Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Tôi Giàu Thật Mà

Chương 4



15.
À nhớ rồi! Tôi cũng có một chiếc túi Hermes y như vậy.

Đấy là quà sinh nhật mẹ tặng tôi, nghe đâu chiếc túi này là phiên bản giới hạn, toàn thế giới chỉ có ba cái.

Thế mà Vương Vi lại đụng hàng với tôi! Cũng chỉ có thể cảm khái thế giới này thật nhỏ bé, thật xui xẻo quá đi.

Vương Vi mỉm cười nhìn tôi, nói:

“Cô đang đợi xe sao hay là tôi chở cô đi… Đây là xe tôi mới mua để Lê Hạo lái, anh ấy vẫn luôn muốn có một chiếc xe như vậy.”

Tôi thấy rõ vẻ đắc thắng trên khuôn mặt của cô ta.

Tôi thờ ơ mặc kệ, nhà tôi không có xe chắc.

Nhà tôi cũng có mấy chiếc siêu xe, chẳng biết ai đã khiến bố tôi trở thành tín đồ cuồng xe nữa.

Ông ấy không chỉ mua xe cho bản thân mà còn mua rất nhiều chiếc tặng mẹ tôi với tôi. Tất cả đều để trong ga ra, bình thường tôi cũng không thích lái xe, nên nhà có bao nhiêu chiếc tôi cũng không nhớ rõ.

Um thì…. Thứ này tôi cũng chẳng thèm để vào mắt.

Cô ta chắc chắn tôi sẽ không lên xe nên mới muốn thể hiện trước mặt tôi mà thôi.

Kính xe hạ xuống, Lê Hạo nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp.

Đúng rồi, Lê Hạo từng nói với tôi anh ta rất thích xe của hãng Lamborghini.

Lúc ấy tôi còn nghĩ sau khi tiết lộ gia cảnh của bản thân, tôi sẽ đưa anh ấy về nhà lái một chiếc đi.

Mà hiện tại không cần nữa.

Lê Hạo để tay trên vô lăng, đôi mắt hiện lên một chút thỏa mãn, nói với Vương Vi:

“Kệ cô ấy, chúng ta đi thôi.”

Vốn đi tôi cũng không thèm quan tâm bọn họ, nhưng khi nhìn quần áo của Vương Vi, tôi càng cảm thấy không thích hợp.

Cảm giác quen mắt vừa rồi… Đây chẳng phải bộ đồ yêu thích nhất của tôi sao?

Bởi vì là trang phục được đặt may riêng nên chỉ có một bộ. Trên cổ áo còn có thêu tên viết tắt “YQQ” của tôi.

Tôi thấy trên cổ áo của Vương Vi cũng có chữ “YQQ” này.

*Yán qīng qīng ( Đây là pinyin tên của Ngôn Khanh Khanh nè )

Tôi nắm chặt tay, một lần là trùng hợp nhưng nhiều lần thì không còn là trùng hợp nữa.

Tôi nhìn vòng tay của cô ta, chiếc túi Hermes cô ta mang, quần áo cô ta mặc….

Một suy đoán táo bạo tràn ngập tâm trí tôi, ngay lập tức tôi như hiểu ra chuyện gì đó.

Tôi cũng nghi luôn cả chiếc Lamborghini này nhưng lại không nhớ rõ trong nhà có bao nhiêu chiếc xe.

Còn Vương Vi dường như cho rằng tôi đang nhìn chằm chằm vào quần áo cô ta, nghĩ rằng tôi đang thèm muốn, thầm thì bằng giọng mà chỉ chúng tôi mới nghe được:

“Đỗ nghèo khỉ…. Quần áo trên người tôi cả đời cô cũng không mua nổi.”

“Tôi vẫn mua nổi.” Tôi buồn cười nói.

Tôi đã lên sẵn kế hoạch, đợi đến lúc toàn bộ đồ đều bị lấy cắp, tôi sẽ hốt trọn một ổ.

16.
Ngay khi Lê Hạo định lái xe đi, một chiếc Maybach dừng ở trước mặt tôi, chặn Lê Hạo lại.

Tống Miện từ trên xe bước xuống, không thèm nhìn Lê Hạo và Vương Vi, như thể bọn họ là không khí.

