Tôi Bị Bệnh Chỉ Nhớ Mặt Tra Nam
Chương 5
“Sao anh không nhắn tin cho em?”
“Vì anh muốn tạo cho A Dư một bất ngờ mà.”
Tay tôi thắt dây an toàn khựng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tay Cố Sâm không nhúc nhích.
Bốn phía đã khóa chặt.
Xe chạy ra khỏi khu dân cư.
“A Dư, dây an toàn.”
Người kia nhẹ giọng nhắc nhở.
Tôi hoàn hồn, chậm rãi cài chốt dây an toàn.
Một bên ghế ngồi, tôi nhanh chóng soạn tin nhắn báo cảnh sát, gửi đi.
Cố Sâm sẽ không bao giờ chơi những trò quanh co lòng vòng như thế này.
Có thể nói ra những lời như vậy, chỉ có thể là Cố Tuần.
Xe chạy như bay trên đường cao tốc vành đai.
Nhìn cảnh vật xung quanh càng ngày càng ít, dần trở nên hoang vu.
Lòng tôi dần chùng xuống.
“Em hơi mệt rồi…”
Cố Tuần sửng sốt: “Sao thế? Không phải mới ra ngoài sao? Em cố chịu một chút?”
Tôi nhẹ nhàng tựa đầu vào cửa sổ xe: “Không chịu được.”
“Anh có một căn biệt thự ở ngoại ô, đến đó được không?”
Cố Sâm có một căn biệt thự ở ngoại ô.
Suốt năm không có người ở.
Đó là nơi duy nhất tôi biết địa chỉ.
Cố Tuần liếc tôi một cái, sắc mặt rõ ràng lạnh đi: “Em muốn đến đó làm gì?”
Tôi cắn răng, ôm lấy tay anh: “Anh nói xem? Lần trước không phải anh nói muốn xem em nhảy sao?”
Với sự hiểu biết của tôi về Cố Tuần bấy lâu nay, tâm lý trả thù của anh ta rất mạnh.
Bất kể tối nay anh ta muốn làm gì với tôi, trong nhà anh trai mình, dùng chính thủ đoạn đó để trả thù, là điều anh ta sẽ không từ chối.
Quả nhiên, Cố Tuần lạnh lùng nhìn dòng xe cộ trên đường, nở một nụ cười.
“Đề nghị của A Dư không tệ.”
“So với bất ngờ, khiến em thoải mái quan trọng hơn.”
Anh ta bật đèn xi nhan, rời khỏi đường cao tốc vành đai.
Còn tôi, trước khi điện thoại hết pin, đã gửi định vị biệt thự cho cảnh sát.
Màn hình nhấp nháy, chìm vào bóng tối.
Ánh hoàng hôn cuối cùng lặn xuống đường chân trời, trên cửa sổ xe, phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của tôi.
12.
Vừa vào biệt thự, Cố Tuần đã ôm tôi từ phía sau, si mê hôn lên gáy tôi.
“A Dư, em muốn nhảy điệu gì?”
Động tác của anh ta hơi vội vàng.
Hoàn toàn không để ý đến sự phản kháng của tôi, bóp chặt cổ tôi, đè tôi xuống mặt bàn.
Trên người anh ta mùi hương hỗn tạp, khiến người ta buồn nôn.
Tôi chưa bao giờ ghê tởm sự đụng chạm của Cố Tuần như lúc này.
“Anh đợi một chút… Anh như vậy em không nhảy được…”
Cố Tuần hừ một tiếng: “Không quan trọng, chúng ta vào vấn đề chính thôi…”
Anh ta như bị kích thích gì đó, trở nên vô cùng cố chấp.
Không nghe hiểu lời người khác.
Tôi cứng đờ cả người, cắn mạnh vào cánh tay anh ta.
Mùi máu tanh tràn ngập.
Cố Tuần đột nhiên dừng lại không nhúc nhích.
