Tôi Giàu Thật Mà
Chương 3
11.
Tôi vội gạt bỏ những suy đoán của mình, không nên tự mình đa tình thì hơn.
Nói không chừng người ta chỉ là thấy tôi bị một tên cặn bã lừa gạt nên mới có lòng tốt đi mua những thứ này đến an ủi tôi.
Tôi cười nói:
“Có chứ! Chị thích sữa chua Nutri Express, sữa bò Vượng Tư, bánh gạo Want Want, thạch rau câu Want Want nữa..”
Tống Miện nở nụ cười thuần khiết rạng rỡ: “Thật tốt quá. Vậy là nhân viên cửa hàng không lừa em, may là những món này em đều mua.”
Tôi nhìn nụ cười dịu dàng của cậu ấy, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ hơn đôi chút.
Tuy chia tay với bạn trai nhưng tôi vẫn gặp được người tử tế.
Khi tôi muốn uống nước, cậu ấy mở sẵn nắp chai Nutri Express rồi đưa cho tôi.
Cậu ấy đã ở lại với tôi cả buổi trưa. Bác sĩ bảo tôi không còn vấn đề gì nữa, có thể trở về nghỉ ngơi.
Cậu ấy nhanh chân đưa tôi về tận ký túc xá.
Trở về phòng ký túc xá, tôi lập tức xóa bỏ tất cả thông tin liên lạc của Lê Hạo.
Giờ đã chia tay, dù đau lòng tới cỡ nào tôi cũng chẳng muốn cùng loại người này dây dưa.
Hôm sau, tôi nghe nói Lê Hạo và Vương Vi đã công khai ơ bên nhau, bọn họ đăng tin lên vòng bạn bè.
Mấy đứa bạn cùng phòng rất lo lắng cho tôi.
Tôi nói với họ: “Yên tâm đi, mọi chuyện đã qua rồi….”
Tôi cũng thầm nhủ rằng không đáng chút nào.
Ngay khi tôi nghĩ chuyện giữa tôi với hai người bọn họ đã kết thúc thì lời đồn đãi vẫn tìm đến tôi.
Chuyện của tôi và Lê Hạo bị người khác đăng lên diễn đàn. Dù sao tôi với anh ta cũng được kha khá người biết đến ở trong trường.
Mấy đứa bạn cùng phòng nói trên diễn đàn trường đăng là bởi vì tôi quá nghèo, ở cạnh Lê Hạo cũng chỉ biết liên lụy anh ta.
Lê Hạo sớm đã chia tay với tôi, sau đó mới hẹn hò với người khác.
Vương Vi không phải kẻ thứ ba.
Tóm lại rất nhiều bài đăng công kích tôi.
Tôi chỉ thấy buồn cười khi nghe những lời đồn nhảm này.
Nhà tôi nghèo? Sao lại cảm thấy nhà tôi nghèo nhỉ?
May mắn thay là tôi cũng biết chút ít về máy tính nên trực tiếp tra luôn IP của đối phương. Tôi tìm ra là phòng ký túc xá nào đó, à mà phòng đó chẳng phải phòng của Vương Vi sao?
Nên tôi ngủ lập tức biết chậu nước bẩn này là ai dội lên đầu tôi rồi.
13.
Tôi trực tiếp đăng một bài lên diễn đàn:
“Hôm trước tôi và Lê Hạo chia tay, hôm sau họ đã ở bên nhau, có phải kẻ thứ ba hay không trong lòng bọn họ tự biết. Mọi người cũng không ngốc đúng không? À mà nhà tôi không nghèo! Họ Lê với họ Vương kia, nếu hai người còn dám đăng tin đồn bôi nhọ tôi, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Sau đó tôi đã liên hệ với người quản lý diễn đàn xóa bỏ những bài đăng đó và khóa luôn những tài khoản tung tin bịa đặt.
Hướng dư luận trên diễn đàn rất nhanh đã nghiêng về một phía. Đa số đều ủng hộ tôi, không bôi đen tôi nữa.
Mọi người cũng chẳng phải kẻ ngu! Chẳng lẽ không nhìn ra ai nói xấu ai sao! Lê Hạo với Vương Vi còn muốn tẩy trắng cơ à?
Còn cố ý bôi đen tôi! Vậy tôi đây cũng sẽ không để họ muốn làm gì thì làm!
Như thường lệ tôi vẫn phụ trợ giáo viên hướng dẫn giám sát huấn luyện quân sự của đàn em khóa dưới.
