TỘC TRƯỞNG PHƯỢNG HOÀNG TỘC VÔ SINH RỒI! - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-07-18 21:48:27
Bàn tay của khựng giữa trung, cuối cùng vẫn đặt lên cái đầu nghiêng, xoa xoa : "Chắc là ."
"Cái gì mà chắc là ." Ta nghiêng đầu , chút gấp gáp: "Chuyện liên quan đến chung đại sự của , thể "chắc là" ."
Thấy gấp gáp như , Đông Uyên bật .
"Phượng Hoàng nhất tộc, Phu quân đều do tự ấp ." Hắn : "Tại ngươi ấp ?"
Ta trợn tròn mắt.
"Ngươi...ngươi...ngươi... Ta........." Chuyện từ khi nào!
"Phượng Dao."
Hắn thu tay đang đặt đỉnh đầu : "Nàng quả thật cần điều dưỡng một thời gian Thần Thụ, nhưng những quả trứng , nàng thực sự ấp cẩn thận ?"
Ta kinh ngạc đến mức thốt nên lời.
Hắn chỉ là Tộc trưởng Phượng Hoàng Phượng Dao, mà còn ấp trứng cẩn thận.
Lúc mới đột nhiên lĩnh ngộ . Hắn là Đông Uyên, là chí tôn của Tứ Hải Bát Hoang mà.
"Nàng cũng , nàng cần ấp một vị Phu quân thì mới thể vững vị trí Tộc trưởng, tại ấp cho cẩn thận?" Đông Uyên cúi đầu , vẻ mặt chút nghiêm khắc, giống như dạy học chữ khi còn nhỏ.
Tiên sinh đó là do các trưởng lão tìm ở hạ giới, chỉ dạy vài năm, quên mất dáng vẻ của đó, chỉ nhớ hình như cũng nghiêm khắc như .
Ta vô thức cúi đầu, gì.
Cuối cùng Đông Uyên thở dài một , gì thêm rời .
Nhìn bóng lưng , nhẹ giọng : "Bởi vì thích."
Ta thích Tộc trưởng, cũng thích những quả trứng đó, càng thích phu quân quyết định bởi một quả trứng.
Trước khi gặp Đông Uyên, từng nghĩ đến việc sẽ ấp một vị phu quân như thế nào.
Ta vạn vạn ngờ rằng cuộc đối thoại giữa và Đông Uyên Thư Hoa thấy.
Đợi Đông Uyên , nàng từ xông ôm lấy : "Dao Dao! Ngươi mà là Dao Dao!"
Ta thực sự giật .
Hiển nhiên lúc , chút quá sỉ nhục khác.
Ta chút hổ gật đầu.
Thư Hoa buông , đánh giá từ xuống một lượt, cuối cùng cảm thán: "Quả là nữ đại thập bát biến, bao nhiêu năm gặp, ngươi càng ngày càng xinh ."
"..."
Đây dáng vẻ của !
Đông Uyên dạy nàng pháp thuật, cũng nên dạy nàng cách dùng não chứ.
Nàng hiển nhiên cảm thấy gì đúng, kéo trò chuyện lâu về những năm qua nàng chinh chiến tứ phương.
Trò chuyện đến tối, nàng mới hỏi : "Sao bây giờ ngươi vẫn đẻ trứng ? Ta nhớ đây ngươi đẻ một tám quả mà?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toc-truong-phuong-hoang-toc-vo-sinh-roi/chuong-8.html.]
???
Ta ngẩng đầu mặt trăng, trực tiếp đuổi nàng ngoài.
"Đã muộn thế , một quả nữ như ngươi ở trong điện của cô nam Đông Uyên thật ." Ta đóng cửa bừa.
Đợi đuổi Thư Hoa , vỗ vỗ tay phủi bụi định trở về, trực tiếp đụng Đông Uyên.
Đông Uyên hỏi : "Một tám quả?"
Ta trực tiếp nhảy dựng lên, hổ giận dữ: "Sao ngươi lén khác chuyện!"
"Giọng của Thư Hoa tiên tử nhỏ, đừng là trong Triều Dương Điện, cho dù ngoài điện cũng thể thấy."
Giọng của Thư Hoa quả thật lớn.
Ta nhất thời chút vô cùng hổ, vội vàng che mặt chạy .
Thật là mất mặt quá !
Ta vốn tưởng rằng để Đông Uyên thấy ước mơ thời thơ ấu của là một tám quả đủ mất mặt , ngờ chuyện mất mặt hơn còn đang lặng lẽ ập đến với .
Đó là một buổi chiều gió mát trăng thanh, Phong Nguyên điểm tâm ở hạ giới chút đổi, kiếm chút về cho nếm thử.
Ta ở Triều Dương Điện đợi mãi đợi mãi cũng thấy nó trở về. Sợ nó gặp rắc rối gì đó cản chân, liền nghĩ đến việc ngoài tìm xem.
Chưa bao xa liền thấy nó đang cẩn thận núp hòn non bộ, ánh mắt chăm chú về một hướng khác.
Ta nhẹ tay nhẹ chân tới, liền thấy mấy tiểu tiên nữ đang trò chuyện ở phía bên .
"Cái gì? Tộc trưởng của Phượng Hoàng tộc là một con gà mái vô sinh?"
"Chẳng , tin bây giờ truyền khắp Tứ Hải Bát Hoang ."
"Khó trách Phượng Hoàng tộc ý kiến lớn về vị Tộc trưởng ."
...
Nghe đến đây mặt trắng bệch, chân cũng trượt một cái.
Lúc Phong Nguyên đầu thấy , vội vàng kiễng chân bịt tai : "A tỷ, đừng ."
mà đều hết .
Thấy bịt tai cũng vô ích, Phong Nguyên đặt điểm tâm mang về trong tay , vòng từ hòn non bộ phía .
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Nó lớn tiếng : "Dám nghị luận chuyện trong Triều Dương Điện, sẽ về báo với Đông Uyên Thượng tiên."
Chậc chậc, thật là đanh thép, chỉ thôi thấy là cực kỳ tức giận.
Mấy tiên nữ giật , thấy là Phong Nguyên liền mấy câu dễ vội vàng tản .
Ta bóng lưng bọn họ rời , cắn môi.
Lần thì xong . Thật sự còn mặt mũi nào gặp ai nữa!
Khi Đông Uyên đến tìm , tự nhốt trong phòng ba ngày .
Hắn đối diện , chút lo lắng : "Phượng Dao..."