Giọng nói u u của anh ta truyền đến từ phía sau tai: “A Dư, em nhận ra anh rồi à?”
Tôi đột ngột quay người, muốn chạy trốn nhưng bị anh túm lấy cánh tay, thô bạo đè xuống mặt bàn.
Rõ ràng là khuôn mặt giống hệt nhau.
Nhưng lúc này lại vô cùng dữ tợn xấu xí.
“Em biết thì càng kích thích hơn.”
“Em không phải thích bị cưỡng bức sao? Anh làm em trong nhà anh trai anh, em có thích không?”
Tôi nhớ lại lời của Du Giang Nguyệt nói với tôi.
“Cố Tuần đối với tôi mà nói, là một phiền toái.”
“Nếu anh ta trốn thoát khỏi nhà họ Du, đối với tôi, trăm lợi không hại nhưng tôi phải nhắc nhở cô, tôi không thể đảm bảo an toàn cho cô.”
“Hơn nữa, trạng thái tinh thần của Cố Tuần không được tốt lắm.”
Tôi không biết cảnh sát còn bao lâu nữa mới đến.
Chỉ có thể nghĩ cách câu giờ.
“Anh định đưa em đi đâu?”
“Tất nhiên là đưa em về nhốt lại.”
Môi Cố Tuần lướt qua má tôi, khiến tôi run rẩy dữ dội.
Anh ta tức giận, bẻ cằm tôi: “Đồ ngu, tôi và Cố Sâm đấu với nhau nhiều năm như vậy, vẫn chưa phân thắng bại, cô vội vàng đổi người, không sợ có ngày hối hận sao?”
“Từ nhỏ tôi thích gì, Cố Sâm đều cướp lấy, cô tưởng anh ta thích cô sao?”
“Chỉ là anh ta muốn thắng mà thôi. Cô muốn đợi anh ta đến cứu, nằm mơ đi!”
Tôi bị anh đè chặt không thể nhúc nhích.
Rất nhanh đã không còn sức.
Chỉ có thể nằm mềm oặt trên bàn, từ bỏ giãy giụa.
Cố Tuần bóp cằm tôi, không cam lòng hỏi: “A Dư, sao em không khóc vậy?”
“Cố Sâm của em không cần em nữa rồi!”
Tôi hít một hơi thật sâu, giọng khàn khàn.
Mỗi khi nói một câu, đều như nuốt phải một cái gai, khó chịu vô cùng.
“Cố Tuần, từ đầu đến cuối, tôi chưa từng định để Cố Sâm cứu tôi.”
“Có ý gì?”
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng còi cảnh sát.
Tôi siết chặt cổ tay Cố Tuần, trong ánh mắt kinh ngạc của anh ta, mở ra một khe hở.
“Tôi ở trong lồng giam quá lâu, đến nỗi quên mất cách phản kháng.”
“Tôi không muốn như vậy nữa.”
Tôi đột nhiên siết chặt năm ngón tay, cắm sâu móng tay vào da thịt anh ta, khiến anh ta không thể giãy giụa.
Tiếng đập cửa của cảnh sát truyền đến.
Đồng tử Cố Tuần co lại, nghiến răng nghiến lợi: “Mày dám báo cảnh sát!”
Tôi nở một nụ cười.
“Cố Tuần, anh không nên đến một mình.”
“Rốt cuộc là anh đánh giá thấp tôi, hay là anh đã đánh giá cao bản thân mình?”
Rầm!
Cánh cửa lớn bị đập vỡ.
Tôi cầm lấy lưỡi dao lam đã nắm sẵn, hung hăng rạch lên mặt Cố Tuần.
Cùng lúc đó, tôi đột ngột xé toạc cổ áo của mình, đè chặt tay Cố Tuần.
Trong ánh mắt nứt toác của anh ta, tôi gào lên xé lòng: “Cứu tôi với! Anh ta muốn cưỡng hiếp tôi!”
