Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Tôi Bị Bệnh Chỉ Nhớ Mặt Tra Nam

Chương 3



Trước khi đi, Cố Sâm xoa khuôn mặt đỏ bừng của tôi và dặn dò: “Cố Tuần bị nhốt ở đó rồi. Không cần vội ra ngoài, em nghỉ ngơi đi.”

Tôi nghe thấy tiếng đập cửa giận dữ phòng bên cạnh, nghỉ ngơi trong phòng một lúc lâu, mới chậm rãi bò dậy, chỉnh lại quần áo, ra ngoài ăn uống.

Nhân viên phục vụ trước cửa đã được Cố Sâm sắp xếp ổn thỏa.

Ngực ai cũng đeo một tấm bảng tên màu vàng.

Để tôi dễ nhận ra.

Họ dẫn tôi đến một góc tương đối yên tĩnh.

“Cô Tang, ngài Cố nói cô đợi anh ấy một lát, tối nay anh ấy sẽ về nhà cùng cô.”

“Được.”

Tôi xấu hổ cuộn ngón tay lại.

Cảm giác cứng rắn mơ hồ như vẫn còn lưu lại trên đầu ngón tay.

Khiến người ta đắm chìm.

Có lẽ vì tôi vẫn còn đắm chìm trong sự ấm áp vừa rồi nên hoàn toàn không để ý đến sự tiếp cận của người khác.

Cho đến khi một ly rượu đỏ đổ lên người tôi.

Kéo tôi ra khỏi hồi ức vừa rồi.

Người kia hoảng hốt xin lỗi.

“Xin lỗi cô Tang, tôi thấy ly rượu của cô hết rồi, muốn rót thêm cho cô, tôi không cố ý…”

Đầu tóc tôi ướt sũng, nhìn vào ngực cô ta.

Trên bộ đồng phục làm việc màu đen tuyền không có gì cả.

Tôi hiểu ngay, đây là bạn thân của Giang Dao, lại muốn dùng lại chiêu cũ.

Vì vậy, tôi nắm lấy mái tóc dài của cô ta.

Bất chấp tiếng hét của cô ta, tôi kéo cô ta vào đám đông, hỏi: “Giang Dao đâu?”

“A Dao, mau kéo cô ta ra, đau quá…” Đối phương cầu cứu về một hướng.

Một bàn tay bóp chặt xương cổ tay tôi.

Giọng nói kiêu ngạo của người phụ nữ trùng khớp với giọng nói của Giang Dao trong trí nhớ.

“Cô Tang, xin cô hãy buông bạn tôi ra.”

Tôi chăm chú nhìn vào khuôn mặt của người mới đến.

Những đường nét khuôn mặt lỏng lẻo vẫn không thể định hình.

Tôi đã tìm cô ta nhiều lần nhưng cô ta chỉ trốn sau lưng người khác để tận hưởng niềm vui khi trêu chọc tôi.

May mắn thay, lần này là cô ta tự đưa mình đến.

Trước mặt mọi người, tôi đá một cú vào đầu gối cô ta.

Phát ra một tiếng “Đùng.” trầm đục.

Giang Dao hét lên một tiếng, ngã xuống đất.

Ôm đầu gối đau đến mặt mày tái mét, khóc thành tiếng.

“Đau lắm sao?”

Tôi nhớ đến đầu gối đau nhức mỗi khi trời mưa âm u, khẽ nói: “Tôi cũng đau.”

“Lúc cô bảo bạn thân cô làm tôi vấp ngã, cô phải nghĩ đến ngày này chứ.”

Giang Dao cắn môi, chỉ cúi đầu rơi nước mắt.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân.

Cố Tuần đột nhiên xuất hiện, bóp cổ tôi và đè tôi xuống bàn ăn.

Anh ta mặt mày u ám chất vấn: “A Dư, cô có biết cô ấy là diễn viên không? Sau này cô ấy phải đóng phim, cô dám làm cô ấy bị thương ở chân sao?”

Tôi trừng mắt nhìn anh: “Thế còn chân tôi thì sao? Lúc tôi đau, anh có quan tâm không?”

