Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống
Chương 16: Tiểu nha đầu ăn xin
Thời gian thấm thoắt trôi đi, đã qua gần 1 tháng. Lăng Huyền Phong thì ở Lăng Phủ chuyên tâm luyện tập. Hắn muốn trong kỳ đại hội gia tộc phải hoàn thành thật tốt. Đây là thỏa thuận giữa hắn và đại bá. Nếu như làm đại bá hài lòng, hắn sẽ không quản việc Lăng tam thiếu, nếu không, sẽ bị Lăng gia chủ quản thúc rất nghiêm. Hằng ngày vẫn là thói quen luyện tập kia. Sáng luyện kiếm, chiều luyện quyền, tối lại ngồi vận nội công. Cho dù hệ thống đại ca đã giúp hắn tu luyện võ công đến tầng cao nhất, nhưng hắn vẫn phải luyện tập cho quen tay.
Trong sân tập, có một thiếu niên trẻ tuổi, bộ tóc dài đen nhánh buộc lại sau gáy, mày kiếm mắt sáng. Khuôn mặt khá đẹp trai cuốn hút. Người thường nếu nhìn thấy thì sẽ khen rằng: một thiếu niên anh tuấn. Nhưng đến khi biết được tên thì sẽ hoảng hồn chạy trốn. Thiếu niên đó không ai khác chính là "đại hoàn khố" Lăng Huyền Phong Lăng Tam thiếu gia. Hiện tại hắn đang luyện quyền, trên người mặc bộ đồ kỳ quái. Phía trên là một chiếc áo ngắn tay, không có cổ, màu xanh lục. Phía dưới là một chiếc quần cũng đồng màu xanh lục, chất liệu vải không phải tơ tằm mà là vải bông. Nếu có người hiện đại nào ở đây nhìn thấy sẽ thốt lên: Đây là quần áo của quân đội. Chính xác là vậy, Lăng Huyền Phong cảm thấy bộ đồ hắn đang mặc rất khó hoạt động, mặc vào cởi ra khá lằng nhằng, nên quyết định dựa theo bộ đồ sinh hoạt hằng ngày của quân đội kiếp trước mà yêu cầu thợ may của Lăng Gia làm. Kiếp trước hắn có đi quân ngũ 2 năm, đó là khoảng thời gian tuy rằng vất vả nhưng rất nhiều kỷ niệm khi hắn làm quen với kỷ luật quân đội, thay đổi nếp sống có phần bừa bộn của mình. Để tưởng nhớ lại quáng thời gian đó, hắn quyết định làm ra bộ đồ này. Ngày đầu tiên nhìn thấy bộ quân trang quen thuộc, Lăng Huyền Phong không nhịn được thở dài. Haizz! Ước gì được quay trở về thời quân ngũ!! Sau khi mặc vào, Lăng Huyền Phong cảm giác cánh tay của hắn dễ hoạt động hơn hẳn, luyện kiếm và quyền pháp không bị vướng víu như trước. Vì vậy hắn yêu cầu thợ may Lăng Gia làm khoảng chục bộ như vậy. Thợ may tuy không biết tam thiếu gia muốn bộ đồ này làm gì, tuy nhiên hàng ngày hắn cũng làm nhiều trò quái dị nên cũng không để tâm lắm.
Sau khi luyện xong bộ thanh phong kiếm pháp, Lăng Huyền Phong thu công lại. Cảm giác thật quen thuộc. Kiếp trước tuy không phải luyện kiếm, nhưng hàng ngày tập điều lệnh, bắn súng, lăn lê bò trườn, mồ hôi chảy nhễ nhại, đến tối về ký túc xá toàn thân đau đớn, mấy hôm sau mọi thớ cơ trên người hắn đau nhức không thôi. Tuy khổ, nhưng mà rất là vui. Nhớ đến chỉ huy cũ của hắn, cứ thấy thằng nào không nghiêm túc là cả đội bị bắt đứng nắng giữa trưa, tên bị bắt đến tối bị anh em tiểu đội lao vào hành xác. Lăng Huyền Phong ngày trước cũng bị ăn đòn đôi ba lần. Nhưng từ những trận đòn đó mà hắn kết bạn được với nhiều người. Nhớ lại trước kia, hắn không nhịn được thở dài. Thủ trưởng à, thầy có khỏe chứ, bây giờ con không thể nào qua nhà thầy uống rượu và ăn cánh gà rán của u Vân nữa rồi. Các anh em, bây giờ không còn được tụ tập cùng anh em đồng chí vào mỗi ngày cuối tháng nữa rồi, haizzzzz...
