Tôi Chỉ Giao Cơm, Không Giao Tình - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
2
Chuyện này tưởng như khép lại.
Cuối tuần tôi vừa quay lại trường đã gặp ngay Khúc Trì – bạn cùng phòng.
Cô ấy cau mày bước tới, tôi vội chặn lại:
"Công chúa Khúc hôm nay sao mà ủ rũ thế? Không giống em tí nào nhỉ?"
Khúc Trì thở dài:
"Cậu chắc chưa biết đâu. Từ sau vụ đó, chú căn-tin không thèm bán đồ cho Lâm Na nữa."
Tôi bịt miệng cười khúc khích:
"Cũng đáng thôi chứ. Một bát mì lạnh mà bị dính mác lừa đảo thì ai mà dám bán?"
Khúc Trì gõ đầu tôi một cái:
"Chuyện không đơn giản vậy đâu. Cô ta không ai mua hộ, nên đi kết bạn với mấy nam sinh. Tối nào cũng gọi điện tán tỉnh họ, làm tớ và Chu Lệ mất ngủ cả đêm."
Tôi an ủi:
"Không sao. Tối nay cô ta mà còn ồn ào, tụi mình báo với cô chủ nhiệm, xin cho cô ta chuyển ký túc."
Khúc Trì nghe vậy thì nhẹ cả mặt.
Tối đó, tôi vừa bước vào phòng thì Lâm Na đã làm như không quen biết:
"Bạn cùng phòng sống cả năm, chẳng bằng mấy anh bạn trai. Người ta mua đồ ăn cho tớ chẳng ai đòi tiền cả."
Tôi không thèm để ý.
Miễn cô ta đừng làm ồn là được.
Ai ngờ, từ 8 giờ tối, cô ta bắt đầu gọi điện cho từng người, cười cợt ngọt như mía lùi:
"Anh ơi, mai em muốn ăn cay nhé, thêm nhiều ớt ạ~"
"Ngủ ngon nha anh yêu~"
Vừa dứt cuộc gọi, cô ta hếch mặt lên cười khẩy với tôi, rồi gọi người tiếp theo.
Đến 11 giờ, tôi không chịu nổi nữa.
Tôi và Chu Lệ, Khúc Trì cùng bước tới:
"Lâm Na, cậu quá đáng quá rồi. Mấy giờ rồi? Không ngủ thì cũng để người khác ngủ chứ?"
Cô ta không những không dừng, mà còn xoay camera quay về phía chúng tôi:
"Anh ơi anh nhìn đi, mấy bà cùng phòng của em đang ghen tị đấy. Nhìn đồ ngủ SpongeBob kìa, quê thấy sợ!"
Tôi lập tức che mặt:
"Cậu bị điên à? Tắt máy ngay!"
Chu Lệ mặc váy ngủ, hét lên một tiếng rồi nhảy lên giường trùm chăn.
Còn Lâm Na vẫn nói như hát:
"Anh thấy không, chân tụi nó to như chân voi!"
Tôi thật sự cạn lời.
Tôi nhào tới, giật luôn điện thoại tắt video.
Cô ta định giật lại nhưng bị Khúc Trì giữ chặt.
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta:
"Lâm Na, đủ rồi đấy. Khuya quá rồi, nếu không phải vì giờ này muộn, tôi đã gọi luôn cô chủ nhiệm. Chúng tôi không muốn ở chung với cậu nữa."
Chu Lệ thò đầu ra khỏi chăn, tức tối gật đầu:
"Cho cô ta chuyển phòng!"
Lâm Na nghiến răng:
"Chơi với nhau bao lâu rồi, các người chỉ biết lập bè cánh, bỏ rơi tôi. Tôi chỉ muốn nhờ mua hộ cơm thôi mà! Biết thế này tôi dọn đi luôn, ở với ba con tiện nhân như các người làm gì!"
Chúng tôi không buồn đôi co.
Chờ trời sáng, thẳng thắn lên xin đổi phòng.
May mà ban ngày Lâm Na không giở trò gì thêm.
Sau khi được cô chủ nhiệm sắp xếp chuyển ký túc xá, Lâm Na còn gọi theo mấy nam sinh đến giúp mình dọn đồ.
"Tôi nói cho mấy anh biết nhé, tôi yêu đương thì nhất định sẽ chọn người tốt nhất với tôi. Đây là bài kiểm tra, một tháng nữa, tôi sẽ chọn ra ai là người phù hợp nhất làm bạn trai tôi."
Tôi, Khúc Trì và Chu Lệ liếc nhau, đồng loạt cảm thấy... cạn lời.
Nhưng mà tân ký túc xá không dễ tính như bọn tôi.
