Tôi Bị Bệnh Chỉ Nhớ Mặt Tra Nam
Chương 2
“Cảm ơn…”
Hương thơm thoang thoảng trên người Cố Tuần kéo tôi trở về sự dịu dàng của đêm qua.
Tôi nhíu mày, chống người dậy, chậm rãi dịch vào trong.
Đột nhiên, điện thoại rung lên.
Tiếng nhắc nhở điên cuồng, cùng với tin nhắn ồ ạt tràn vào.
Ngay sau đó, một cuộc gọi đến.
Tên “Cố Tuần.” hiện lên trên màn hình.
Tôi sửng sốt, vô thức nghe điện thoại.
Giọng đe dọa lạnh lẽo ngột ngạt của Cố Tuần truyền vào tai tôi.
“Tang Dư, cô muốn chết sao?”
Tôi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn bốn mắt với “Cố Tuần.” trước mặt.
Ánh sáng buổi sáng mờ nhạt.
Anh lười biếng dựa vào ghế xe.
Môi mỏng không nhúc nhích, tư thế nhàn nhã, hơi nhướng mày với tôi.
Rồi lại nhìn sang, cùng một khuôn mặt, xuất hiện ở phía bên kia đường.
Trắng bệch như ma quỷ.
Anh ta cầm điện thoại, giọng điệu gần như điên cuồng:
“Tang Dư, cô xuống khỏi người anh trai tôi!”
6.
Có vài phút, suy nghĩ của tôi như nổ tung.
Tai ù ù.
Không nghe thấy gì cả.
“Anh là anh trai của Cố Tuần…”
Cố Tuần chưa bao giờ nói rằng anh có một người anh em sinh đôi.
Đối phương mỉm cười: “Đúng vậy, hân hạnh được gặp, cô Tang, tôi tên là Cố Sâm.”
Nhớ lại đêm qua tôi không biết sống chết mà ấn anh lên giường giày vò tùy ý, tôi sợ đến nỗi mặt mày tái mét.
Luống cuống bò xuống khỏi người anh.
Cố Tuần băng qua đường, thô bạo kéo tôi xuống xe, mặt căng thẳng hét lên: “Anh, tối qua cô ấy không gây rắc rối cho anh chứ?”
Giọng nói giống hệt nhau.
Nhưng rốt cuộc vẫn trẻ con hơn một chút, mang theo sự dò xét cùng ghen ghét rõ ràng.
Tôi sắp khóc đến nơi rồi.
Cố Tuần vốn đã khó đối phó, giờ lại chọc giận Cố Sâm, khó nói được hai anh em họ sẽ hành hạ tôi như thế nào.
Cố Sâm nhìn tôi bối rối, khẽ cười.
“Tối qua ư? Không rõ.”
“Sáng nay, tôi gặp bạn gái nhỏ của cậu trong thang máy.”
“Nhưng hình như cô ấy nhận nhầm người.”
Đối diện với ánh mắt bình thản của anh, sự lo lắng trong lòng tôi dần lắng xuống.
Hình như anh… không muốn trêu chọc tôi.
Chỉ thấy đối phương ôn hòa nói: “Cô Tang, để tôi đưa cô về nhà nhé?”
Cố Tuần kéo tôi ra sau lưng: “Anh, anh nói đùa à, A Dư là bạn gái của em, sao cần làm phiền anh?”
Cố Sâm hiểu ý cười, kéo cửa sổ xe lên rồi rời đi.
Khi đèn hậu xe biến mất ở góc cua, sắc mặt Cố Tuần lạnh lùng.
“A Dư, tối qua em đi đâu?”
Tôi hơi căng thẳng, cúi đầu không dám nhìn anh: “Tối qua không đi đâu cả.”
“Nói dối.”
Cố Tuần cúi xuống gần tôi, cười híp mắt nói: “Tối qua anh em nào của tôi ngủ với em? Nói cho tôi biết, tôi không trách em đâu.”
Câu nói này đâm vào chỗ đau của tôi, tôi mặt tái mét, tát mạnh Cố Tuần một cái.
“Tôi nói lại lần nữa, tôi không đi đâu cả!”
Ngay lập tức, một dấu tay đỏ tươi hiện lên trên má anh.
Cố Tuần cười: “Anh chỉ nói đùa thôi, em vội vàng làm gì? Ngoài anh ra, còn ai muốn em chứ?”
“Cố Tuần, chúng ta chia tay đi!” Tôi nhìn anh, nghiêm túc nói.
Nụ cười trên mặt Cố Tuần nhạt dần: “Vì Giang Dao?”
Anh lấy điện thoại ra, gọi cho Giang Dao.
Đối phương vừa nghe máy, liền cười hỏi:
“Bởi vì cô, A Dư muốn chia tay với tôi, cô nói xem phải làm sao?”
Nói xong quay đầu nhìn tôi, hiếm khi kiên nhẫn dỗ dành: “Phong sát cô ta để trút giận cho em, được không?”