Tâm tình có chút nặng nề, hắn gọi Tiểu Tam:
- Tiểu Tam, theo thiếu gia ra ngoài giải khuây!
1 tháng này có một chuyện làm oanh động Mặc Thủy thành. Đó chính là việc Lăng Gia tuyên bố hôn sự giữa Lăng Tam thiếu gia và thiên kim của Kim Phủ đã bị hủy bỏ. Nhiều người bàn tán về chuyện này không ngớt. Đa phần đều cảm thấy may mắn cho tiểu thư Kim Gia thoát khỏi Lăng đại hoàn khố. Số khác cảm thấy trong chuyện này có chút bất thường. Bởi vì Lăng Gia rất bình thản khi Kim gia hối hôn, hơn nữa chỉ đòi Kim Gia 100 vạn kim tệ. Tuy rằng bọn hắn cảm thấy bất thường nhưng cũng không biết không ổn ở đâu, dù sao cũng không đến lượt bọn hắn quản.
Lăng Huyền Phong ra khỏi Lăng Phủ, 1 tháng là khoảng thời gian không ngắn, hắn đã làm quen với khung cảnh mỗi lần ra ngoài thì người khác gặp hắn đều né sang một bên. Dạo gần đây có nghe mọi người bàn tán về hôn sự của hắn, tất cả đều mang một vẻ hả hê khi hắn bị bẽ mặt, tuy nhiên hắn cũng không mấy để tâm. Dù sao cũng chỉ là một nha đầu Kim Tiểu Uyên mà thôi, hắn cũng không để vào trong mắt.
Đang trên đường đi, Lăng Huyền Phong thấy một góc phố có một đám người đang tụ tập chỉ trỏ bàn luận gì đó. Mang theo lòng hiếu kỳ, hắn đi tới. Nhưng do số người quá đông, hắn vỗ vai một người đứng đó không xa:
- Nè, vị huynh đệ này, có gì mà mọi người tập trung đông thế?
- Tiểu tử ngươi biết cái gì mà chen lấn? Lui ra chỗ khác chơi!
Ách... Không ngờ lần đầu tiên có người dám mắng thẳng mặt hắn. Lăng Huyền Phong ngẩn mặt ra. Vị huynh đệ này cũng thú vị à nha!
Tiểu Tam thấy chủ tử của mình bị người khác mắng, hắn tức giận lao lên đá vào mông vị nhân huynh "dũng cảm" vừa rồi:
- Tên kia, ngươi có biết đang nói chuyện với ai không?
- Quản ngươi là ai, lão tử cứ mắng đấy, có vấn đề...... A... Ặc ặc...... Lăng..... lăng...... Tam thiếu gia... Ách.... Ách... Tam thiếu gia tha mạng, tiểu nhân có mắt không tròng, không nhìn thấy lão nhân gia ngài a. Mong ngài giơ cao đánh khẽ, tiểu nhân trên còn mẹ già 90 tuổi, dưới còn con nhỏ 2 tháng, cầu xin ngài.... Ách.... Tam thiếu tha mạng a!
Vị nhân huynh kia vốn giận dữ muốn quay lại mắng người. Nhưng khi quay lại nhìn rõ người tới là ai, không khỏi hồn vía bay lên mây. Trời ạ! Ta hôm nay dẫm phải cứt chó hay sao mà lại mắng hắn a! Đây không phải là lão thọ tinh thắt cổ hay sao. Nhìn thấy Lăng tam thiếu, tên kia trực tiếp đầu đầy mồ hôi, ăn nói lắp bắp. Phía dưới đũng quần ướt ướt, trực tiếp bị dọa tới mức đái ra quần.