Lâm Na vẫn chứng nào tật nấy, tối đến lại gọi điện tán tỉnh từng anh một. Tân bạn cùng phòng ban đầu còn nhắc nhở vài câu, thấy cô ta chẳng nghe, dứt khoát đăng thẳng link livestream lên story:
"Thủy quân chuyên gạ trai đang ở ký túc xá của tôi?"
Vào xem livestream thì chỉ thấy đen sì, nhưng giọng ngọt lịm gọi điện thoại thì rõ mồn một.
Cư dân mạng dậy sóng ngay lập tức:
"Ủa, giọng cái đứa đang gọi này sao giống thằng bạn phòng bên thế? Để tao qua hỏi nó!"
"Má cái Lâm Na, mới nói với tao là ngủ rồi, hóa ra gọi điện với thằng khác?!"
Kết quả, bên kia điện thoại gào lên thảm thiết:
"Không phải em nói trong đám con trai mua đồ ăn hộ em, em thích anh nhất sao? Sao lại lừa anh?!"
Lâm Na bắt đầu nhận ra không ổn, khi biết bị bạn cùng phòng chơi một vố, liền cãi nhau ầm ĩ với người ta.
Livestream vẫn đang chạy, người xem gọi luôn cho cô chủ nhiệm.
Cô bị dựng dậy lúc nửa đêm, nghe nói lại là do Lâm Na "bắt cá" gây chuyện, tức đến run người, cảnh cáo thẳng:
"Còn dở trò nữa thì gọi phụ huynh lên trường đấy!"
Sau vụ đó, hội "trai tốt" cũng biến mất.
Không còn ai muốn giúp Lâm Na mua cơm.
Sáng hôm ấy, tôi vừa ngủ dậy chuẩn bị ra căn-tin, chú bán mì lạnh liền nhắn:
"Trần Mẫn, ra ăn mì đi, có kịch hay cho cháu xem!"
Tôi chạy ra, thấy ba nam sinh đang chặn Lâm Na ở cổng căn-tin đòi tiền.
Thì ra ba người đó chính là đám con trai từng thay phiên nhau mua đồ ăn cho Lâm Na. Mấy người khác mua ít, riêng ba ông này là chịu chi, nào hoa, nào bánh kem, chẳng thiếu thứ gì.
Giờ cô ta đang cầm một phần cơm đậy nắp, giận dữ nhìn ba người:
"Các anh mua là tự nguyện, tôi có ép đâu? Tôi nói rõ rồi: mua cơm chỉ là một cơ hội theo đuổi tôi. Đâu phải cứ mua là thành bạn trai?"
Ba anh tức giận đến mặt mày đỏ gay:
"Cơ hội cái gì? Em hứa mỗi tối chỉ gọi cho anh, hóa ra anh chỉ là 1/10? Em lừa tình thì cũng phải trả tiền!"
Lâm Na dĩ nhiên không chịu trả, thấy ba người không chịu đi, liền bày trò ngồi bệt xuống sàn, khóc lóc:
"Mọi người tới mà xem! Chỉ vì con gái không đồng ý làm bạn gái mà bị đòi tiền mua cơm! Thế giới này còn công bằng không?! Hu hu..."
Nhưng vì đã nổi phốt nhiều lần trên confession, đến cả mấy người không hay xem cũng biết mặt, nên chẳng ai bênh cô ta.
Chiêu khóc ăn vạ thất bại, Lâm Na trợn mắt hét lớn, bắt đầu kéo áo:
"Tin không, tôi báo công an, kiện mấy anh tội quấy rối bây giờ?!"
Ba người kia da mặt mỏng, nếu không vì bị lừa quá đà thì đâu đến mức này. Nhìn cô ta phát rồ, đành cắn răng bỏ đi.
Chú bán mì lạnh bưng tới cho tôi một tô mì:
"Bạn cùng phòng cháu đúng là vô liêm sỉ!"
Mà chú lần này không chỉ mời tôi ăn, còn có chuyện muốn nhờ.
Chú ngại ngùng gãi đầu, gương mặt đầy nếp nhăn khiến tôi suýt nghẹn mì.
Tôi vội uống nước trấn an:
"Có gì thì nói thẳng đi chú ơi, chú cứ lấp lửng làm cháu thấy khó chịu ghê luôn đó."
Chú đỏ mặt cười trừ:
"Là vầy nè, chú muốn nhờ cháu giúp chú giao mì lên ký túc xá nữ được không?"
Thì ra từ sau vụ Lâm Na, khách đến ăn mì đông hơn hẳn, thời tiết lại nóng, ai cũng muốn ăn món mát.
Nhưng vì trời nắng, sinh viên lười xuống căn-tin. Bảo bạn cùng phòng mua thì ai cũng ngại, dễ sinh mâu thuẫn.
Chú thở dài:
"Cũng không trách mấy đứa đó được. Ở chung nên nể nhau, chứ ai cũng có việc riêng. Chú nghĩ hay là cháu làm chạy bàn, như giao đồ ăn, chú trả thêm phí cho cháu."