Khi Vương Vi thấy tôi, cô ta trừng mắt nhìn qua trên mặt đầy vẻ phẫn nộ.
Tôi lập tức biết cô ta vì chuyện diễn đàn mà tức tối.
Tôi còn không thèm đếm xỉa đến cô ta, loại người như cô ta nhìn thôi cũng thấy chướng mắt.
Thế nào nhỉ? Cướp người yêu của tôi, bôi nhọ tôi, giờ còn mong tôi rộng lượng chúc phúc bọn họ?
Tôi từ toilet bước ra đã thấy Vương Vi nhìn tôi, khuôn mặt trào phúng đầy vẻ đắc ý.
Cô ta không che giấu nữa, giờ giả vờ thôi cũng lười.
“Ngôn Khanh Khanh, coi như cô biết điều, còn biết chủ động chia tay Lê Hạo! Mà không nói cũng chẳng sao, không được mấy ngày nữa Lê Hạo cũng sẽ đá cô thôi. Người phụ nữ như cô không xứng với anh ấy.”
“Đúng, cô mới xứng với anh ta, trà nữ với cặn bã, cặp đôi hoàn hảo!”
Tôi oán giận nói.
Vẻ mặt Vương Vi căm phẫn:
“Cô ghen tị chứ gì! Ai bảo cô cướp đàn ông của tôi! Chúng tôi từ cấp ba đã thích nhau, cô mới là kẻ thứ ba.”
“Ồ, vậy sao? Nhưng sao anh ta lại theo đuổi tôi trước?” Tôi mỉa mai nói.
Đôi mắt Vương Vi tràn đầy oán hận: “Hai người hẹn hò trước thì thế nào? Anh ấy là của tôi. Cô không biết Lê Hạo chán ghét cô đến cỡ nào đâu, chuyện gì anh ấy cũng nói cho tôi biết. Anh ấy nói anh ấy từng thấy cô đặt phòng ở một nhà nghỉ rẻ tiền trong một khu phố tồi tàn. Video call cho cô thì thấy cô đang cắt cỏ cho bò, cho cừu ăn. Anh ấy không định cưới cô cũng không muốn bị cô với gia đình cô liên lụy.”
Nói xong cô ta lấy điện thoại ra, đắc ý khoe với tôi đoạn ghi âm trò chuyện giữa cô ta và Lê Hạo.
Tôi biết cô ta vừa muốn khoe vừa muốn đả kích tôi.
“Nhà cô ấy nghèo, điều kiện không tốt, anh có hơi do dự…..”
“Cô ấy không biết nấu ăn.”
“Nhà cô ấy nghèo như vậy sao lại nuông chiều thành tính cách như tiểu thư thế kia, cái này không chịu cái kia cũng không chịu.”
“Anh đã lén đi theo cô ấy về nhà, nơi đó vừa bẩn vừa lộn xộn, cống rãnh hôi thối nhà cửa xập xệ.”
“….. Anh đã video call với cô ấy. Cô ấy sống ở nông thôn mà dám nói với anh là đang đi nghỉ hè, nhưng anh thấy rất rõ có một chuồng cừu bên cạnh cô ấy. Nhà cô ấy đúng thật là ở quê.”
“Anh rất mệt mỏi, anh thấy khoảng cách giữa anh với cô ấy quá lớn.”
“…. Vương Vi, anh có nên chia tay cô ấy không? Nhưng anh không biết phải nói với cô ấy thế nào.”
“…. Bố anh nói muốn anh tìm một người phụ nữ có thể trợ giúp cho sự nghiệp của anh. Trước đây anh không đồng ý nhưng hiện tại thì thấy ông ấy nói cũng đúng.”
“Được rồi Vương Vi để anh đến đó ca hát với em.”
Cái ghi âm Wechat cuối cùng chính là hôm sinh nhật tôi.
Khi tôi nhìn lịch sử trò chuyện, tôi thấy tim tôi như bị một con dao mạnh mẽ đâm vào.
Tôi đã từng nghe Lê Hạo nói những lời ngọt ngào nhất, dịu dàng nhất.
Anh ta nói tôi là cô gái tốt đẹp nhất mà anh ta gặp, anh ta muốn mãi mãi ở bên cạnh tôi, không phải tôi thì không cưới.
Nhưng tôi không ngờ rằng sau lưng anh ta lại nói với người phụ nữ khác rằng anh ta bất mãn với tôi.
13.
Lúc này lòng tôi lạnh căm.
Tôi chưa lần nào nghĩ đến Lê Hạo sẽ chê bai điều kiện nhà tôi không tốt.