Nhưng lại nở một nụ cười cực kỳ đẹp trai với tôi. Mở cửa xe cho tôi, mời tôi ngồi xuống ghế lái phụ.

Giờ tôi mới biết thì ra Tống Miện cũng là con nhà giàu.

Tôi ngồi vào ghế lái phụ trước ánh mắt của Vương Vi và Lê Hạo.

Tôi liếc thấy hai người họ trừng mắt nhìn tôi.

Đôi mắt Lê Hạo lộ vẻ ghen tị không cam lòng, sắc mặt cũng trầm xuống.

Tôi cũng cảm thấy đôi mắt Vương Vi nóng rực, không phải nhìn chằm chằm vào tôi…. mà là người bên cạnh tôi – Tống Miện.

Vương Vi nhiệt tình mời mộc cậu ấy:

“Cậu có muốn đến nhà tớ dự party không Tống Miện?”

Tống Miện đáp lại bằng cách phớt lờ cô ta, lái xe đi để cô ta hít bụi.

Cậu ấy vừa lái xe vừa nói với tôi: “Đừng lo lắng em sẽ không nói chuyện với cô ta. Nhân phẩm cô ta không tốt, em vẫn luôn đứng về phía chị.”

Nghe có vẻ cậu ấy sợ tôi hiểu lầm.

Tôi gật đầu đồng ý: “Ừm, chị cũng thấy vậy.”

Sau khi trở về ký túc xá, tôi hỏi xin Lý Lan Chi thông tin liên lạc của bạn cô ấy và nhờ người đó gửi cho tôi vài bức ảnh tiệc tùng của họ tại nhà Vương Vi.

Đúng như tôi dự đoán ngôi biệt thự trong bức ảnh đó chính là nhà của tôi!

Lần trước cô ta mang vòng tay đó, tôi chỉ nghĩ là giống kiểu dáng mà thôi, nhưng xem ra hiện tại những thứ đó đều là cô ta lén ăn c ắ p của tôi.

Tôi nghĩ đến một loạt “sự trùng hợp” trước đó, lập tức chắc chắn rằng cô ta không chỉ trộm nhà tôi mà còn trộm luôn đồ của tôi.

Tôi cũng nghe cô bạn ấy nói lại rằng tối nay họ sẽ tiếp tục tổ chức tiệc tùng tại nhà tôi.

Kế hoạch của tôi sắp bắt đầu rồi!

Khi tôi bước vào nhà thì thấy trong phòng khách có một đám người đang uống rượu vang đỏ. Đó đều là rượu vang đỏ quý giá của tôi, mỗi chai đều từ mấy chục vạn trở lên.

Máu dồn lên não!

Tôi cũng thấy Lê Hạo đang ngồi trên ghế sô pha.

Khuôn mặt anh ta hơi ửng hồng chắc là đã uống không ít rượu.

Anh ta thấy tôi thì hơi ngạc nhiên. Sau đó đi đến trước mặt tôi, dò hỏi: “Sao em lại đến đây?”

Trong mắt có vài phần cảnh giác, nét mặt cũng rối rắm.

Tôi lập tức hiểu ra chẳng lẽ Lê Hạo nghĩ rằng tôi tới đây để dây dưa với anh ta sao? Vẫn chưa buông bỏ được anh ta chắc?

Tôi lạnh nhạt nhìn anh ta.

Không! Anh ta nghĩ nhiều rồi.

Tôi đối với anh ta đã hoàn toàn hết hy vọng.

Lúc này đây Vương Vi từ trên cầu thang bước xuống cũng nhìn thấy tôi.

Cô ấy chưng diện đẹp đẽ, trên cổ mang trang sức, mặc lễ phục dạ hội nhưng dáng đi hơi loạng choạng chắc là do giày không vừa chân. Ừm sao vừa chân được bởi đó là giày của tôi mà!

17.
Vương Vi cũng thấy tôi, trên mặt lộ vẻ không kiên nhẫn:

“Sao cô lại đến đây? Tôi không mời cô đến!”