Lăng Huyền Phong mặt đen như đít nồi. Trông mặt ta giống ma lắm hả, làm sao vừa mới oai phong hùng dũng mà bây giờ như sợi bún thế kia. Nhăn mặt lại hắn quát:
- Đứng dây, nam tử hán đại trượng phu ăn nói tử tế cho bổn thiếu. Có chuyện gì xảy ra?
Thấy tam thiếu gia không trách tội, tên kia như được đại xá, từ giờ phải về thắp hương cúng tổ tiên, hôm nay thoát chết là tổ tiên phù hộ a!
- Tên kia, tam thiếu gia hỏi ngươi sao không trả lời?
- Ách! Tam thiếu tha mạng! Chẳng qua là có một tiểu nha đầu ăn xin muốn bán thân để lấy tiền cứu mẹ, cho nên mọi người tập trung lại thôi a!
Lăng Huyền Phong cảm thấy hiếu kỳ. Đây là lần đầu tiên hắn thấy có người bán thân để cứu cha mẹ. Trước đây, bán thân đều là các vị tỷ tỷ làm... Ách... làm trong "ngành", vì không muốn tốn sức lao động nên làm cái công việc này. Còn đây là vì cứu cha mẹ, Lăng Huyền Phong cảm thấy kính nể, đây là một người con có hiếu. Dù sao Lăng Gia cũng không thiếu tiền, thôi thì tiện tay giúp nàng. Máu quân nhân trong người hắn lại nổi lên. Kiếp trước hắn được dạy kỹ càng: Quân với dân như cá với nước. Hắn cũng từng tham gia rất nhiều hoạt động giúp đỡ nhân dân khi còn tại ngũ. Không nhịn được, hắn quyết định cứu giúp thiếu nữ kia.
- Ồ? Đã là bán thân thì bản thiếu gia cũng thấy hứng thú. Tất cả tránh ra cho bổn thiếu!
Hắn vừa hét to, tất cả mọi người giật mình, quay lại thấy "Mặc Thủy thành đại hoàn khố", tất cả đều lui lại, thầm hô xui xẻo cho tiểu nha đầu kia, bị tên vô lại kia chấm trúng, cuộc đời nàng coi như chấm dứt.
- Tiểu Tam, đưa nàng lại đây!
- Vâng, thiếu gia.
Tiểu Tam đi tới người nữ khất cái kia, dắt nàng tới. Lăng Huyền Phong hỏi:
- Ngươi là người muốn bán thân?
- Hồi thiếu gia, tiểu nữ đúng là muốn bán thân?
- Vì sao?
- Hồi thiếu gia, vì phụ mẫu bệnh nặng, trong nhà lại quá nghèo không có tiền chữa trị, không còn con đường nào khác, đành làm ra quyết định này.
- Ta quyết định mua ngươi, ý ngươi sao?
- Tạ thiếu gia để tâm, tiểu nữ xin nguyện làm nô tì hầu hạ thiếu gia
- Ngươi có biết ta là ai sao?
- Dạ, tiểu nữ có biết.
- Nếu biết ta là ai, sao ngươi vẫn quyết định theo ta?
- Hồi thiếu gia, chỉ cần người giúp ta chữa trị cho phụ mẫu, tiểu Hương cho dù chết cũng không có gì oán trách.
Lăng Huyền Phong cảm thấy nể phục người thiếu nữ này, dù biết hắn là ai nhưng vì phụ mẫu nàng vẫn quyết định bán thân cho hắn.
- Được, bản thiếu gia nói lời giữ lời, sẽ trả tiền chữa trị cho cha mẹ ngươi. Từ nay về sau, ngươi sẽ làm thị nữ của ta.
- Đa tạ thiếu gia thi ân, tiểu Hương xin thề sẽ đi theo làm thị nữ của ngài, đến chết không thôi.
Khất cái tên tiểu Hương liền dẫn Lăng Huyền Phong tới nhà của nàng. Khi đến nơi tiểu Hương hô lớn:
- Cha, mẹ, nữ nhi đã kiếm được tiền chữa trị cho hai người. Cha, mẹ, hai người ở đâu?