Tôi nghe xong thấy cực hợp lý. Lúc trước mua cơm cho Lâm Na, tôi cũng không vui vẻ gì. Có hôm tôi ăn xong còn định đi dạo, lại phải chạy về vội đưa cơm cho cô ta vì sợ để lâu nguội.
Hơn nữa tôi cũng đang cần thêm thu nhập. Muốn mua vài bộ đồ hoặc đồ trang điểm xịn xịn là ví lại rỗng ngay, hỏi xin bố mẹ thì ngại.
Tôi gật đầu đồng ý.
Chú mừng rỡ:
"Mấy đứa thích ăn mì nhà chú đều có liên lạc rồi, chú sẽ gom đơn trong nhóm chat, rồi gửi danh sách phòng cho cháu giao. Mỗi phần mì, chú bán 12.5, lời 1 tệ là phí chạy, chú thêm cho cháu nữa, mỗi phần được 2 tệ, chịu không?"
Tôi đồng ý ngay. Hai tệ mỗi đơn, vài đơn một lượt là được cả chục tệ. Chạy lên chạy xuống 15 phút, lương theo giờ cỡ 40 tệ, hơn phát tờ rơi nhiều.
Từ đó, mỗi trưa tôi mặc áo đồng phục của tiệm mì lạnh, bắt đầu công việc shipper mì.
Nhưng không dễ như tôi tưởng, cũng không lời nhiều như mơ. Một ngày giỏi lắm được 50 tệ, nhưng cũng đủ làm tôi thấy vui.
Mỗi ngày tôi đi đi lại lại giữa căn-tin và ký túc xá, Lâm Na nhanh chóng phát hiện.
Hôm đó, tôi đang ôm sáu phần mì lạnh, vừa bước vào thang máy thì bị cô ta giơ chân chặn cửa, không cho đóng.
Tôi mệt bở hơi tai, hai tay bận không bỏ được, cố gắng nhẹ nhàng hỏi:
"Lâm Na, cậu có đi không thì nói? Nếu không thì cho mình đi lên trước, đừng chặn thang máy nữa."
Cô ta lúc đó mới làm như vừa nhìn thấy tôi, cười nhạt:
"Gì mà gấp thế, tớ đang đợi bạn. Ai bảo ký túc chỉ có một thang máy, chờ chút đi."
Không còn cách nào khác, tôi đành kiên nhẫn đứng chờ.
Nhìn đồng hồ, đã hai phút, bạn của cô ta vẫn chưa đâu.
Tôi khẽ nhắc lại:
"Hay cậu ra trước đi, tớ đi lên rồi xuống cũng chỉ mất một phút rưỡi. Bạn cậu đến thì chờ thêm xíu cũng được mà?"
Ai ngờ cô ta hừ một tiếng, không thèm ngó tôi:
"Cậu nói kiểu gì vậy? Sao bạn tớ phải đợi còn cậu thì không? Không chờ được thì đi bộ đi!"
Lúc này tôi hiểu — cô ta đang cố tình làm khó tôi.
Tôi giận lắm nhưng không thể đôi co. Mì lạnh mà để lâu đá tan sẽ mất vị ngon, nếu khách phàn nàn thì tôi bị trừ lương.
Thế là tôi đành nghiến răng xách mì leo cầu thang.
Phía sau, Lâm Na còn cười hí hửng hát nghêu ngao.
3
Nhưng quả báo đến nhanh lắm.
Tôi vừa thở hổn hển leo sáu tầng, giao hết mì lạnh xong, đang định ngồi thang máy xuống.
Ai ngờ vừa đến thì đã thấy mấy bạn khác đang nhăn mặt đứng chờ:
"Thang máy hôm nay hỏng à? Đứng đây gần năm phút rồi mà chẳng thấy lên."
Tôi suýt thì phát điên. Hóa ra Lâm Na vì sợ tôi dùng thang xuống, vẫn đang chặn thang ở tầng 1 đến giờ.
Nhìn mấy bạn cùng chờ, tôi không nhịn nổi nữa, mở miệng luôn:
"Tôi biết tại sao thang không lên..."
Thế là tôi dẫn mấy người kia đi bộ xuống, vừa xuống tới tầng 1, thấy Lâm Na vẫn nghênh ngang dùng chân chặn cửa.
Cả đám tức nổ mắt, xông lên hỏi tội:
"Bộ cậu bị điên à? Chặn thang máy giữa cái thời tiết chết tiệt này, muốn chết à?"
Lâm Na nhìn thấy tôi, ánh mắt độc địa:
"Hay nhỉ, Trần Mẫn, cậu không có gan đối mặt thì kéo người tới bắt nạt tôi hả..."