Tôi cười: “Vương Vi, đây là nhà cô thật sao?”

Khi tôi nói những lời này, tôi thấy vẻ kiêu ngạo trên khuôn mặt cô ta lập tức biến mất, khuôn mặt tái nhợt.

Nhưng cô ta vẫn tiếp tục mạnh miệng: “Cô nói bậy gì vậy! Nơi này dĩ nhiên là nhà của tôi! Cô còn không nhanh cút ra ngoài.”

Lê Hạo nói nhỏ nhẹ, dịu dàng như trước đây khuyên bảo tôi:

“Ngôn Khanh Khanh, em đừng làm loạn nữa, chúng ta đã chia tay rồi….. Em đừng đến tìm anh nữa, mau đi đi. Anh và em không thể như trước đâu, thế giới chúng ta…. Chênh lệch quá lớn. Hồi ấy không nói cho em biết là bởi vì sợ tổn thương lòng tự trọng của em.”

Nhìn Lê Hạo, tôi chỉ thấy châm chọc.

Nếu là trước đây, những lời này của anh ta sẽ lại cứa vào tim tôi nhưng hiện tại nó đã không còn ảnh hưởng gì với tôi nữa.

Lê Hạo anh biết không, giấc mơ của anh…. Đêm nay đã định phải vỡ nát.

Tôi nói với Lê Hạo và Vương Vi, cùng những người khác mà bọn họ dẫn đến:

“Kẻ thật sự nên cuốn gói ra khỏi đây mới là mấy người! Bởi vì đây là nhà tôi! Các người dám tự tiện vào nhà người khác!”

Sau khi tôi nói xong, hiện trường yên tĩnh còn mọi người như nghẹt thở.

Tôi thấy rõ khuôn mặt Vương Vi dần trắng bệch, nhìn tôi với vẻ khó tin như thể nhìn thấy ma.

“Em nói gì vậy?” Lê Hạo căn bản không tin lời tôi nói nhưng vẻ mặt của anh cũng có chút hoảng loạn.

Trước mặt mọi người tôi gọi bên quản lý nhà đất và yêu cầu họ lập tức đưa bảo vệ đến đây.

Ngoài ra, tôi cũng đã báo cảnh sát!

Khi nhân viên bảo vệ bước vào, thái độ của họ đối với tôi đều khiến mọi người hiểu rằng tôi thật sự là chủ của căn biệt thự này.

Dáng vẻ Lê Hạo ngây như phỗng, hoàn toàn chết lặng.

Anh ta muốn nói gì đó với tôi nhưng mấy lần đều không mở miệng được.

Vương Vi vô cùng sợ hãi, khuôn mặt giàn giụa nước mắt. Lớp trang điểm bị nhòe đi khiến cô ta trở nên vô cùng nhếch nhác.

Vài lần cô ta muốn thương lượng với tôi, xin tôi đừng báo cảnh sát nhưng tôi chỉ nói đợi cảnh sát đến rồi tính.

Cảnh sát đến, mọi người ở đây đều bị mang về đồn.

Sau khi thẩm vấn, tôi mới biết được thì ra Vương Vi là con gái dì Lý.

18.
Dì Lý vẫn luôn biết mật mã nhà tôi để tiện cho việc lau dọn vệ sinh.

Có lần Vương Vi đến nhà tôi và ngủ lại một đêm.

Cô ta biết được chủ căn biệt thự này không thường trở về, hơn nữa còn có bất động sản ở nơi khác. Cô ta ở lại đây vài lần nhưng chưa từng bị bắt gặp nên lá gan càng ngày càng lớn, dần dần xem biệt thự Lan Thuỷ trở thành nhà cô ta.

Cô ta mặc quần áo của tôi, mang trang sức của tôi, dùng mỹ phẩm dưỡng da của tôi, nằm trên giường của tôi.

Ấy vậy mà cô ta vẫn không vừa lòng. Có lần cô ta mang trang sức của tôi xong bị người khác tưởng nhầm thành con nhà giàu, do bản thân ham hư vinh nên cô ta cũng không phủ nhận.