Anh ta cho rằng nhà tôi rất nghèo nên là chia tay tôi, còn Vương Vi giàu có nên mới ở bên cô ta?
Nhưng anh ta sai rồi!
Khi làm tình nguyện viên, tôi quen một cô bé tên Phương Phương.
Cô bé đi đứng không tiện nhưng lại rất ham học. Tôi thường đến nhà dạy kèm cô bé nhưng tôi không nghĩ đến Lê Hạo sẽ lén đi theo tôi rồi nghĩ đó là nhà tôi!
Còn kỳ nghỉ hè nói tôi về quê chăn bò chăn cừu thì chỗ đó là khu du lịch của mẹ tôi!
Mẹ tôi đã mua vài miếng đất ở đó rồi quy hoạch thành một điểm nghỉ dưỡng cực lớn. Bảo rằng muốn trải nghiệm cuộc sống làng quê bởi vì khi còn nhỏ bà ấy đã muốn trồng rau nuôi cá.
Mẹ tôi muốn tôi nghỉ hè đến đấy chơi với bà ấy thế nên tôi đi thôi.
Vương Vi đắc ý tự mãn:
“Nhìn đi Ngôn Khanh Khanh! Trong mắt Lê Hạo tôi tốt hơn cô, nên anh ấy mới chọn tôi.”
“Đó là do anh ta bị mù nên mới thích loại trà xanh như cô!” Tôi căm tức nói: “Cô tốt ở chỗ nào? Là trà nghệ tốt hay sao?”
Vương Vi tức giận, đưa tay ra định đánh tôi nhưng bị người khác ngăn lại.
Tôi ngẩng lên thì thấy dáng người một mét chín của Tống Miện đứng chắn trước mặt tôi như một hộ vệ. Đôi mắt lạnh lùng nhìn Vương Vi đang nổi điên trước mặt.
Ánh mắt cậu ấy cực kỳ sắc bén, lạnh giọng nói:
“Cô dám động đến cô ấy thử xem! Biến ngay! Tránh xa cô ấy ra, đừng có mà làm phiền cô ấy nữa!”
Tôi ngẩn ngơ, trước vẫn cho rằng cậu đàn em này dịu dàng mềm mỏng, nhưng không nghĩ đến đối với người khác cậu ấy lại có một mặt như vậy.
Tuy nhiên không thể không thừa nhận rằng khiến Vương Vi xấu hổ thì tôi lại cảm thấy rất sảng khoái nha.
Vẻ kiêu căng ngạo mạn của Vương Vi ngay khi thấy Tống Miện lập tức mất tăm mất tích.
Tôi thấy rõ cô ta lúng túng sau đó tức tối định rời đi.
Trước khi đi còn không quên cao ngạo nói: “Lê Hạo là bạn trai của tôi, anh ấy sớm đã không còn yêu cô, anh ấy yêu tôi.”
“Cút!” Tôi ngắn gọn xúc tích nói:
“Thứ anh ta yêu là tiền của cô vậy nên cô không có tiền thì sao?”
Mặt Vương Vi đỏ lên, đôi mắt lóe lên tia hoảng loạn sắc mặt cũng không còn tự nhiên nữa.
Cô ta hừ lạnh bỏ đi.
14.
Lúc này Tống Miện xoay đầu lại nhìn tôi.
Khi nãy còn lạnh lùng tàn nhẫn tựa như chó săn đang phẫn nộ, giờ lại biến thành chó con dịu dàng.
“Khanh Khanh, chị đừng nghe cô ta nói bậy, chị rất tốt.”
Cậu ấy dịu giọng nói: “Anh ta bỏ lỡ chị…. Là tại anh ta không có mắt.”
Nghe được lời an ủi của cậu ấy lòng tôi thấy hơi ấm áp. Tôi gật đầu nói:
“Chị sẽ không để trong lòng, lời cô ta nói cũng chẳng phải sự thật.”
Lần này Vương Vi đến khiêu khích tôi, còn cố ý khoe khoang với tôi, chi ít cũng để tôi biết được nguyên nhân….. Tại sao Lê Hạo chia tay tôi.
Tôi cảm thấy vừa châm chọc vừa đau lòng.
Nhưng tôi cũng chẳng có ý định đi giải thích với anh ta đây là hiểu lầm.
Bởi vì…..
Lý trí nói với tôi rằng anh ta không xứng với tôi.
Trong giờ giải lao Lê Hạo lại đến sân tập huấn, chỉ là giờ anh ta không đến gặp tôi mà là đến thăm Vương Vi.