Giang Dao đột nhiên lao tới ôm lấy Cố Tuần: “Anh đừng trách Tang Dư… Là em có lỗi với cô ấy…”

“Tối hôm đó em đã bỏ ít thuốc vào rượu của anh, nhưng đã bị Tang Dư uống phải.”

Khuôn mặt tức giận của Cố Tuần dần đông cứng lại: “Cô nói cái gì?”

Giang Dao như bị kinh hãi, cẩn thận từng li từng tí kéo tay áo Cố Tuần:

“Xin lỗi, là do em quá yêu anh… Em không cố ý muốn hại Tang Dư…”

Nói đến nước này, ý tứ đã quá rõ ràng.

Tối hôm đó tôi mất tích, tôi đã ở bên người khác.

Cố Tuần ánh mắt u ám lướt qua mấy tên đàn em của anh, túm lấy tóc dài của tôi kéo tôi về phía anh ta.

“A Dư, là ai trong số bọn họ?”

Da đầu tôi đau nhói, không khỏi nhíu mày.

Vì giãy giụa nên tôi đã làm xước mặt tên đàn em của Cố Tuần.

Anh ta lau vết máu trên mặt, cười dịu dàng:

“Tiểu tình nhân của anh gan cũng lớn nhỉ, dám chống đối với người nhà họ Cố? Nhờ phúc của anh, A Dư lại phải chơi trò chơi rồi.”

Tôi bị Cố Tuần vô tình ném vào đám đông.

Đầu gối quỳ xuống đất, cơn đau nhói buốt khiến tôi đau đến toát mồ hôi lạnh.

Anh ta nhìn tôi từ trên cao:

“Dù sao cô cũng không còn trong sạch nữa rồi, lần này, tôi sẽ không để anh em đối xử tử tế với cô nữa.”

Nhà họ Cố quyền thế hiển hách.

Cố Tuần cũng không phải lần đầu chơi trò chơi này.

Những người xung quanh đều tránh xa, không một ai giúp tôi.

Nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn phía sau, tôi cắn chặt răng, bò dậy khỏi mặt đất, tìm kiếm bóng dáng Cố Sâm trong đám đông.

Nhưng Cố Tuần và Cố Sâm thực sự quá giống nhau.

Tôi đã nhiều lần nắm lấy tay áo Cố Tuần nhưng anh ta đều cười đẩy tôi trở lại đám đông.

“A Dư, đừng tìm tôi nữa, lần này tôi không muốn cô nữa.”

Lần cuối cùng, tôi chen khỏi đám đông, dùng hết sức bình sinh mở cửa lớn.

Va vào vòng tay của một người.

Hương thơm quen thuộc ập đến.

Thần kinh căng thẳng của tôi đột nhiên thả lỏng, hai chân mềm nhũn.

Cố Sâm vô thức ôm lấy tôi.

Cố Tuần đứng sau xem kịch cười thành tiếng.

“A Dư, nhận nhầm rồi.”

“Đó là anh trai tôi.”

Cố Sâm cúi đầu, thấy tôi toàn thân bẩn thỉu, sự dịu dàng trong mắt anh biến mất hoàn toàn.

Thay vào đó là sự lạnh lẽo thấu xương.

Cố Tuần vẫn không nhận ra, thản nhiên bước tới:

“Thật phiền phức, sao cô cứ nhận nhầm thế?”

“Anh, có muốn chơi cùng không?”

“Dù sao cô ta cũng không phân biệt được, không phải thích chơi* sao?”
(*)Ở đây nguyên văn là 劈腿 (HV: phách chân) có hàm ý là ngoại tình, bắt cá 2 tay.

“Để cô ta chơi cho đã.”

Cố Sâm cởi áo khoác trùm lên người tôi.

Sau đó từ từ xắn tay áo, đi về phía Cố Tuần.

Cố Tuần vẫn cười hì hì thách thức: “Đêm đó gã đàn ông lạ mặt kia đâu rồi?”

“Trước đó cứng rắn lắm mà, sao giờ lại hèn thế? Kêu hắn ra đây!”

Cố Sâm đi đến trước mặt Cố Tuần, nhẹ nhàng giơ tay lên, nắm lấy tóc anh ta.