Sau đó cô ta quen biết rất nhiều bạn bè, dẫn họ về nhà tôi, mở party uống rượu vang đỏ quý giá của tôi.

Dì Lý cũng nhiều lần phát hiện, bảo cô ta dừng lại nhưng cô ta không nghe.

Cảnh sát yêu cầu tôi tính toán tổn thất của mình bởi vì hành vi này của cô ta đã vi phạm pháp luật. Không chỉ tự tiện vào nhà người khác khi chưa xin phép, còn cả tội trộm cắp. Cô ta bán mấy món đồ trang sức của tôi, nhưng bởi vì trang sức của tôi khá nhiều, nên tôi cũng không phát hiện ra.

Ngoại trừ những việc này thì chiếc Lamborghini đó cũng là xe của tôi! Tôi tính toán sơ bộ thiệt hại của tôi cũng hơn một trăm vạn.

Vương Vi đã bị tạm giam.

Nước mắt cô ta chảy dài, sớm đã không còn vẻ kiêu ngạo tự tin thường ngày, chỉ còn sự sợ hãi và hối hận tràn lan trên khuôn mặt.

Thậm chí cô ta còn quỳ xuống xin tôi đừng khởi tố cô ta, xin tôi tha cho cô ta.

Tôi chỉ nói: “Tất cả mọi chuyện đều làm theo luật, giao cho cảnh sát.”

Dì Lý đến đồn cảnh sát khóc lóc cầu xin tôi hãy tha cho con gái bà ấy.

Tôi nói với dì Lý: “Dì đã sớm biết những chuyện cô ta làm nhưng dì không nói với tôi, nếu không phải tôi phát hiện thì cô ta vẫn sẽ đến ở trong nhà tôi, trộm đồ của tôi. Nếu dì nói hoặc cô ta chịu dừng tay thì có lẽ tôi sẽ không truy cứu, đó mới là biện pháp giúp đỡ cô ta. Còn hiện tại cô ta đã phạm luật, pháp luật sẽ bắt cô ta chịu trách nhiệm.”

Tôi nghĩ tới dì Lý đã làm việc cho tôi nhiều năm nên phần tổn thất đó tôi sẽ không đòi bồi thường. Nhưng Vương Vi phạm luật nên cô ta đã bị tạm giam rồi.

Theo lời cảnh sát thì cô ta đã đủ mười tám tuổi, vì lòng hư vinh nên phải trả giá cho hành vi vi phạm pháp luật của mình.

Khi tôi bước ra khỏi đồn cảnh sát, Lê Hạo cũng đi ra.

Anh ta ngăn cản tôi, trong mắt tràn ngập vẻ phiền muộn hối hận, khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng nói với tôi: “Khanh Khanh, sao em lại….. Không nói với anh đó là nhà em?”

19.
Tôi bình tĩnh nói: “Bố mẹ tôi hy vọng sau khi hẹn hò được một năm, tôi mới nói cho người kia biết gia cảnh của mình. Vốn dĩ… Tôi định vào hôm sinh nhật sẽ nói với anh, đó cũng là ngày kỷ niệm một năm chúng ta hẹn hò.”

Sau khi nghe xong lời nói của tôi, Lê Hạo điếng người như gặp được đả kích thật lớn: “Sinh nhật em….”

Đúng vậy!

Chỉ có thể nói bánh xe vận mệnh thật kỳ diệu.

Nếu không phải anh ta thay lòng đổi dạ thì anh ta đã biết được gia cảnh của tôi, cũng sẽ không bị Vương Vi lừa.

Vương Vi giả đò làm con nhà giàu, trộm nhà của tôi mời anh ta dự party, chẳng phải anh ta cũng bằng lòng cắn câu đó sao?!

Ánh mắt Lê Hạo lộ vẻ ân hận, giọng điệu hèn mọn nhỏ nhẹ nói: “Anh sai rồi… Là Vương Vi dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt anh, cô ta đúng là kẻ dối trá. Khanh Khanh, anh không yêu cô ấy, người anh yêu thật sự là em. Em có thể cho anh một cơ hội nữa được không, chúng ta ở cạnh nhau như trước đây.”