Điện thoại không cúp, tiếng khóc mềm mại của Giang Dao truyền đến, mang theo vẻ nũng nịu:
“Cố tổng, em không dám nữa…”
“Anh tha cho em đi…”
Cố Tuần nhướng mày nhìn tôi, giọng điệu không còn sự kiên nhẫn vừa rồi, đã mang theo sự chế giễu:
“A Dư, em là bởi vì tôi mới mắc chứng mù mặt, tôi sẽ không bỏ em.”
“Đừng nhắc lại chuyện chia tay nữa.”
Thấy tôi vẫn chán ghét nhìn anh, Cố Tuần lạnh lùng quát: “Giang Dao, bây giờ cút đến đây xin lỗi chị dâu của cô!”
“Đủ rồi.”
Tôi tức đến run cả người, nước mắt không ngừng chảy xuống: “Cố Tuần, đến đây thôi, tôi chịu đủ rồi!”
Cố Tuần đút tay vào túi, không hề nghe lọt tai: “Còn gì muốn nói không?”
“Không có thì ngoan ngoãn về nhà, Giang Dao khóc rồi, còn chờ tôi dỗ dành.”
7.
Tôi vẫn chuyển khỏi nhà Cố Tuần.
Vài ngày sau, Cố Tuần gọi điện cho tôi: “Thật sự muốn chơi với tôi à?”
“Được, Tang Dư, cô đừng hối hận.”
Tuần đầu tiên tôi chia tay với Cố Tuần, anh ta đã lên hot search tám lần với Giang Dao.
Những người trong công ty thầm chỉ trỏ tôi.
“Cố tổng cưng chiều cô ta thì thật lòng cưng chiều, bây giờ không thích nữa, nhìn cũng quá đáng thương đi.”
“Không có cách nào, cô ta lại không nhớ được người, làm một thư ký nhỏ cũng không tệ.”
Tất cả bọn họ đều nghĩ rằng tôi sẽ đau khổ đến tuyệt vọng.
Nhưng không biết rằng cả một tuần, tôi đều sống trong sự nghi ngờ bất định.
Bởi vì Cố Sâm đã trở về.
Văn phòng ở ngay gần bàn làm việc của tôi.
Mỗi ngày đi làm, tôi đều không tránh khỏi phải đối mặt với ánh mắt ôn hòa của anh.
Thậm chí đôi khi còn đối mặt trực diện với Cố Tuần.
So với việc bị hành hình cũng chẳng kém.
Sau một trận sấm chớp, mưa lớn như trút nước.
Cấp trên ném cho tôi một chiếc túi ni lông màu đen: “Địa chỉ đã gửi cho cô rồi, Cố tổng bảo cô mang đồ đến đó.”
Địa điểm là một khách sạn thương vụ năm sao.
Tôi thở dài, ngoan ngoãn cầm đồ lên.
Đây không phải là lần đầu tiên Cố Tuần làm khó tôi.
Để giữ được công việc, tôi không còn cách nào khác.
Trời chạng vạng, mưa càng lúc càng lớn.
Khi tôi chạy vào khách sạn trong mưa, từ xa đã thấy Cố Tuần được một đám người vây quanh, đang nói gì đó.
Tôi chen vào đám đông, nhét bừa chiếc túi ni lông màu đen vào tay anh.
Chỉ muốn giải quyết nhanh chóng.
“Cố tổng, đồ anh cần.”
Đối phương không đỡ chắc.
Một tiếng “Bịch” vang lên.
Túi ni lông lăn hai vòng, rơi ra đồ dùng tránh thai.
Hiện trường im phăng phắc.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào mặt tôi, ánh mắt kinh ngạc.
Cố Tuần hơi nhướng mày, bình tĩnh cúi xuống nhặt đồ lên.
“Xin lỗi, tôi có việc phải xử lý, xin phép đi trước.”
Nói xong, trước sự chứng kiến của mọi người, anh nắm lấy eo tôi và đưa tôi vào phòng nghỉ.
Cùng với một tiếng “Cạch.” nhẹ.
Cánh cửa bị khóa trái.
Mùi hương xa lạ nhưng quen thuộc trên người đối phương ập đến.
Anh bất đắc dĩ cười nói: “Cô Tang, đây là lần thứ hai cô nhận nhầm tôi rồi.”
Phải mất đến ba giây, tôi mới phản ứng lại được, người trước mặt là Cố Sâm.
Nhìn thấy thứ trong tay anh, mặt tôi lập tức đỏ bừng.
“Xin lỗi… Tôi đến tìm Cố Tuần.”
Nụ cười trên khóe môi Cố Sâm khựng lại: “Cố Tuần sao?”
Anh không nói tiếp.
Ngay sau đó, giọng nói của Cố Tuần mơ hồ truyền đến từ phòng bên cạnh.
Mang theo sự không vui.
“Ai cho cô gọi cô ta đến đây?”
Tiếng khóc của Giang Dao truyền đến: “Em chỉ muốn cô ta nhìn chúng ta, em chỉ muốn bắt nạt cô ta…”
Cố Tuần hừ lạnh một tiếng, đâm đến Giang Dao phải liên tiếp cầu xin: “Có biết xấu hổ không, dám cãi nhau với chị dâu của cô? Thật sự muốn tôi phong sát cô?”
