Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Tôi Bị Bệnh Chỉ Nhớ Mặt Tra Nam

Chương 4



Thư ký lại đến.

Khi nói chuyện, anh ấp úng.

“Cô Tang, Cố tiên sinh đã nhiều ngày…”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, tưởng anh sẽ nói Cố Sâm không ăn uống đàng hoàng, đói đến mức đau dạ dày.

Kết quả anh lại nói: “Cố tiên sinh ngày nào cũng nhớ cô, hỏi cô khi nào thì chịu gặp anh ấy…”

“Anh ấy biết rằng hôm đó khi nói chuyện, giống như một tên lưu manh cường thủ hào đoạt, nhưng anh ấy không cố ý như vậy.”

“Mong cô có thể cho anh ấy một cơ hội để giải thích.”

Nói xong, thư ký lại lén bổ sung một câu:

“Cố tiên sinh chưa bao giờ làm chuyện phạm pháp.”

“Anh ấy là một công dân tuân thủ pháp luật.”

Cố Sâm giống như một con giun sán trong bụng tôi.

Tại sao tôi sợ hãi, anh hiểu rõ như lòng bàn tay.

Tôi quyết định đi gặp anh.

Trong nhà hàng, tôi một lần nữa gặp lại Cố Sâm.

Hôm nay anh mặc một bộ đồ hơi khác.

Có vẻ… sang trọng hơn.

Thậm chí còn có chút đẹp trai.

Tôi đang thắc mắc anh khác ở điểm nào, Cố Sâm mỉm cười nhẹ nhàng, giọng nói ôn hòa.

“Hôm nay đến đây, anh muốn nói chuyện với em về những dự định sau này.”

Tôi không ngờ Cố Sâm có thể trực tiếp vào vấn đề như vậy.

Anh đưa miếng bít tết đã cắt cho tôi, nhẹ giọng nói: “Em vẫn chưa học xong, có muốn đi học không?”

Sau nhiều năm, một lần nữa nghe thấy hai chữ “Đi học”, tôi vẫn không kìm được mà đỏ mắt.

“Em… không học được nữa.”

“Vì chứng mất nhận diện khuôn mặt?”

“Vâng.”

“Vậy thì đi chữa. Chữa không khỏi thì đổi sang học chuyên ngành khác. Anh không tin em chưa từng nói với Cố Tuần.”

Tôi thực sự đã nói với Cố Tuần.

Nhưng Cố Tuần nói với tôi: “A Dư, em có bao nhiêu tiền? Rời xa anh, em có đủ khả năng chi trả học phí đắt đỏ không? Ở bên anh nhiều hơn không tốt sao? Làm bạn gái của Cố Tuần khiến em tủi thân sao?”

Tôi cụp mắt xuống: “Những chuyên ngành khác không miễn học phí cho tôi.”

Vào những năm tháng nghèo khó nhất, tôi đã mất đi khả năng mà mình từng tự hào.

Vì không phân biệt được khuôn mặt người nên việc tìm việc cũng rất khó khăn.

Đừng nói đến chuyện đi học…

Nhưng tôi cũng hiểu rằng, lúc này, Cố Sâm ngồi đối diện tôi, chính là cơ hội thứ hai của tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu, hỏi: “Anh muốn cho tôi đi học sao?”

Ánh mắt Cố Sâm thực sự nhuốm màu ý cười.

“Đúng vậy nhưng A Dư, nói chuyện làm ăn thì phải sòng phẳng, anh cho em đi học thì phải có sự đền đáp.”

Tôi nắm chặt tay, sợ rằng những lời tiếp theo của anh sẽ khiến tôi không chịu nổi.

Cố Sâm cười nói:

“Gạt tình cảm sang một bên. Anh mong muốn có được, là một đồng minh có kiến thức sâu rộng về chuyên ngành tâm lý học.”

“A Dư, anh hy vọng em là người đó.”

Tôi không nghe thấy những lời mà mình tưởng tượng kia.

