Tôi Giàu Thật Mà
Chương 2
6.
Giọng tôi nghèn nghẹn: “Cảm ơn mấy cậu đã kể với tớ chuyện này, có thể cho tớ xem…. Bức ảnh kia được không?”
Lý Lan Chi mở vòng bạn bè của cô ta cho tôi xem.
Trong bức ảnh tôi thoáng thấy Lê Hạo đứng giữa đám người.
Anh ta đứng cạnh Vương Vi, trên mặt cả hai đều nở nụ cười, nhìn thế nào cũng giống một đôi.
Hôm nay anh ta nói hội sinh viên có việc bận nên không thể cùng tôi đón sinh nhật.
Nhưng không nghĩ đến anh ta lại đến dự party của Vương Vi.
Ngón tay tôi cứng đờ, hốc mắt chua xót, phải cố gắng rất nhiều mới nén lại không khóc trước mặt bạn cùng phòng.
Lê Hạo lừa tôi sao?
Trước đây tôi rất tin tưởng anh ta. Anh ta bảo công việc bận rộn không liên lạc với tôi nhiều được, tôi cũng chưa từng nghi ngờ, bây giờ nghĩ lại…. Anh ta có thời gian đến dự party của Vương Vi nhưng lại không rảnh trò chuyện với tôi, hôm nay cũng không ăn sinh nhật cùng tôi.
Thì ra anh ta cũng sẽ nói dối tôi.
Nhưng tôi cũng không muốn để bọn họ thấy dáng vẻ chật vật của mình, chỉ bảo rằng mình muốn đi tắm rửa.
Khoảnh khắc đóng cửa lại, nước mắt tôi vẫn nghẹn ngào tuôn rơi.
Một người đàn ông có lạnh nhạt với mình hay không, có quan tâm đến mình nữa không, lẽ nào người phụ nữ không cảm nhận được?
Chẳng qua là tôi vẫn luôn…. Tự mình dối lòng mà thôi.
Buổi tối, tôi nằm trên giường trằn trọc cả đêm, hai mắt khóc đến sưng húp.
Bạn cùng phòng rất tốt với tôi, họ không làm phiền mà chỉ yên lặng ở cạnh tôi.
7.
Hôm sau, tôi tỉnh dậy.
Bạn cùng phòng nhìn thấy khuôn mặt hốc hác, đôi mắt sưng lên vì khóc của tôi đều cảm thấy vô cùng lo lắng.
Tôi bảo họ yên tâm tôi vẫn ổn.
Tôi nghĩ mình cần nói chuyện rõ ràng với Lê Hạo.
Sân tập huấn quân sự.
Ánh mắt trời bỏng rát, hơi nóng trong không khí như thấm vào người tôi.
Một tiếng sau, tôi hoa mắt chóng mặt mới nhận ra hình như mình bị say nắng rồi.
Tôi định bước đi nhưng chỉ thấy đầu quay mòng mòng.
Khi tôi ngã xuống đất, tôi thấy Lê Hạo đang nhanh chân chạy về phía tôi.
Trong giây phút ấy tôi cảm thấy được an ủi đôi chút.
Tôi còn nghĩ… Có lẽ…. Anh ta có điều gì đó khó nói..
Tôi cũng nghe được trong đám đông có người hô lên: “Ở đây cũng có người bị ngất.”
Tôi nhìn anh ta, ánh mắt chúng tôi chạm nhau, trong mắt anh ta ẩn chứa lo lắng.
Nhưng giây tiếp theo, anh ta không nhìn tôi nữa.
Tựa như không thấy tôi, anh ta chạy lướt qua bên nhóm đàn em phía kia. Sau đó dùng tư thế bế công chúa ôm một nữ sinh lên.
Mà nữ sinh đó là…. Vương Vi.
Trong nháy mắt tim tôi như bị ngâm trong đá lạnh.
Ở trước mặt mọi người tôi cảm thấy bản thân như một vai hề nhảy nhót.
Tôi là bạn gái anh ta thế mà lúc tôi bị say nắng té ngã anh ta lại đi bế một cô gái khác.
Buồn cười thật…
Lúc này đây anh ta lại chọn một người khác, chắc chắn trái tim anh ta đã không còn ở chỗ tôi nữa.
Ngay khi tôi suýt không thở nổi nữa, một bóng dáng chạy nhanh về phía này rồi ôm tôi lên.
Tôi nhìn khuôn mặt ấy, ngây ngẩn cả người, đây không phải…. Đàn em da trắng dáng cao hôm rồi sao?
Mắt tôi nhòe đi, không nhìn rõ ánh mắt cậu ấy chỉ mơ mơ màng màng nghe cậu ấy nói: “….. Em đưa chị đến phòng y tế! Chị kiên trì một chút!”
Tôi cũng chẳng còn hơi sức nói chuyện.