Nàng ra sức gọi nhưng không có ai trả lời. Cảm thấy có chuyện không ổn, nàng chạy vào trong nhà trong, tức thì khóc lớn:
- Cha, mẹ! Hai người sao thế này. Tiểu Hương cầu 2 người, mau tỉnh dậy a, đừng bỏ lại tiểu Hương mà!
Lăng Huyền Phong đi theo vào trong. Hắn nhìn thấy trên chiếc giường trúc có một đôi phu phụ đang nằm đó, sắc mặt tái xanh, có vẻ không còn thở. Hắn thở dài trong lòng, họ đã qua đời, mình đã tới trễ... Tiến tới vỗ vai thiếu nữ, hắn nói:
- Đi thôi, bây giờ chúng ta không thể làm được gì nữa, họ đã qua đời.
- Hu hu! Cha, mẹ, tiểu Hương có lỗi, không cứu được hai người!.....
Tiểu Hương khóc lớn. Lăng Huyền Phong tiến tới ôm nàng vào lòng. Tuy rằng tiểu hương ăn mặc rách rưới bẩn thỉu, nhưng hắn vốn xuất thân quân ngũ, một chút này không là gì đối với hắn. Hắn an ủi nàng rồi phân phó Tiểu Tam:
- Cho người an táng 2 người kia thật tốt, làm không cẩn thận bổn thiếu gia xử lý ngươi!
Tiểu Hương thấy hắn làm vậy, vô cùng cảm động:
- Cảm ơn thiếu gia đã giúp đỡ, tiểu Hương vô cùng cảm kích, nguyện làm tiểu nô tì cho ngài, không cần ngài phải bỏ tiền ra nữa...
Lăng Huyền Phong cười nhẹ:
- Không cần thiết, bản thiếu gia đã nói sẽ không thu hồi lại, tiền thì cứ cầm lấy tiêu xài. Còn bây giờ theo ta về Lăng Phủ
- Dạ, thiếu gia.
- -------------------------------------------------------------
Xin lỗi cả nhà, vì mấy hôm bận đi làm nên không có thời gian ra chương, ta sẽ cố gắng sắp xếp thời gian để ra chương đều đều.
Hôm nay viết đến đoạn mặc quần áo quân đội lại nhớ tới hồi còn trong quân sinh hoạt, tuy mệt nhưng khá vui. Anh em nên nhập ngũ nếu có giấy gọi, đây là nghĩa vụ và là vinh quang của thanh niên nước nhà nha:D:D
Trong sân tập, có một thiếu niên trẻ tuổi, bộ tóc dài đen nhánh buộc lại sau gáy, mày kiếm mắt sáng. Khuôn mặt khá đẹp trai cuốn hút. Người thường nếu nhìn thấy thì sẽ khen rằng: một thiếu niên anh tuấn. Nhưng đến khi biết được tên thì sẽ hoảng hồn chạy trốn. Thiếu niên đó không ai khác chính là "đại hoàn khố" Lăng Huyền Phong Lăng Tam thiếu gia. Hiện tại hắn đang luyện quyền, trên người mặc bộ đồ kỳ quái. Phía trên là một chiếc áo ngắn tay, không có cổ, màu xanh lục. Phía dưới là một chiếc quần cũng đồng màu xanh lục, chất liệu vải không phải tơ tằm mà là vải bông. Nếu có người hiện đại nào ở đây nhìn thấy sẽ thốt lên: Đây là quần áo của quân đội. Chính xác là vậy, Lăng Huyền Phong cảm thấy bộ đồ hắn đang mặc rất khó hoạt động, mặc vào cởi ra khá lằng nhằng, nên quyết định dựa theo bộ đồ sinh hoạt hằng ngày của quân đội kiếp trước mà yêu cầu thợ may của Lăng Gia làm. Kiếp trước hắn có đi quân ngũ 2 năm, đó là khoảng thời gian tuy rằng vất vả nhưng rất nhiều kỷ niệm khi hắn làm quen với kỷ luật quân đội, thay đổi nếp sống có phần bừa bộn của mình. Để tưởng nhớ lại quáng thời gian đó, hắn quyết định làm ra bộ đồ này. Ngày đầu tiên nhìn thấy bộ quân trang quen thuộc, Lăng Huyền Phong không nhịn được thở dài. Haizz! Ước gì được quay trở về thời quân ngũ!! Sau khi mặc vào, Lăng Huyền Phong cảm giác cánh tay của hắn dễ hoạt động hơn hẳn, luyện kiếm và quyền pháp không bị vướng víu như trước. Vì vậy hắn yêu cầu thợ may Lăng Gia làm khoảng chục bộ như vậy. Thợ may tuy không biết tam thiếu gia muốn bộ đồ này làm gì, tuy nhiên hàng ngày hắn cũng làm nhiều trò quái dị nên cũng không để tâm lắm.