Giang Dao khóc lóc kêu lên: “Xin lỗi, chồng ơi em sai rồi…”
“Sai rồi thì nằm xuống chịu phạt… Lát nữa Tang Dư đến, nhớ khóc cho đẹp vào.”
Tôi như rơi vào hầm băng.
Mũi cay xè, cố đè nén nỗi đắng chát trong lòng.
Mặc dù tôi đã chia tay nhưng Cố Tuần không nên dung túng cho Giang Dao làm nhục tôi như vậy.
Một đôi tay nâng má tôi lên, kéo sự chú ý của tôi trở lại.
“A Dư, nghe rõ chưa?”
“Người không chung thủy trong tình cảm, có khác gì rác rưởi?”
Không biết vì sao, tối nay Cố Sâm có vẻ hơi khó chịu.
Toát lên vẻ lạnh lùng xa cách.
Ngoài cửa sổ mưa gió đan xen.
Tôi bị lời anh kích thích, cơ thể run lên.
Sự bất an đã kìm nén nhiều ngày cuối cùng cũng bùng phát.
“Anh Cố, tối hôm đó, tôi vẫn chưa chia tay với Cố Tuần, vì vậy tôi cũng…”
“Suỵt…”
Một nụ hôn lạnh lẽo nhẹ nhàng rơi trên môi tôi.
Cố Sâm cười khẽ: “Em không cố ý, sao có thể giống như cậu ta được?”
“Không giống sao?”
“Tất nhiên, tôi hoàn toàn có thể hiểu được em.”
Có lẽ Cố Sâm quá giỏi trong việc mê hoặc lòng người.
Dùng cùng một giọng điệu để nói lời ngon tiếng ngọt, có thể khiến người ta mất hồn mất vía.
Đến khi hoàn hồn, tôi mới nhận ra mình đã ngồi trên đùi Cố Sâm.
Vì thiếu oxy sau nụ hôn mà thở hổn hển.
Trong màn đêm, Cố Sâm vừa cười vừa hỏi tôi:
“Cố Tuần đang vui vẻ hưởng lạc, A Dư của chúng ta cũng không nên ngồi không.”
“Tối nay A Dư muốn tôi làm gì?”
“Dùng món quà em tặng tôi sao?
Người trước mặt mặc vest chỉnh tề, quần áo phẳng phiu, trông giống như một quân tử chính trực.
Nhưng những lời nói ra lại khiến lòng người ngứa ngáy.
Trong lúc lơ đễnh, một nụ hôn rơi xuống cổ tôi, khiến tôi phải kêu lên.
Tôi hoảng hốt che miệng lại.
Tiếng động bên cạnh dừng lại.
Ngay sau đó, điện thoại của tôi đột nhiên sáng lên.
Cố Tuần gọi điện cho tôi.
Cố Sâm cụp mắt, bật cười khẽ, thay tôi nghe máy.
“Tang Dư, cô đang ở đâu? Đang làm gì?”
Cách một cánh cửa, tôi bị bịt miệng.
Tiếng cười khẽ truyền đến, thong dong, không vội không chậm.
“Cậu nói xem cô ấy đang làm gì?”
Có lẽ tiếng sấm quá lớn, Cố Tuần không nghe rõ giọng nói.
Chỉ nghe thấy sự khiêu khích ngạo mạn.
Anh ta đột nhiên kích động: “Mẹ kiếp mày là loại hàng gì, dám đào góc tường của Cố Tuần tao?”
Tiếng kinh hô của Giang Dao vang lên, có vẻ như bị Cố Tuần đang thịnh nộ đẩy ra.
Người đàn ông trước mặt càng ngày càng ngang ngược.
Khiến tôi nức nở thành tiếng.
Anh nói từng chữ rõ ràng, cứ cách một cánh cửa, ngang nhiên nói cho Cố Tuần nghe.
Trong lời nói, sự bình tĩnh và sắc sảo của một thương nhân được thể hiện rõ ràng.
“A Dư, tôi không ép em phải lựa chọn.”
“Em đã thử thứ tốt hơn, tại sao còn phải quay lại nhặt rác?”
“Nói thật, là do tôi không đủ lợi hại sao?”
Mặt tôi đỏ bừng như lửa đốt.
“Anh… Anh sao lại nói ra những lời như thế này… như thế này…”
Rõ ràng trông có vẻ chín chắn đĩnh đạc nhưng lời nói lại phóng túng.
Cố Tuần sắp phát điên rồi, đấm một cú vào tường.
“Mày câm miệng cho tao! Tin hay không tao bảo anh tao cắt lưỡi mày?”
Cố Sâm hoàn toàn không quan tâm đến sự suy sụp của em trai mình, tiếng cười khàn khàn vang bên tai.
“Được thôi, cậu có thể thử xem.”
8.
Đây hẳn là lần Cố Sâm ngang ngược nhất.
Nếu không phải vì thư ký gọi điện đến gọi anh đi giữa chừng.
Tôi cũng không biết phải đối phó như thế nào.