Tôi điềm tĩnh nhìn Lê Hạo, xem ra giờ tôi đã nhìn thấu bộ mặt thật của anh ta.

Sở dĩ anh ta mong tôi quay lại, cũng do anh ta biết thì ra gia cảnh của tôi cũng không khốn khổ như trong tưởng tượng của anh ta. Tôi cũng mới là con nhà giàu hàng thật giá thật.

Nhưng tình cảm của tôi dành cho anh ta đã sớm biến mất từ lâu bởi cách hành xử của anh ta.

Còn nữa, đối với tôi thì thời gian có thể chữa lành mọi vết thương dù sâu tới cỡ nào.

Tôi thờ ơ nói:

“Lê Hạo, anh đừng làm loạn nữa… Cũng đừng đến tìm tôi, chúng ta không thể quay lại với nhau đâu. Khoảng cách giữa anh và tôi…. Chênh lệch quá lớn.”

Sắc mặt Lê Hạo càng thêm xấu hổ, bởi vì những lời tôi nói đều là những lời lúc trước anh ta nói với tôi. Giờ từng câu từng chữ tôi trả lại hết cho anh.

Nói xong, tôi ngồi lên chiếc xe Roll Royce do tài xế nhà tôi lái đến rời đi.

Qua kính xe tôi thấy Lê Hạo hồn bay phách lạc đứng yên tại chỗ, tôi cũng không kêu tài xế dừng lại.

Ngày hôm sau.

Toàn trường đều đã biết tin tức cực khủng này, bởi vì trên diễn đàn đã có người kể lại toàn bộ sự việc.

Bạn cùng phòng mời tôi ăn cơm, cười trêu tôi là con nhà giàu mai danh ẩn tích bởi vì tôi quá khiêm tốn, nhìn kiểu gì cũng không nhìn ra là kẻ có tiền.

Chuyện này thì tôi đồng ý.

Sáng sớm Lê Hạo đã đứng đợi bên dưới ký túc xá.

Anh ta cầm ly nước cam tôi thích, đồ ăn vặt, trên ta còn có cả hoa tươi.

Tôi nhớ đến trước kia, nếu là bình thường nhìn thấy anh ta tôi sẽ thật vui vẻ chạy về phía anh ta. Giờ đây tôi chỉ thấy chán ghét mỉa mai.

Lê Hạo thâm tình nhìn tôi, nói:

“Khanh Khanh, anh muốn theo đuổi em, anh sẽ bù đắp cho em, anh thật sự sai rồi. Thật ra người anh thích vẫn luôn là em, chỉ là anh ngu ngốc cho rằng nhà em nghèo khó. Bố anh luôn mong anh có thể tìm một người môn đăng hộ đối có thể giúp ích cho sự nghiệp của anh, anh vẫn luôn không chịu, đến khi gần đây công ty bố anh xảy ra vấn đề, anh mới…. Khanh Khanh, trái tim anh trước giờ đều thuộc về em. Anh yêu em, Khanh Khanh.”

Tôi nghe lời giải thích của anh, tâm lặng như mặt hồ không gợn sóng.

Tôi liếc nhìn anh ta một cái, cảm thấy… Thật dư thừa!

“Tôi và anh không có chuyện gì để nói.” Tôi nói:

“Về sau đừng đến tìm tôi, chia tay rồi thì vẫn nên giữ thể diện cho nhau.”

Tôi xoay người thì thấy bóng dáng một ai đó.

Cậu ấy mặc áo sơ mi trắng đơn giản, đôi mắt vẫn trong sáng, trên môi vẫn nở nụ cười rạng rỡ. Trên tay cầm một hộp Nutri Express và đồ ăn sáng.

Là Tống Miện.

20.
Tôi cũng cong khóe môi, nụ cười của cậu ấy rất có sức hấp dẫn, chỉ cần nhìn cậu ấy cười, tâm trạng của tôi cũng thấy vui vẻ theo.

Liếc thấy ánh mắt Lê Hạo tràn ngập hoảng loạn và ghen ghét.

Tôi đi về phía Tống Miện.

Lê Hạo vẫn luôn kêu tên tôi, còn tôi không thèm quay đầu nhìn anh ta đến một lần.