Tôi không biết có phải say nắng tới choáng váng hay không nhưng tôi cảm nhận được khi ôm tôi trái tim cậu ấy đập như trống bỏi.
Hơn mười phút sau.
Thật mỉa mai tôi lại nằm chung phòng với Vương Vi, còn bạn trai tôi lại đang đứng trước giường bệnh của cô ta.
Đợi đến lúc bác sĩ hạ nhiệt cho chúng tôi xong, tôi mới có sức nói chuyện.
Lê Hạo nắm lấy tay tôi nói lời xin lỗi: “Xin lỗi Khanh Khanh, vừa rồi anh không nhìn thấy em.”
Tôi nhìn Lê Hạo chỉ thấy lòng buốt giá.
Không!
Anh ta thấy tôi, tôi chắc chắn!
Rõ là lúc ấy tầm mắt của tôi và anh ta đã chạm nhau.
Tôi cười nhạt một cái, rút tay về.
8.
Tuy lòng quặn đau nhưng tôi biết có những việc đáng ra nên kết thúc từ lâu rồi.
“Lê Hạo, hôm qua anh ở bên cô ta đúng không? Anh yêu cô ta rồi?” Tôi nhìn anh ta, không muốn bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt của anh ta.
Lê Hạo ngây người, mấp máy môi muốn nói rồi lại thôi.
Nhưng tôi lại nhìn rõ được vẻ do dự trên khuôn mặt của anh ta.
Lòng càng thêm đau.
Nếu không yêu tại sao lại do dự?
Có thể thẳng thừng phủ nhận mà.
Nhưng anh ta lại không.
Tôi thấy thật hề hước, trước khi hỏi câu này tôi vẫn còn ôm lấy một tia hy vọng.
Nhưng giờ ngay cả tia hy vọng cuối cùng cũng vỡ tan.
Tôi không muốn lừa dối bản thân thêm nữa.
Tôi nhìn Lê Hạo, nghẹn ngào nói: “Lê Hạo, chúng ta chia tay đi.”
Khuôn mặt anh ta tràn đầy biểu cảm giãy dụa nhưng cũng không mở miệng giữ lại, chỉ nói: “Em…. Em nghĩ kỹ rồi?”
Có lẽ anh ta vẫn đang đợi tôi nói lời chia tay, chắc là do không muốn mang tiếng xấu trên lưng.
Tim tôi nhói từng hồi nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, bởi vì tôi không mất mặt ngay lúc này.
Tôi nhìn Lê Hạo: “Dĩ nhiên là nghĩ kỹ rồi, chẳng lẽ tôi còn phải chịu cảnh cắm sừng tiếp sao?” Tôi kìm không được ghét bỏ anh ta.
Vương Vi vội nói: “Đàn chị, không như chị nghĩ đâu…. Em với Lê Hạo đều không muốn tổn thương chị.”
Tôi nhếch miệng giễu cợt: “Đau cũng đã đau rồi, cô định tỏ vẻ vô tội chi nữa? Vương Vi thôi giả vờ đi.”
Loại chuyện này tôi còn không nhìn ra được sao?
Tôi không tin cô ta không cố ý năm lần bảy lượt xuất hiện khi Lê Hạo đến gặp tôi.
Tôi cũng không tin cô ta không có ý gì khi hôm sinh nhật tôi lại rủ Lê Hạo đi ca hát.
Còn có chân trước tôi cảm nắng ngất xỉu chân sau tới lượt cô ta ngất, Lê Hạo nhanh chân chạy đến bế cô ta.
Mà bây giờ nằm trong phòng y tế tôi vẫn còn thấy váng đầu khó chịu, còn cô ta mặt mày vẫn hồng hào khỏe mạnh. Bác sĩ cũng bảo cô ta không có việc gì, rồi nhìn giống say nắng chỗ nào!
Sắc mặt Lê Hạo trầm xuống, giọng nói bén nhọn: “Khanh Khanh, chuyện này không liên quan cô ấy. Là anh… Anh cảm thấy em không phải người anh muốn tìm. Lúc trước anh cũng do dự không muốn làm tổn thương em nhưng hiện tại…. Đau dài không bằng đau ngắn. Em đừng trách cô ấy, muốn trách thì trách anh.”
Tôi thấy thật nực cười lòng cũng rét lạnh, ở trước mặt tôi nhưng anh ta lại bênh vực người khác.
9.
Trên mặt Vương Vi tràn đầy vẻ yếu đuối áy náy, nói: “Lê Hạo, anh đừng như vậy…. Đàn chị vẫn đang bệnh, lúc này không nên nói những lời làm tổn thương chị ấy.”
Sắc mặt Lê Hạo từ do dự dần dần chuyển thành kiên định, tựa như đã đưa ra quyết định nào đó: “Anh biết người anh yêu thật sự là ai, tình yêu không nên miễn cưỡng. Khanh Khanh, chúng ta thật sự không hợp.”