Sau khi luyện xong bộ thanh phong kiếm pháp, Lăng Huyền Phong thu công lại. Cảm giác thật quen thuộc. Kiếp trước tuy không phải luyện kiếm, nhưng hàng ngày tập điều lệnh, bắn súng, lăn lê bò trườn, mồ hôi chảy nhễ nhại, đến tối về ký túc xá toàn thân đau đớn, mấy hôm sau mọi thớ cơ trên người hắn đau nhức không thôi. Tuy khổ, nhưng mà rất là vui. Nhớ đến chỉ huy cũ của hắn, cứ thấy thằng nào không nghiêm túc là cả đội bị bắt đứng nắng giữa trưa, tên bị bắt đến tối bị anh em tiểu đội lao vào hành xác. Lăng Huyền Phong ngày trước cũng bị ăn đòn đôi ba lần. Nhưng từ những trận đòn đó mà hắn kết bạn được với nhiều người. Nhớ lại trước kia, hắn không nhịn được thở dài. Thủ trưởng à, thầy có khỏe chứ, bây giờ con không thể nào qua nhà thầy uống rượu và ăn cánh gà rán của u Vân nữa rồi. Các anh em, bây giờ không còn được tụ tập cùng anh em đồng chí vào mỗi ngày cuối tháng nữa rồi, haizzzzz...
Tâm tình có chút nặng nề, hắn gọi Tiểu Tam:
- Tiểu Tam, theo thiếu gia ra ngoài giải khuây!
1 tháng này có một chuyện làm oanh động Mặc Thủy thành. Đó chính là việc Lăng Gia tuyên bố hôn sự giữa Lăng Tam thiếu gia và thiên kim của Kim Phủ đã bị hủy bỏ. Nhiều người bàn tán về chuyện này không ngớt. Đa phần đều cảm thấy may mắn cho tiểu thư Kim Gia thoát khỏi Lăng đại hoàn khố. Số khác cảm thấy trong chuyện này có chút bất thường. Bởi vì Lăng Gia rất bình thản khi Kim gia hối hôn, hơn nữa chỉ đòi Kim Gia 100 vạn kim tệ. Tuy rằng bọn hắn cảm thấy bất thường nhưng cũng không biết không ổn ở đâu, dù sao cũng không đến lượt bọn hắn quản.
Lăng Huyền Phong ra khỏi Lăng Phủ, 1 tháng là khoảng thời gian không ngắn, hắn đã làm quen với khung cảnh mỗi lần ra ngoài thì người khác gặp hắn đều né sang một bên. Dạo gần đây có nghe mọi người bàn tán về hôn sự của hắn, tất cả đều mang một vẻ hả hê khi hắn bị bẽ mặt, tuy nhiên hắn cũng không mấy để tâm. Dù sao cũng chỉ là một nha đầu Kim Tiểu Uyên mà thôi, hắn cũng không để vào trong mắt.
Đang trên đường đi, Lăng Huyền Phong thấy một góc phố có một đám người đang tụ tập chỉ trỏ bàn luận gì đó. Mang theo lòng hiếu kỳ, hắn đi tới. Nhưng do số người quá đông, hắn vỗ vai một người đứng đó không xa:
- Nè, vị huynh đệ này, có gì mà mọi người tập trung đông thế?
- Tiểu tử ngươi biết cái gì mà chen lấn? Lui ra chỗ khác chơi!