Buổi tối, tôi ở trong phòng ký túc xá.

Bạn cùng phòng bảo tôi ra xem, tôi đến gần cửa sổ thì thấy Lê Hạo đang đứng bên dưới ký túc xá.

Tôi biết anh ta đã đứng đấy từ sáng sớm rồi.

Bạn cùng phòng tôi thấy hơi lo lắng, cẩn thận hỏi tôi:

“Khanh Khanh, cậu sẽ không mềm lòng chứ? Có muốn… Quay lại với anh ta không?”

Tôi nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của đám bạn, phì cười một cái.

“Dĩ nhiên là không rồi.” Tôi thản nhiên nói: “Tớ biết. Tớ và anh ta đã kết thúc thật rồi. Anh ta có thể bởi vì gia cảnh của tớ mà bỏ rơi tớ, cũng bởi vì gia cảnh của tớ mà ở bên tớ. Thứ anh ta yêu đến sau cuối vẫn là tiền bạc của nhà tớ thôi, chứ có yêu tớ đâu?”

Bọn họ nghe tôi nói xong mới tỏ ra yên tâm.

“Cậu có thể bỏ được là tốt rồi, sau này sẽ gặp được người tốt hơn.”

Buổi sáng ngày hôm sau.

Tôi và đám bạn cùng phòng đi học, nhìn thấy Lê Hạo với khuôn mặt tiều tụy vẫn đứng đợi tôi. Mặt anh hơi đỏ dường như đã bị sốt.

“Khanh Khanh…. Đây là bánh dứa em thích ăn, anh mua cho em này.” Anh ta cẩn thận đưa bánh dứa cho tôi.

Trước kia lúc theo đuổi tôi, anh ta cũng mua bánh dứa cho tôi. Tiệm bánh dứa tôi thích ở rất xa trường, chạy xe cả tiếng đồng hồ mới đến nơi.

Khi ấy tôi là bị những chi tiết nhỏ nhặt này làm cho rung động.

Giờ chỉ thấy nhạt nhẽo.

Tôi không nhận, chỉ thờ ơ nói: “Hiện tại tôi không thích bánh dứa nữa, khẩu vị rồi cũng thay đổi theo thời gian.”

Sắc mặt Lê Hạo nhanh chóng trở nên khó coi, tôi biết anh ta hiểu “một câu hai nghĩa” trong lời nói của tôi.

“Khanh Khanh, anh không muốn từ bỏ, em cho anh thêm một cơ hội được không? Em muốn thế nào mới chịu tha thứ cho anh?”

Lê Hạo nài nỉ tôi: “Anh có thể quỳ xuống.”

Nói xong, anh ta cũng thật sự quỳ xuống.

Kẻ qua người lại đều đang nhìn ngó chúng tôi.

Tôi biết anh ta đang cầu xin tôi mềm lòng.

Anh ta đang đánh cược, cược rằng tôi vẫn còn tình cảm, vẫn mềm lòng với anh ta.

21.
Tôi lùi về phía sau một bước.

“Đứng lên đi Lê Hạo! Tôi không nhận nổi cái quỳ này của anh. Cách này không làm tôi cảm động đâu, chỉ có mình anh cảm động thì cũng vô dụng thôi!”

Lê Hạo nhìn tôi nhưng vẫn không đứng lên: “Anh biết anh sai, anh làm tổn thương em, anh bị… Mỡ heo che mắt, anh không từ bỏ được…. Anh yêu em.”

Tôi nhìn Lê Hạo: “Đừng để tôi coi thường anh. Hành vi hai ngày nay của anh xem như như đang quấy rầy tôi. Tôi khuyên anh một vừa hai phải, nếu còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát.”

Tôi sẽ không vì anh ta quỳ xuống mà tha thứ cho anh ta.

Cũng không thể như trước đây toàn tâm toàn ý yêu anh ta. Có những chuyện đã sai rồi thì không còn cách nào cứu vãn.

Nói xong tôi xoay người rời đi.

Lê Hạo nắm lấy tay tôi bị tôi hất ra.