Tôi nghe hai người họ “kẻ xướng người họa” mà thấy buồn nôn ghê tởm!
Không muốn nhìn thấy bọn thêm phút giây nào nữa.
Tôi cười khẩy nói: “Tôi không đau lòng…. Chỉ thấy tởm. Lê Hạo, Vương Vi hai người ngoại tình còn tỏ ra mặn nồng, thật là không biết xấu hổ! Còn cô nữa Vương Vi… Kẻ thứ ba mãi là kẻ thứ ba, đừng giả đò ngây thơ vô tội, dáng vẻ làm bộ làm tịch đó tôi chịu không nổi. Các người xéo đi!”
Sắc mặt Lê Hạo khó coi: “Khanh Khanh, sao em lại nói khó nghe như vậy… Em từ từ bình tĩnh lại, tụi anh đi trước.”
Khi Vương Vi xuống giường nhìn vô cùng yếu ớt, đi không nổi suýt thì ngã xuống.
Lê Hạo liếc nhìn tôi một cái. Sau lại ngồi xổm xuống, dùng tư thế bế công chúa ôm Vương Vi vào lòng.
Lòng tôi rét lạnh.
Tôi còn thấy Vương Vi nằm trong vòng ôm của Lê Hạo nhìn tôi với ánh mắt đắc ý và khiêu khích, đủ mười phần “trà xanh”.
Đây mới là bộ mặt thật của cô ta.
10.
Sau khi bọn họ rời đi, tôi nằm ngây ngốc trên giường, cả người không còn năng lượng, sức lực đều mất hết.
Bỗng tôi nghe được giọng một người trẻ tuổi trong trẻo thận trọng: “….. Chị vẫn ổn chứ? Đừng để tâm những lời mấy người đó nói.”
Tôi ngước nhìn, thấy đàn em bế tôi đến phòng y tế từ cửa bước vào. Ra là vẫn chưa rời khỏi đây.
Chắc cậu ấy cũng đã thấy trò hề vừa rồi. Tôi nhìn cậu ấy, cảm thấy lòng được an ủi hơn cả là cảm kích.
Bạn trai tôi…. Không, phải nói là bạn trai cũ mới đúng, lúc tôi cảm nắng ngất xỉu lại vờ như không thấy, ngược lại là cậu đàn em này đã sẵn lòng giúp đỡ tôi.
Tôi mỉm cười nhưng tôi biết giờ tôi cười còn khó coi hơn khóc.
“Chị vẫn ổn, cảm ơn đã giúp chị, thế em tên là gì?”
Cậu ấy cười nhẹ: “Em tên Tống Miện, nếu em có thể giúp được chị là tốt rồi.”
Tôi nói với Tống Miện: “Lần này em giúp chị, lần sau chị mời em ăn cơm.”
“Chị vẫn ổn nên đừng lo, cứ trở về tiếp tục tập huấn quân sự đi.”
Nhưng Tống Miện lắc đầu, đôi mắt kiên định, nói với tôi: “Tốt hơn nên chờ chị khỏe hẳn, lỡ như chị lại ngất thì biết làm sao?”
Tôi thầm nghĩ cậu đàn em này cũng tốt bụng ghê.
“Vậy cũng được. Thế em cũng nghỉ ngơi chút đi, bên ngoài nóng quá.”
Tôi nằm trong phòng y tế còn Tống Miện đi mua nước cho tôi.
Chờ cậu ấy quay lại, tôi thấy trên tay cậu ấy xách túi lớn túi nhỏ.
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Sao em lại mua nhiều thứ như vậy? Em thích nước ngọt với quà vặt sao?”
Tống Miện lấy đủ loại nước uống với quà vặt này ra, trả lời tôi:
“Em quên hỏi chị thích uống gì, nên…. mỗi loại mua một chai sẵn mua thêm bánh kẹo. Em nghe nhân viên bán hàng nói những loại này đều là loại con gái thích ăn.”
Những thứ này gần như chất đầy trên giường bệnh.
Lòng tôi vốn đầy mây đen bao trùm, có hơi phiền muộn nhưng hiện tại bị chuyện này cắt ngang cũng cảm thấy hơi nhẹ nhõm hơn.
Tôi kìm không được cảm thán: “Nhất định là em bị nhân viên cửa hàng dụ dỗ mua nhiều vậy rồi, nhiêu đây đồ làm sao chị ăn sao hết.”
Ai ngờ cậu đàn em này đôi mắt sáng lấp lánh, nhìn tôi chằm chằm hệt như chó săn nhỏ.
“Vậy ở đây có đồ uống hay quà vặt gì chị thích không?”
Lòng tôi hơi nghi hoặc, cậu đàn em này đối với tôi cũng hơi…. quan tâm quá mức rồi!
Chắc không phải là…..