TỘC TRƯỞNG PHƯỢNG HOÀNG TỘC VÔ SINH RỒI! - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-07-18 21:48:25
"Các ngươi còn đúng ?" Một trong các tiểu tiên tử : "Nghe trong Triều Dương Điện của Đông Uyên Thượng Tiên một mỹ nhân như hoa như ngọc."
"Còn chuyện ? Nghe Đông Uyên Thượng Tiên hàng chục vạn năm từng để ý đến vị tiên tử nào."
"Tiên tử gì chứ, là một con Gà Tinh đẻ trứng."
???
Ta vốn đang tí tinh thần nào, đang bẹp lép, xong lời , lập tức bật dậy từ giường của Thư Hoa.
Những lời tiếp theo, một chữ cũng lọt tai.
Sợ nhận , vội vàng xám xịt chạy trở về Triều Dương Điện.
Vừa bước điện, liền thấy Đông Uyên đang án thư.
Toàn như điểm huyệt, ở cửa dám động đậy.
"Đi ?" Đông Uyên ngẩng đầu .
Hắn thì thôi, liền tê dại từ ngón chân đến môi, đến chuyện cũng lưu loát: "Đi... tìm Thư Hoa."
Ngay lúc cho rằng sẽ trách tội trêu ghẹo , chỉ gật đầu, tiếp tục cúi đầu cuốn sách trong tay.
Đây là ý gì?
Ta chớp chớp mắt.
"Đông Uyên..." Ta thăm dò bước về phía .
Đông Uyên nhàn nhạt "ừ" một tiếng.
"Ngươi thương ? Đỡ hơn ?" Trước tiên quan tâm một cách uyển chuyển.
Hắn ngẩng đầu , vội vàng dừng bước.
"Không gì đáng ngại." Hắn một cách nhẹ nhàng.
Ta giấu tay lưng, mân mê: "Tối qua ngươi cũng như , kết quả vẫn ngã xuống."
"Ừm?" Đôi mày của nhíu , dường như tập trung suy nghĩ mới : "Vậy ? Ta nhớ."
Ừm?
Ta trừng lớn mắt. Không nhớ là ý gì?
Còn đợi hỏi, Đông Uyên xoa xoa thái dương, chút khó chịu : "Chỉ nhớ là ngã từ cây xuống, chẳng lẽ phía còn xảy chuyện gì ?"
Ta mừng rỡ.
Thấy về phía , vội vàng lắc đầu lia lịa.
"Không , chính là ngươi ngã ụp một cái từ cây xuống, kéo ngươi về."
"Vậy thì phiền ngươi ."
"Không phiền phiền!" Ta mày hớn hở: "Chuyện giơ tay nhấc chân thôi."
***
Biết Đông Uyên nhớ hôn , thở phào nhẹ nhõm, thế là bắt đầu xử lý một chuyện lớn khác.
Ta tìm kiếm lâu trong Triều Dương Điện, mới tìm thấy Phong Nguyên đang quét lá rụng ở hậu điện.
"Có ngươi với khác là ở Triều Dương Điện ?" Ta mở đầu một cách uyển chuyển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toc-truong-phuong-hoang-toc-vo-sinh-roi/chuong-7.html.]
Phong Nguyên cầm chổi, ngẩn một lát lắc đầu: "Không , Thượng Tiên cho lung tung."
Vẻ mặt ngoan ngoãn, giống như đang dối. Vậy rốt cuộc là ai ở bên ngoài hồ ngôn loạn ngữ!
"Sao ?" Phong Nguyên , khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy quan tâm, khiến chút áy náy.
Ta lắc đầu, đưa tay nhận lấy cây chổi trong tay bé: "Ta giúp ngươi quét nhé."
Không tại , gần đây cây trong điện thích rụng lá, càng rụng càng nhiều, trải một lớp lá khô mặt đất.
Phong Nguyên đưa chổi cho , : "Nếu A tỷ giúp, thì quét lá rụng gốc Thần Thụ ."
Lá rụng gốc Thần Thụ?
Lá rụng ở ?
Tối qua còn sạch sẽ lắm ?
Ta theo Phong Nguyên đến bên cạnh Thần Thụ, quả nhiên thấy một nơi đầy lá khô ở chỗ và Đông Uyên từng ở tối qua.
"Sao thế ?" Ta vô cùng kinh ngạc.
Nếu là cây bình thường thì thôi, đây chính là Thượng cổ Thần Thụ.
"Không , đây từng thấy." Phong Nguyên ngẩng đầu .
Ta ngẩng đầu cây.
Chẳng lẽ là do mỗi ngày đến hít một chút, hút khô cây Thượng cổ Thần Thụ ?
Có ý nghĩ , vội vàng cầm chổi lên bắt đầu quét đất.
Khi quét tất cả lá rụng một chỗ, Đông Uyên đến.
Hắn đến, cũng định tìm .
"Đông Uyên, cái cây tại như ? Chẳng lẽ là khi đến, thường xuyên hút tinh khí ở đây, cẩn thận hút khô nó ?" - Ta chút lo lắng Thần Thụ còn xanh như .
Đông Uyên bên cạnh , , giật giật khóe mắt.
Thấy gì, nghiêng đầu .
Hắn vẫn như tối qua, khẽ vung tay áo, những chiếc lá quét đều bay trở về tán cây.
Vậy nãy giờ gì?
Đù, công !
Lúc Đông Uyên cúi đầu , chút gượng gạo : "Nó sẽ hút khô , ngươi yên tâm."
Vậy quả thật yên tâm .
Dù cũng thể vì vị phu quân còn đời của , mà hút khô một Thần Thụ vẫn sống sờ sờ .
Vậy chẳng là tội đồ thiên cổ .
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Vốn dĩ Phượng hoàng ở Phượng Hoàng Sơn ưa , nếu trở thành tội đồ, họ còn đuổi khỏi Phượng Hoàng Sơn chắc.
Nghĩ đến đây chút buồn, cũng thêm kiên định quyết tâm điều dưỡng cơ thể thật .
Chỉ cần thể ấp một vị phu quân giống như Đông Uyên, thì tộc nhân của sẽ còn cảm thấy xứng với vị trí Tộc trưởng nữa.
"Cái cây thật sự thể chữa khỏi cho ?" Ta chút chắc chắn hỏi Đông Uyên.
Hắn đưa tay lên xoa đầu .
Đây rõ ràng là đầu tiên động tác , thành thạo nghiêng đầu một chút.