Nhân viên phục vụ mở cửa sổ.

Gió ấm mùa hè thổi tung mái tóc tôi.

Tiếng chim hót và hương hoa chưa bao giờ rõ ràng và chân thực như lúc này.

Đây là lần đầu tiên, có người coi tôi như một con người để đối xử.

Tôi nở một nụ cười đã lâu không thấy.

“Được.”

Thư ký của Cố Sâm mang hợp đồng đến.

Trắng đen rõ ràng, ghi rõ nghĩa vụ và quyền lợi của cả hai bên.

Sau khi học xong, tôi sẽ trở thành cố vấn tâm lý, giúp anh tiếp cận các hoạt động kinh doanh liên quan.

Tương đương với việc làm việc miễn phí cho anh ba năm.

Không thể coi là điều khoản bá đạo nhưng cũng không hề dễ dàng.

Thư ký của Cố Sâm nói: “Chương trình trợ giúp học tập của chúng tôi tại Cố thị là bình đẳng đối với mọi người.”

“Cô Tang có gì không hài lòng, có thể nêu ra.”

Tôi lắc đầu: “Đã rất tốt rồi.”

Bên cạnh cái tên mạnh mẽ của Cố Sâm, tôi ký tên của mình.

Sau khi thư ký đi, tôi phát hiện Cố Sâm vẫn nhìn tôi chằm chằm.

Hỏi: “Anh… còn gì muốn nói sao?”

Cố Sâm mỉm cười nhẹ nhàng, thay đổi vẻ nghiêm túc vừa rồi.

“Bây giờ, chúng ta hãy nói đến một số chuyện không thể nói lý.”

“A Dư, năm nay anh hai mươi tám tuổi, vẫn giữ mình trong sạch, đêm đó là lần đầu tiên của anh.”

“Em còn nhớ cảnh em trói anh trên giường và bắt nạt anh không?”

“Này… anh, anh đừng nói bậy…”

Mặt tôi không kiểm soát được mà đỏ bừng lên.

Ánh mắt nhìn lung tung, sợ bị nhân viên phục vụ nghe thấy.

Cố Sâm nhẹ nhàng gõ vào mặt bàn, tiếp tục nói một cách trơ tráo:

“Tất nhiên, trên thế giới này có rất nhiều người bị ăn sạch sẽ, cũng không thiếu một người như anh.”

“Em không muốn anh, anh cũng không thể ép buộc em.”

“Anh chỉ mất đi lần đầu tiên quý giá, từ nay về sau sẽ đóng chặt trái tim, không dám yêu ai nữa mà thôi.”

Tôi không nhịn được nữa, đột ngột lao đến bên anh, bịt chặt miệng anh lại.

“Anh không được nói nữa!”

“Anh muốn tôi làm thế nào?”

Lông mày Cố Sâm hơi nhướng lên, ý tứ không nói cũng hiểu.

Tôi như bị bỏng, rụt tay lại.

“Tôi… tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Cố Sâm cười: “Thế thì tốt quá.”

Tôi coi như đã hiểu rõ, đối với Cố Sâm, nợ tiền là nợ tiền, nợ tình là nợ tình, tuyệt đối không lẫn lộn.

Nhưng cách đòi nợ của anh, có phải hơi vô lại không.

Cho đến khi bị anh kéo lên xe, tôi mới phản ứng lại: “Tôi cảm thấy logic có hơi kỳ lạ…”

Cố Sâm bình tĩnh đáp:

“Không sao, anh cũng không có ý ép em chịu trách nhiệm.”

“Em có mắng tôi một câu đáng đời, tự mình chuốc lấy, cũng đều là quyền tự do của em.”

“Ai bảo tôi nợ chứ, người không được yêu…”

Tôi một lần nữa xấu hổ che miệng anh.

“Đã nói là sẽ chịu trách nhiệm rồi.”

11.

Tôi không ngờ hành động của Cố Sâm lại nhanh như vậy.