Hôm đó, câu cuối cùng tôi nói với Du Giang Nguyệt là:
“Cô Du, cô giúp tôi một việc, đổi lại, tôi sẽ giúp cô đưa Cố Tuần vào tù.”
13.
Khuôn mặt của Cố Tuần đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Khi anh bị đưa lên xe cảnh sát, vẫn như một con chó điên, sủa vào mặt tôi.
“Tang Du, đừng để tao ra ngoài!”
“Tao sẽ giết mày đầu tiên!”
Tôi ngồi trên bệ đá trước cửa biệt thự, quần áo xộc xệch, cổ vẫn còn chảy máu.
“Tôi sẽ không để anh ra ngoài, những chuyện anh đã làm với tôi trước đây, tôi sẽ kể hết cho cảnh sát.”
“Trước đây có nhiều nhân chứng như vậy, anh không còn quyền lực trong nhà họ Cố, tôi nghĩ, sẽ có một hoặc hai người chịu ra làm chứng chứ?”
Cố Tuần giãy giụa dữ dội: “Tang Du, tao đ* má mày——”
Giây tiếp theo, anh bị ấn vào trong xe cảnh sát.
Ánh đèn đỏ xanh nhấp nháy rời đi.
Xung quanh tối sầm lại.
Lộ ra Cố Sâm đang đứng đối diện.
Anh đi về phía tôi, cúi người khoác áo khoác lên người tôi.
Rồi ngồi xổm trước mặt tôi, dùng tăm bông khử trùng vết thương cho tôi.
Cảm xúc căng thẳng cả đêm đột nhiên vỡ òa.
Tôi run rẩy toàn thân, từ từ cúi người, ôm lấy Cố Sâm.
“Anh đến lâu chưa?”
Cố Sâm im lặng một lát, nói: “Từ lúc nhận được tin nhắn của em, anh đã đến rồi.”
Trong tin nhắn trên điện thoại của anh là một địa chỉ và một câu: “Chờ em.”
Chuyện xảy ra đột ngột, tôi và Cố Sâm đều không kịp bàn bạc.
Nhưng chỉ vì hai chữ này, mặc dù anh đã chứng kiến toàn bộ quá trình, vẫn không hành động thiếu suy nghĩ.
Tối nay, chính là cái kết mà tôi thiết kế cho Cố Tuần.
Chỉ cần anh ta xuất hiện trong biệt thự, sẽ đạt được hiệu quả như tôi mong muốn.
Tôi nhắm mắt, nhẹ nhàng dựa vào người Cố Sâm.
Lúc này nước mắt mới chảy ra.
“Vừa nãy em sợ muốn chết.”
“Anh biết.”
Cố Sâm nhẹ nhàng vỗ lưng tôi: “Em làm tốt lắm…”
Từ khi nhìn thấy Du Giang Nguyệt đánh Giang Dao, đánh như đánh chó, tôi hiểu rằng, con người rốt cuộc không thể chỉ dựa vào chính mình.
Du Giang Nguyệt nợ tôi một ân tình.
Vào một thời điểm nào đó trong tương lai, có thể sẽ trả lại cho tôi theo một cách khác.
Tôi nhẹ nhàng dựa vào lòng Cố Sâm.
Mới phát hiện tay Cố Sâm đang run.
“Cố Sâm, anh…”
“Suỵt…”
Cố Sâm vùi đầu vào hõm cổ tôi: “A Dư, đừng nói gì cả.”
Trên đường về, Cố Sâm vẫn nắm tay tôi, không buông ra.
Anh có vẻ rất mệt, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Mượn ánh đèn đường thoáng qua, tôi mới nhìn rõ quầng thâm dưới mắt anh.
Do dự mãi, tôi nhắn tin cho thư ký của Cố Sâm.
“Dạo này Cố Sâm bận lắm sao?”
Thư ký trả lời: “Vâng, công ty có chút rắc rối, do người của tiểu Cố tổng gây ra, Cố tiên sinh đã mấy ngày không ngủ ngon giấc rồi.”