Ách... Không ngờ lần đầu tiên có người dám mắng thẳng mặt hắn. Lăng Huyền Phong ngẩn mặt ra. Vị huynh đệ này cũng thú vị à nha!
Tiểu Tam thấy chủ tử của mình bị người khác mắng, hắn tức giận lao lên đá vào mông vị nhân huynh "dũng cảm" vừa rồi:
- Tên kia, ngươi có biết đang nói chuyện với ai không?
- Quản ngươi là ai, lão tử cứ mắng đấy, có vấn đề...... A... Ặc ặc...... Lăng..... lăng...... Tam thiếu gia... Ách.... Ách... Tam thiếu gia tha mạng, tiểu nhân có mắt không tròng, không nhìn thấy lão nhân gia ngài a. Mong ngài giơ cao đánh khẽ, tiểu nhân trên còn mẹ già 90 tuổi, dưới còn con nhỏ 2 tháng, cầu xin ngài.... Ách.... Tam thiếu tha mạng a!
Vị nhân huynh kia vốn giận dữ muốn quay lại mắng người. Nhưng khi quay lại nhìn rõ người tới là ai, không khỏi hồn vía bay lên mây. Trời ạ! Ta hôm nay dẫm phải cứt chó hay sao mà lại mắng hắn a! Đây không phải là lão thọ tinh thắt cổ hay sao. Nhìn thấy Lăng tam thiếu, tên kia trực tiếp đầu đầy mồ hôi, ăn nói lắp bắp. Phía dưới đũng quần ướt ướt, trực tiếp bị dọa tới mức đái ra quần.
Lăng Huyền Phong mặt đen như đít nồi. Trông mặt ta giống ma lắm hả, làm sao vừa mới oai phong hùng dũng mà bây giờ như sợi bún thế kia. Nhăn mặt lại hắn quát:
- Đứng dây, nam tử hán đại trượng phu ăn nói tử tế cho bổn thiếu. Có chuyện gì xảy ra?
Thấy tam thiếu gia không trách tội, tên kia như được đại xá, từ giờ phải về thắp hương cúng tổ tiên, hôm nay thoát chết là tổ tiên phù hộ a!
- Tên kia, tam thiếu gia hỏi ngươi sao không trả lời?
- Ách! Tam thiếu tha mạng! Chẳng qua là có một tiểu nha đầu ăn xin muốn bán thân để lấy tiền cứu mẹ, cho nên mọi người tập trung lại thôi a!
Lăng Huyền Phong cảm thấy hiếu kỳ. Đây là lần đầu tiên hắn thấy có người bán thân để cứu cha mẹ. Trước đây, bán thân đều là các vị tỷ tỷ làm... Ách... làm trong "ngành", vì không muốn tốn sức lao động nên làm cái công việc này. Còn đây là vì cứu cha mẹ, Lăng Huyền Phong cảm thấy kính nể, đây là một người con có hiếu. Dù sao Lăng Gia cũng không thiếu tiền, thôi thì tiện tay giúp nàng. Máu quân nhân trong người hắn lại nổi lên. Kiếp trước hắn được dạy kỹ càng: Quân với dân như cá với nước. Hắn cũng từng tham gia rất nhiều hoạt động giúp đỡ nhân dân khi còn tại ngũ. Không nhịn được, hắn quyết định cứu giúp thiếu nữ kia.
- Ồ? Đã là bán thân thì bản thiếu gia cũng thấy hứng thú. Tất cả tránh ra cho bổn thiếu!
Hắn vừa hét to, tất cả mọi người giật mình, quay lại thấy "Mặc Thủy thành đại hoàn khố", tất cả đều lui lại, thầm hô xui xẻo cho tiểu nha đầu kia, bị tên vô lại kia chấm trúng, cuộc đời nàng coi như chấm dứt.
- Tiểu Tam, đưa nàng lại đây!
- Vâng, thiếu gia.
Tiểu Tam đi tới người nữ khất cái kia, dắt nàng tới. Lăng Huyền Phong hỏi:
- Ngươi là người muốn bán thân?