Vài ngày sau, tin tức Cố Tuần sắp kết hôn với người khác xuất hiện trên các trang nhất của các phương tiện truyền thông lớn.

Nhưng không một ai xung quanh chúc phúc.

Tôi ngồi trước bàn làm việc, bản thảo hiệu đính được một nửa nhưng những tin đồn về Cố Tuần không ngừng lọt vào tai.

“Nghe nói tiểu thư nhà họ Du có sở thích kỳ lạ…”

“Cô ta có ba chị em gái.”

“Thích cùng nhau…”

“Ý là gì?”

“Chính là… Tiểu Cố tổng một mình, phải…”

Tiếng bàn tán đột ngột dừng lại, Cố Sâm xuất hiện ở cửa phòng làm việc, gọi tôi một tiếng: “Tang Dư vào đây.”

Tôi vẫn đang nghĩ đến chuyện Cố Tuần kết hôn, đến cả tiếng anh khóa cửa cũng không nghe thấy.

Đến khi hoàn hồn lại, đã bị Cố Sâm ôm vào lòng.

“A Dư, mấy người hướng dẫn này, em xem muốn chọn người nào?”

Hóa ra là những email tôi gửi đi đã có hồi âm.

Vì năm đó thành tích của tôi khá tốt nên có khá nhiều giáo sư hướng dẫn gửi ý định chiêu sinh.

Tôi không do dự, chọn người hướng dẫn mà mình ưng ý.

Hoàn thành thủ tục mất khoảng nửa năm.

Và trong nửa năm này, tôi sẽ ra nước ngoài để điều trị.

Chọn xong tôi mới nhận ra, tư thế của tôi và anh có chút mơ hồ.

Tôi cử động cổ: “Tôi… hơi nóng…”

“Bình thường thôi, anh không bật điều hòa.”

Cố Sâm thành thạo kéo khóa váy của tôi xuống,

“A Dư, thời gian dành cho anh không còn nhiều nữa, trước khi em đi, anh phải cố gắng hết sức…”

Nụ hôn nhẹ nhàng của anh rơi xuống: “Để đảm bảo rằng sau ba năm, em vẫn có thể nhớ đến anh…”

Phải nói rằng, Cố Sâm thực sự rất cố gắng.

Tôi bị anh dỗ dành bằng ba câu đã không còn lý trí.

Chỉ có thể bám vào mặt bàn, vô vọng vùng vẫy.

Trong lúc mơ hồ, tôi bị nhét vào tay một chiếc thẻ đen.

Mặt sau có chữ ký của Cố Sâm.

Tôi ném thẻ cho anh, lẩm bẩm: “Đừng…”

“Trông rất kỳ lạ… Giống như bao nuôi vậy–”

Lời tôi nói bị thế công đột ngột của anh ngăn lại.

Đáy mắt Cố Sâm chất chứa phong ba bão táp.

“Em thấy…” Giọng Cố Sâm nhẹ đến không thể nhẹ hơn: “Anh đang bao nuôi em sao?”

“Ừ? Không phải sao?”

Cố Sâm thản nhiên nói: “Trong thẻ này chứa toàn bộ gia sản của anh.”

“Anh không ngờ rằng, trong mắt em, anh có thể phong lưu đến mức dùng toàn bộ gia sản để bao nuôi một cô gái.”

Tôi trào nước mắt: “Anh không định kết hôn với em sao?”

Cố Sâm đột nhiên bật cười: “A Dư, tối qua lời anh nói, em không nghe thấy gì sao?”

Thấy tôi ngơ ngác, Cố Sâm cười: “Đáng lẽ anh phải đoán trước được.”

“Là anh quá buông thả, khiến A Dư vui vẻ đến mức không nghe thấy gì cả.”

“Vậy anh sẽ nói lại một lần nữa.”

“A Dư, hãy kết hôn với anh.”