Ngay sau đó, tiếng hét thảm thiết của Cố Tuần vang lên.

Cố Sâm nắm lấy chân tóc anh ta, từ từ ấn anh ta quỳ xuống.

Trong tiếng cười có xen lẫn một chút lạnh lùng.

“Đàn đông cô ấy đến rồi.”

“Sao thế? Cậu có ý kiến gì không?”

Mọi người đều nói Cố Sâm ôn hòa lễ độ nhưng có thể đưa Cố thị lên đến đỉnh cao như vậy, sao có thể là người dễ nói lý?

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Cố Sâm nổi giận.

Ngay khi sự việc xảy ra, thư ký của Cố Sâm đã dẫn người vào dọn dẹp.

Cố Sâm vẫn ôn hòa như thường: “Xin lỗi, nhà có việc, làm phiền mọi người di chuyển, tôi muốn xử lý riêng một chút.”

Sau một thoáng bàng hoàng, Cố Tuần ngẩng đầu lên, không thể tin nổi.

“Anh… anh đang nói gì vậy?”

Vệ sĩ tiếp quản việc giữ Cố Tuần.

Cố Sâm buông tay, lấy khăn tay ra lau sạch sẽ, mắt không thèm nhìn.

“Người mà tôi vừa dỗ dành xong, cậu lại bắt nạt như vậy sao?”

Ánh mắt Cố Tuần đảo qua đảo lại trên mặt tôi.

Đột nhiên hiểu ra điều gì đó.

Ngay lập tức mặt như tro tàn.

“Vậy ra đêm đó là anh…”

“Anh, anh nghe em nói…”

Cố Tuần nói rất nhanh: “Cô ta bị mù mặt, nhận nhầm em thành anh. Anh là người như thế nào, sao có thể cam tâm để cô ta nhận nhầm thành người khác?”

Tim tôi thắt lại, chột dạ dời mắt đi.

Cố Sâm ném khăn tay đi: “Vì A Dư không phân biệt được, vậy thì cứ rạch mặt cậu đi, một lần giải quyết triệt để.”

Sau một thoáng ngây người, Cố Tuần đột nhiên hiểu ra Cố Sâm không phải đang nói đùa.

Ngay lập tức lo lắng đến mức chửi ầm lên:

“Cố Sâm! Dù sao cũng phải xem ai đến trước đến sau chứ, Tang Dư là bạn gái của tôi!”

Cố Sâm như nghe thấy chuyện gì buồn cười.

“Tôi không bao giờ xem trọng chuyện ai đến trước đến sau.”

“Trên thương trường là vậy, tình trường cũng vậy.”

9.

Khi Cố Tuần bị đưa ra ngoài, anh ta đã sợ đến ngất đi.

Giang Dao còn muốn giãy giụa, Cố Sâm liếc cô ta một cái: “Cô Giang thích hạ thuốc à?”

Giang Dao sợ hãi lắc đầu, bị người ta giữ chặt vai.

Cố Sâm cười cười: “Báo cảnh sát đi. Cô Giang, chúc mừng cô, sự nghiệp diễn xuất chấm dứt rồi.”

Đêm đó, tôi vẫn chưa hết sợ hãi, lại vì vết thương cũ ở đầu gối tái phát nên sốt cao.

Trên đường đến bệnh viện, tôi co rúm trong một góc, không nói một lời với Cố Sâm.

Cho đến khi anh ấy bế tôi vào phòng bệnh.

Tôi muốn giãy giụa nhưng anh ấy đã giữ chặt tay tôi.

Giọng nói trầm thấp của Cố Sâm truyền đến: “A Dư, đừng sợ anh.”

Cảm xúc kìm nén từ lâu đột nhiên bùng phát.

Cơ thể không kiểm soát được mà run rẩy.

Tôi quá sợ hãi.

Không phải sợ Cố Sâm, hay Cố Tuần.

Mà là kinh hoàng khi trước mặt bất kỳ ai trong số họ, tôi đều không có sức phản kháng.

Như một món đồ vật bị đoạt đến đoạt đi.

Thậm chí trong suốt quãng đời còn lại, tôi phải sống dựa vào sự bố thí và thương hại của người khác.

Cố Sâm không nói gì, vẫn luôn ở bên tôi đến tận đêm khuya.

Thư ký gõ cửa: “Cố tổng, đến giờ đi rồi.”

Cố Sâm ừ một tiếng, đứng dậy mặc áo khoác.

Trước khi đi, anh ấy lại gọi tôi một tiếng.

“A Dư.”

“Tôi không phải Cố Tuần, nếu một ngày nào đó em muốn rời đi, tôi sẽ không níu kéo.”

“Tôi sẽ mãi tôn trọng mọi quyết định của em.”

Cùng với tiếng cửa khẽ đóng lại, Cố Sâm rời đi.

Tôi vùi đầu thật sâu vào trong chăn.

Những ký ức trong quá khứ hiện về trong đầu tôi như một bộ phim.

Lần đầu tiên tôi gặp Cố Tuần là trong lễ kỷ niệm thành lập trường.

Vì trí nhớ và kỹ năng hội họa xuất sắc của mình, tôi đã tỏa sáng trong chuyên ngành tâm lý học tội phạm.

Sau khi có kết quả tổng hợp, trường đã bảo lưu nghiên cứu sinh cho tôi.

Và cho tôi đại diện cho sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của trường lên sân khấu phát biểu.

Lúc đó, Cố Tuần vẫn là một công tử bột mới tốt nghiệp đại học.

Anh ta đã nhất hiện chung tình với tôi ở dưới khán đài và bắt đầu theo đuổi tôi không ngừng.

Sự lãng mạn mà một công tử nhà giàu mang lại, không có cô gái nào không rung động.

Tuy nhiên, khi đối mặt với lời tỏ tình của anh, tôi vẫn do dự.

Tôi phải ra nước ngoài học cao học.

Tính cách của Cố Tuần, làm sao có thể chấp nhận yêu xa?

Sau khi tôi nói chuyện với Cố Tuần, anh tỏ ra hiểu chuyện, còn nói: “Trước khi em ra nước ngoài, anh sẽ mời em ăn bữa cơm cuối cùng nhé?”

Cũng chính ngày hôm đó, tôi và Cố Tuần đã gặp tai nạn xe hơi.

Bởi vì vị trí ngồi, tôi đã vô tình chắn trước Cố Tuần, bị thương rất nặng, được đưa vào phòng phẫu thuật.

Tôi không có cha mẹ hay người thân.

Hôm đó, thầy cô và các bạn trong trường đã vội vã đến.

Tôi nhìn thấy Cố Tuần cả người là máu đứng chờ bên ngoài phòng phẫu thuật.

Nghe bác sĩ nói rằng tôi có thể trở thành người thực vật, anh không chớp mắt nói rằng sẽ cưới tôi.

Còn tôi, sau khi tỉnh lại, vì não bị tổn thương nên đã mắc chứng rối loạn nhận diện khuôn mặt.

Trí nhớ cũng không còn tốt như trước.

Tôi nhận được email của giáo sư hướng dẫn, từng lời từng chữ đều đầy tiếc nuối.

“Cô Tang, mắc chứng mất nhận diện khuôn mặt, không thể trở thành chuyên gia phác họa chân dung tội phạm được.”

Tương lai tươi sáng của tôi đã chấm dứt tại đây.

Từ một sinh viên tâm lý học xuất sắc, trở thành bạn gái của thiếu gia họ Cố ở Bắc kinh.

Mọi người đều nói tôi may mắn, một đứa trẻ mồ côi, vì một vụ tai nạn xe hơi, mà được đổi đời, trở thành phượng hoàng.

Nhưng chỉ có tôi biết mình đã mất đi những gì.

Trong những ngày tháng hao mòn, đôi cánh của tôi đã gãy.

Ý chí cũng không còn nữa.

10.

Trong thời gian tôi dưỡng thương, Cố Sâm dường như trở nên rất bận rộn.

Thư ký của anh ngày nào cũng mang hoa đến.

Thậm chí còn không biết chán mà tự giới thiệu: “Cô Tang, tôi là thư ký của Cố tiên sinh.”

Cho đến ngày trước khi tôi xuất viện.

Chương trước Chương tiếp
Loading...