- Hồi thiếu gia, tiểu nữ đúng là muốn bán thân?
- Vì sao?
- Hồi thiếu gia, vì phụ mẫu bệnh nặng, trong nhà lại quá nghèo không có tiền chữa trị, không còn con đường nào khác, đành làm ra quyết định này.
- Ta quyết định mua ngươi, ý ngươi sao?
- Tạ thiếu gia để tâm, tiểu nữ xin nguyện làm nô tì hầu hạ thiếu gia
- Ngươi có biết ta là ai sao?
- Dạ, tiểu nữ có biết.
- Nếu biết ta là ai, sao ngươi vẫn quyết định theo ta?
- Hồi thiếu gia, chỉ cần người giúp ta chữa trị cho phụ mẫu, tiểu Hương cho dù chết cũng không có gì oán trách.
Lăng Huyền Phong cảm thấy nể phục người thiếu nữ này, dù biết hắn là ai nhưng vì phụ mẫu nàng vẫn quyết định bán thân cho hắn.
- Được, bản thiếu gia nói lời giữ lời, sẽ trả tiền chữa trị cho cha mẹ ngươi. Từ nay về sau, ngươi sẽ làm thị nữ của ta.
- Đa tạ thiếu gia thi ân, tiểu Hương xin thề sẽ đi theo làm thị nữ của ngài, đến chết không thôi.
Khất cái tên tiểu Hương liền dẫn Lăng Huyền Phong tới nhà của nàng. Khi đến nơi tiểu Hương hô lớn:
- Cha, mẹ, nữ nhi đã kiếm được tiền chữa trị cho hai người. Cha, mẹ, hai người ở đâu?
Nàng ra sức gọi nhưng không có ai trả lời. Cảm thấy có chuyện không ổn, nàng chạy vào trong nhà trong, tức thì khóc lớn:
- Cha, mẹ! Hai người sao thế này. Tiểu Hương cầu 2 người, mau tỉnh dậy a, đừng bỏ lại tiểu Hương mà!
Lăng Huyền Phong đi theo vào trong. Hắn nhìn thấy trên chiếc giường trúc có một đôi phu phụ đang nằm đó, sắc mặt tái xanh, có vẻ không còn thở. Hắn thở dài trong lòng, họ đã qua đời, mình đã tới trễ... Tiến tới vỗ vai thiếu nữ, hắn nói:
- Đi thôi, bây giờ chúng ta không thể làm được gì nữa, họ đã qua đời.
- Hu hu! Cha, mẹ, tiểu Hương có lỗi, không cứu được hai người!.....
Tiểu Hương khóc lớn. Lăng Huyền Phong tiến tới ôm nàng vào lòng. Tuy rằng tiểu hương ăn mặc rách rưới bẩn thỉu, nhưng hắn vốn xuất thân quân ngũ, một chút này không là gì đối với hắn. Hắn an ủi nàng rồi phân phó Tiểu Tam:
- Cho người an táng 2 người kia thật tốt, làm không cẩn thận bổn thiếu gia xử lý ngươi!
Tiểu Hương thấy hắn làm vậy, vô cùng cảm động:
- Cảm ơn thiếu gia đã giúp đỡ, tiểu Hương vô cùng cảm kích, nguyện làm tiểu nô tì cho ngài, không cần ngài phải bỏ tiền ra nữa...
Lăng Huyền Phong cười nhẹ:
- Không cần thiết, bản thiếu gia đã nói sẽ không thu hồi lại, tiền thì cứ cầm lấy tiêu xài. Còn bây giờ theo ta về Lăng Phủ
- Dạ, thiếu gia.
- -------------------------------------------------------------
Xin lỗi cả nhà, vì mấy hôm bận đi làm nên không có thời gian ra chương, ta sẽ cố gắng sắp xếp thời gian để ra chương đều đều.
Hôm nay viết đến đoạn mặc quần áo quân đội lại nhớ tới hồi còn trong quân sinh hoạt, tuy mệt nhưng khá vui. Anh em nên nhập ngũ nếu có giấy gọi, đây là nghĩa vụ và là vinh quang của thanh niên nước nhà nha:D:D
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương