì để báo đáp, chỉ có thể nhất mực trung thành thiên hạ, với Thánh thượng.”
Đêm đó, ta không thể ngủ được khi ôm linh vị của Thần Phù Xuyên, hài tử của chàng ngày càng giống chàng.
Ta không còn để Dung Xuyên vào cung nữa.
Vì việc này nó bắt đầu bất hòa với ta, và lần đầu tiên trong đời, ta đã dùng gia pháp để phạt nó.
Lý Cẩn sai thái giám đến đón nó, phạt ta đến từ đường quỳ suốt ba ngày.
Ta chỉ còn lại Dung Xuyên, làm sao có thể để nó nối bước phụ thân nó.
Làm một thần tử nhất mực trung thành…khó quá, thực sự quá khó.
Sau đó, chính Dung Xuyên tới đón ta, nó vẫn còn nhỏ, không hiểu tại sao ta lại muốn cản trở tương lai của nó.
Nhưng suy cho cùng, ta là thân mẫu của nó, nó lại không thể giương mắt nhìn ta chật vật như vậy.
Ta hỏi nó: “ Con có thể chỉ làm một người nhàn tản thôi, được không?”
Nó gật đầu và nói “Được”, nhưng ta biết nó không sẵn lòng làm như vậy.
Năm nó hai mươi sáu tuổi, phía Nam có một trận lũ lụt, không ai xung phong đi cứu trợ.
Ta đã thỉnh cầu xin giao việc này cho Dung Xuyên, để nó có thể thực hiện được hoài bão của mình.
Ta biết với tài năng của nó, đã có thể hiện được rất nhiều lần, nhưng lần nào ta cũng ngăn cản nó.
Ta nghĩ rằng nếu để nó lại kinh thành, làm ta lo lắng cả ngày, thôi thì đẩy nó đi thật xa, chịu chút khổ sở nhưng mang phúc đến cho muôn dân.
Đêm trước khi đi, nó nhìn mái tóc bạc trắng của ta và khóc.
Tại sao con lại khóc? Cơ thể ta vẫn còn khỏe mạnh, cũng không phải là không bao giờ gặp lại ta nữa.
Mùa đông bị gió lạnh, kỳ thực bệnh này cũng dễ chữa, nhưng ta thấy không cần thiết.
Dung Xuyên đã thành thân.
Con dâu ta xuất thân từ một gia đình quý tộc ở địa phương, tính cách rất tốt, ta rất thích con bé.
Cuối cùng cũng có người bầu bạn với Dung Xuyên…
Thẩm Phù Xuyên đâu rồi? Chàng đã đầu thai chưa hay vẫn đang đợi ta?
Nếu chàng đợi ta lâu như vậy, thì hẳn sẽ cô đơn lắm.
Vào đầu mùa xuân, ta bệnh không thể đứng dậy được. Con dâu nói Dung Xuyên sẽ về thăm ta, nhưng khi ta mở mắt ra đã nhìn thấy vong hồn của Thẩm Phù Xuyên đã chet.
“Sao chàng vẫn đẹp trai thế?” Ta có chút không tin, chàng cười nói: “Cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau rồi, nàng không thể mạnh mẽ hơn được sao?”
Ta hiếm khi rơi nước mắt, chỉ có ở trước mặt chàng, ta mới cảm thấy gánh nặng của mình không quá nặng nề, ta có thể khóc cười tùy ý.
Chàng trả lời ta: “Ta vẫn luôn ở đây.”
“Vậy sao chàng không về gặp ta trong giấc mơ, tại sao chàng lại tàn nhẫn như vậy?”
Chàng hơi cụp mắt xuống, như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó: “Ta, ta sợ nàng không muốn gặp ta.”
Tay chàng nắm tay ta, ta nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay út của chàng, cuộc đời này sắp kết thúc, và quá khứ sẽ bị xóa bỏ.
“Không sao đâu.”
Ta mỉm cười với chàng: “Chúng ta sẽ không bao giờ chia xa nữa.”
Nếu có kiếp sau, ta hy vọng chàng và ta có thể có một một cuộc đời thanh bạch, bình thường, rồi gặp lại nhau.
Chàng không phải là Thẩm Phù Xuyên khắc thê, ta cũng không phải Tô Dung Nguyệt bướng bỉnh.
[HẾT]