Đôi mắt anh ta vụn vỡ đau đớn, dường như không thể tin được tôi lại tuyệt tình như vậy.

Anh ta nhìn tôi, giọng nói run rẩy: “….. Em không còn yêu anh sao? Dù chỉ là một chút….”

Tôi hoảng hốt nhớ lại hôm ở phòng y tế, tôi cũng hỏi anh ta y như vậy.

Tôi hỏi anh anh ta yêu Vương Vi rồi đúng không….

Khi ấy tôi đau lòng đến nỗi chỉ cần anh ta nói không, tôi sẽ ngay lập tức bỏ qua hết mọi chuyện….

Hiện tại nghĩ lại giây phút đó tôi hèn mọn biết bao, cũng cố gắng cứu lấy quãng tình cảm ấy.

Tôi nhìn người đàn ông trước mặt, bình tĩnh nói:

“Không yêu…. Một chút cũng không yêu….. Tất cả đều tan biến hết rồi….”

Lê Hạo nghe được lời tôi nói, vẻ mặt cay đắng, nước mắt cũng bất chợt rơi xuống.

“Em yêu cậu ta sao?”

Trong đầu tôi bỗng hiện lên khuôn mặt của Tống Miện, dáng vẻ cậu ấy tươi cười nhìn tôi. Tôi buột miệng thốt ra:

“Không liên quan anh, anh không có tư cách quản tôi.”

Nói xong tôi bỏ đi.

Tôi biết anh ta vẫn đang quỳ ở đó nhìn tôi, nhưng tôi cũng không ngoảnh lại.

Vài hôm sau, Lê Hạo lại không nhịn được đến tìm tôi.

Tôi cũng không thèm chịu đựng nữa mà trực tiếp báo cảnh sát luôn.

Lê Hạo cũng không nghĩ tới tôi sẽ báo cảnh sát, anh ta nhìn tôi với khuôn mặt đau khổ.

Nhưng tôi không hối hận.

Tôi với anh ta không còn liên quan đến nhau nữa, tôi đã tỏ rõ lập trường của mình, không chấp nhận lời theo đuổi của anh ta, vậy thì anh ta cũng đừng nên tiếp tục dây dưa nữa.

Bởi vì tôi báo cảnh sát nên phía trường học cũng cảnh cáo anh ta, anh ta không dám xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Ba tháng sau.

Tống Miện chờ tôi bên dưới ký túc xá và cùng tôi đi đến thư viện ôn bài.

Tôi bước đến bên cạnh Tống Miện, thấy cậu ấy nở nụ cười ấm áp với tôi, lòng tôi cũng cảm thấy ngọt ngào.

Trong khoảng thời gian này cậu ấy vẫn ở đây với tôi. Tôi cũng cảm thấy khi ở bên cậu ấy rất dễ chịu, cũng rất vui vẻ ngọt ngào.

Đặc biệt là tầm một tháng trở lại đây, mỗi lần nhìn thấy cậu ấy trái tim tôi đều sẽ đập loạn nhịp.

Tôi biết loại cảm xúc này, tôi rơi vào bể tình rồi!

Trước khi gặp cậu ấy, tôi không nghĩ đến tìm yêu chị em nhưng sau khi gặp cậu ấy, nguyên tắc đã không còn là nguyên tắc nữa, tôi chỉ thích người trước mặt này thôi.

Cậu ấy rất tốt rồi đã khiến trái tim tôi rung động.

Cậu ấy cũng mang theo dù che nắng cho tôi.

Tôi để ý cậu ấy hơi khom lưng xuống.

Khi nghe tôi nói chuyện, cậu ấy sẽ cúi đầu xuống nghiêm túc lắng nghe.

Tống Miện dịu dàng nói: “Khanh Khanh, hôm nay chị muốn ăn gì?”

“Muốn ăn tôm hùm đất xào cay!”

“Được, vậy chúng ta đi.” Cậu ấy cưng chiều nhìn tôi.

Cậu ấy chưa ăn tôm hùm đất bao giờ, lần trước cũng là lần đầu tiên tôi dẫn cậu ấy đi ăn món đó.