Tôi chỉ nhớ rằng ngày hôm đó, sau khi nghe xong câu này, tôi đã không kiềm chế được, làm bẩn văn phòng của Cố Sâm.

Khi Cố Sâm đích thân dọn dẹp, tôi đang co ro trong góc ghế sofa, mặt đỏ bừng không dám nhìn ai.

Dù sao thì anh vẫn luôn giỏi xử lý hậu quả.

Tôi dứt khoát giả chết, không nói gì về chuyện vừa rồi.

Vì vậy, màn cầu hôn này cũng không có kết quả.

Buổi chiều tối, khi tôi bước ra khỏi công ty, tình cờ thấy có người đang gây chuyện ở tòa nhà văn phòng bên cạnh.

Một đồng nghiệp kéo tôi lại: “Tang Dư, nhìn kìa, là Giang Dao, ngôi sao nhỏ đóng phim chiếu mạng đó.”

Theo tiếng gọi, tôi thấy một người bị mấy tên côn đồ to lớn đè xuống đất.

Người phụ nữ trước mặt giơ tay tát vào mặt Giang Dao mấy cái.

Giọng điệu chậm rãi: “Quỳ xuống, liếm sạch cho tôi.”

Tôi nhìn thấy vết cà phê trên giày của người phụ nữ.

Cùng với chiếc váy liền của cô ta, bẩn một mảng.

Giang Dao khóc thảm thiết: “Xin lỗi, tôi không cố ý… Tôi chỉ muốn đến gặp Cố Tuần.”

“Tôi không nói cô cố ý, tôi chỉ bảo cô liếm sạch thôi. Muốn bắt nạt cô, không được sao?”

Tôi lập tức hiểu ra, Giang Dao lại dùng chiêu cũ.

Muốn mượn danh nghĩa đổ cà phê để hạ mã uy với vợ mới cưới của Cố Tuần.

Nhưng đối phương là Du Giang Nguyệt.

Xuất thân từ danh gia vọng tộc chính thống.

Vì làm nhiều việc xấu nên tiếng xấu đồn xa.

Quan trọng là, cô ta không bị mù mặt.

Giang Dao bị đánh sưng mặt, khi bị đẩy lên xe, cô ta đã ngây ngốc.

Đồng sự rùng mình: “Tiểu Cố tổng còn tự thân khó bảo toàn, Giang Dao là một ngôi sao nhỏ không có hậu thuẫn, rơi vào tay Du Giang Nguyệt, không chết cũng phải lột da.”

Khi Du Giang Nguyệt lên xe, cô ta liếc thấy tôi.

Cô ta nghiêng đầu, rồi quay sang tôi.

“Cô Tang, nói chuyện với tôi một chút.”

12.

Bắc Kinh đã bước vào mùa hè nóng nực.

Gần đây Cố Sâm bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, đã mấy ngày không đến.

Cuộc điện thoại gần nhất vẫn là tối hôm kia.

Ngay cả thư ký Trương cũng không thấy đâu.

Tất nhiên, tôi cũng có việc riêng phải bận.

Hồ sơ nhập học, kỳ thi tuyển sinh…

Không cần phải đi tiếp các loại tiệc tùng nữa, cuộc sống bỗng trở nên bận rộn một cách kỳ lạ.

Chiều hôm đó, khi tôi xuống lầu đổ rác, tôi thấy xe của Cố Sâm đỗ bên đường.

Cơn mệt mỏi mấy ngày nay tan biến hết.

Tôi chạy đến, gõ cửa sổ xe.

Đợi đến khi cửa sổ hạ xuống, tôi mới cười hỏi:

“Sao anh không báo trước mà đến vậy?”

Lần đầu tiên Cố Sâm ngắt lời tôi, giọng điệu ôn hòa có chút khác thường,

“A Dư, bên ngoài nắng lắm, lên xe để anh từ từ kể cho em nghe.”

Tôi ngơ ngác, khi thắt dây an toàn, vẫn còn lẩm bẩm.

Chương trước Chương tiếp
Loading...