Nhìn anh ta với Vương Vi tình chàng ý thiếp, tôi chỉ thấy bẩn mắt ghê tởm.
Đôi khi Lê Hạo sẽ nhìn tôi với ánh mắt không được tự nhiên, nhưng rất nhanh sẽ quay đi chỗ khác, như thể không biết tôi là ai.
Bỗng Tống Miện cầm một chai Nutri Express đến trước mặt tôi, nở nụ cười rạng rỡ:
“Đã vất vả rồi, uống nước đi Khanh Khanh.”
Tôi nhìn Tống Miện, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn…”
Lúc tôi uống nước thì thấy ánh mắt Lê Hạo đang nhìn chằm chằm vào chai nước của tôi, lộ ra vẻ ghen tức và khó chịu.
Tôi cũng vờ như không thấy.
Vài hôm sau, Lê Hạo đến tìm tôi, làm bộ có ý tốt khuyên tôi rời xa Tống Miện.
Anh ta cảm thấy Tống Miện không thật lòng với tôi, nói tôi phải cẩn thận.
Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt ghen tị của anh ta.
Tôi lạnh lùng nói: “Cút! Cút càng xa càng tốt!”
Chuyện của tôi không cần anh ta lo.
Như thế nào? Ăn trong chén còn muốn nhìn trong nồi?
Anh ta có tư cách gì?
Sắc mặt Lê Hạo khó coi, tự thấy mất mặt nên đã bỏ đi.
Hai tuần tập huấn quân sự kết thúc.
Tôi cũng đã nhìn đủ Lê Hạo và Vương Vi cố ý trước mặt tôi khoe ân ái.
Nói thật lúc đầu tôi còn thấy ghê tởm buồn bã, đôi khi còn mất ngủ giữa đêm. Nhưng giờ chỉ thấy chết lặng, tình cảm mặn nồng giữa tôi với anh ta như một trò đùa.
Thời gian trôi qua dần dần chữa lành trái tim tôi.
Những lúc tôi suy sụp nhất Tống Miện đều đến tìm tôi. Thi thoảng mang nước, quà vặt hoặc là đến căn tin ăn cơm với tôi.
Tôi không thích che dù nhưng lại sợ nắng, cậu ấy sẽ thường xuyên mang dù che nắng cho tôi.
Tôi cũng từng hoài nghi rằng cậu ấy thích tôi, nhưng lại sợ bản thân mình chỉ tự mình đa tình mà thôi.
Cậu ấy chỉ xem tôi như bạn bè, hơn nữa còn tận mắt chứng kiến tôi bị cặn bã lừa gạt nên chắc chỉ muốn giúp đỡ tôi thôi.
Qua khoảng thời gian này tôi mới biết cậu ta học chung trường cấp ba với tôi, nhỏ hơn tôi một tuổi.
Tuy rằng tôi không có ấn tượng với cậu ấy nhưng cậu ấy lại biết tôi.
Cậu ấy cười nói với tôi: “Ba năm cấp ba chị đều đứng hạng nhất, luôn được vinh danh trên bản thông báo của nhà trường, muốn không biết chị cũng khó.”
Thảo nào lần đó tôi ngất xỉu cậu ấy lại chạy đến đỡ tôi.
Chính vì biết bản thân và cậu ấy học cùng trường cấp ba nên đối tôi càng quý mến cậu đàn em này hơn.
Sau khi huấn luyện kết thúc, tôi muốn mời Tống Miện đi ăn, cảm ơn vì cậu ấy đã quan tâm và đã cứu tôi lần trước.
Ở trước cổng trường, tôi thấy Tống Miện không mặc đồng phục tập huấn màu xanh nữa, mà mặc áo thun quần jean, khí chất sạch sẽ.
Cậu ấy đi đến trước mặt tôi, nở nụ cười nhẹ, nói: “Chị tới rồi.”
Tôi cũng không kìm được mỉm cười: “Ừm.”
Tôi bảo cậu ấy tùy ý chọn nhà hàng nào cậu ấy muốn ăn.
Cậu ấy nói bản thân đã đặt nhà hàng trước rồi, kêu tôi đợi cậu ấy đi lấy xe một chút.
Sau khi cậu ấy rời đi, một chiếc Lamborghini dừng lại trước mặt tôi.
Vương Vi bước xuống xe, trên tay mang một chiếc túi xách, nhìn qua có lẽ là bản giới hạn của Hermes.
Tôi cảm thấy nó hơi quen quen….