“Sáng nay, bọn họ gọi cảnh sát đến, định lấy danh nghĩa tội phạm kinh tế để đưa Cố tiên sinh đi.”
“May mà đã kịp thời làm rõ.”
Thảo nào lúc đó không liên lạc được.
Cố Tuần thậm chí còn trộm xe của Cố Sâm.
Tôi lại hỏi: “Quan hệ giữa Cố Sâm và Cố Tuần… không tốt lắm?”
Bên thư ký cách ba phút mới trả lời:
“Rất tệ, năm đó Cố tiên sinh bị ép ra nước ngoài, có một phần công sức của tiểu Cố tổng.”
Hóa ra dưới sự hòa thuận anh em của nhà họ Cố, là những dòng nước ngầm mà không ai biết.
“Cô Tang, sáng nay Cố tiên sinh vừa thoát khỏi cảnh sát, đã nhìn thấy tin nhắn đó, có lẽ đã bị kích thích. Tôi đang bận không đi được, tối nay cô có thể giúp tôi trông anh ấy không?”
Tôi nhìn bàn tay Cố Sâm ngay cả khi ngủ cũng không chịu buông ra, trả lời: “Được.”
14.
Đây là lần đầu tiên tôi đặt chân đến nhà Cố Sâm.
Ban đầu tôi tưởng cũng giống như Cố Tuần, là một biệt thự xa hoa tráng lệ.
Ít nhất cũng là một ngôi nhà sang trọng với phong cảnh đẹp.
Ai ngờ, chỉ là một căn hộ cao cấp khá rộng rãi.
Từ cửa sổ có thể nhìn thấy dòng sông chảy qua thành phố.
Cố Sâm đã tỉnh, từ tủ giày lấy cho tôi một đôi dép mới tinh,
“Quần áo thay giặt lát nữa sẽ có người mang đến, em ở lại đợi anh một lát nhé.”
Anh đứng dưới ánh đèn dịu nhẹ, không chớp mắt nhìn tôi.
Chỉ một ánh mắt thôi cũng khiến mặt tôi đỏ bừng.
Tôi quay đầu đi, mắt nhìn lung tung.
Đột nhiên, tầm mắt dừng lại ở một bức chân dung treo trên tường.
Đó là một bức ký họa.
Tôi không nhạy cảm lắm với khuôn mặt người.
Nhưng dòng chữ ký nhỏ ở góc dưới bên phải đã thu hút sự chú ý của tôi.
Tiến lại gần xem, đó là hai chữ.
“Tang Du.”
“Bức tranh này…”
Cố Sâm dựa vào một góc không xa: “Ừ, em vẽ. Năm em mười lăm tuổi, em đã chứng kiến cảnh anh bị bắt cóc, khi cung cấp manh mối cho cảnh sát, em đã vẽ bức chân dung này.
Người trong bức tranh là chú hai của anh, giờ đã mất rồi.”
Có một ký ức lóe lên trong đầu tôi.
Không rõ ràng lắm.
Nhiều năm trôi qua, tôi chưa từng để tâm đến một chuyện nhỏ như vậy.
Dù sao thì đối với tôi, đó chỉ là việc vung tay nhấc chân.
Tôi có khả năng ghi nhớ siêu phàm, lại có năng khiếu hội họa xuất sắc, đúng lúc cảnh sát tìm người làm chứng, tôi đã vẽ một bức chân dung như thật.
Đáng tiếc là giờ tôi không còn nhớ được khuôn mặt người nữa.
Tôi cười: “Giúp được anh là tốt rồi.”
Cố Sâm ôm lấy tôi từ phía sau: “Em có biết tại sao anh treo bức tranh này ở đây không?”
“Một là để nhắc nhở bản thân, đừng dễ tin người khác.”
“Còn một lý do nữa, là để nhắc nhở anh mãi mãi thuộc về em.”
Cố Sâm bế tôi lên bàn ăn, nắm tay tôi, kéo cà vạt của anh.
“Ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp.”