Chỉ là cậu ấy ăn rất ít, khi biết được cách bóc vỏ tôm hùm đất thì đa phần thời gian đều là cậu ấy bóc tôm nhìn tôi ăn.

Buổi tối.

Cậu ấy đưa tôi về đến dưới ký túc xá. Mặt cậu ấy rất đỏ, đôi mắt tràn đầy dịu dàng và thâm tình.

Tôi biết cậu ấy muốn cái gì!

Trong khoảng thời gian này tôi đã xác định được cậu ấy thích tôi, cũng đang theo đuổi tôi.

Cậu ấy đỏ mặt, dịu dàng nhìn tôi, giọng nói run rẩy:

“Khanh Khanh, anh thích em, em có thể làm bạn gái anh không?”

Tôi cười ngoắc ngón tay ý muốn cậu ấy cúi đầu, cậu ấy cũng ngoan ngoãn khom người xuống.

Tôi hôn lên má cậu ấy một cái: “Anh nghĩ sao? Bạn trai của em!”

22.
Tôi cùng Tống Miện ở bên nhau, gần như như hình với bóng.

Đôi khi chúng tôi sẽ gặp lại Lê Hạo.

Cả trường đều biết anh ta bị Vương Vi lừa, chuyện anh ta ngoại tình cũng trở thành chủ đề “chê cười” của mọi người. Mắt anh ta vẫn nhìn chằm chằm đôi bàn tay đang nắm chặt của chúng tôi, Trên mặt lẫn lộn cảm xúc ghen tỵ, hối hận.

Mà tôi với Tống Miện cũng mặc kệ làm lơ anh ta.

Tôi đã từng yêu Lê Hạo nhưng giờ anh ta với tôi chỉ là người lạ bước qua nhau mà thôi, cuộc sống sau này cũng không bao giờ liên quan nhau.

Sau khi hẹn hò với Tống Miện, tôi mới biết được những năm cấp ba chung trường, cậu ấy đã gửi cho tôi một phòng thư tình nhưng tôi không nhận.

Lúc này tôi mới nhớ đến, trong ký ức của tôi đúng là có một nam sinh cao ráo từng tỏ tình với tôi nhưng hôm đó tôi không đeo kính áp tròng, bị cận nặng nên tôi không thấy rõ dáng vẻ của nam sinh đang đứng trước mặt mình.

Chỉ nhớ mang máng là làn da trắng, rất cao, tựa như một cây đại thụ đứng trước mặt tôi.

Thời điểm đó tôi đã nói chỉ yêu đường khi vào đại học thôi.

Cậu ấy tiếp tục nói, sau khi tỏ tình với tôi, cậu ấy đã chuyển đến thành phố nơi mẹ cậu ấy sống và chuyển trường luôn.

Nhưng cậu ấy đã thăm hỏi về nguyện vọng của tôi và biết tôi định thi vào đại học này.

Giờ phút này tôi mới hiểu rõ, Tống Miện không phải vừa gặp đã yêu mà đã thích tôi từ lâu! Tôi dỗ cậu ấy, bảo cậu ấy đưa thư tình ra cho tôi xem.

Tôi chỉ ôm tâm lý ăn may một lần mà thôi.

Kết quả cậu ấy lấy từ trong ba lô ra một phong thư được dán cẩn thận, trên đó biết “Gửi Ngôn Khanh Khanh.”

Tống Miện nở nụ cười hạnh phúc, vừa dịu dàng vừa nghiêm túc nói: “Anh thích em, Ngôn Khanh Khanh, mong em nhận lấy thư tình của anh.”

Tôi cần lấy thư tình của cậu ấy, đọc thư tình cậu ấy gửi cho tôi, lòng tràn đầy mật ngọt.

Bức thư đầy ắp những lời khen ngợi dành cho tôi, mấy lời cuối thư là: “Hy vọng chị thi đậu đại học mơ ước của bản thân, nguyện chị học tập thật tốt, cơ thể khỏe mạnh, tiền đồ như gấm, mọi sự thành công. Em sẽ cố gắng vào cùng trường đại học với chị.”

Đây mà là thư tỏ tình cái gì? Là thư khuyên nhủ cố gắng học mới đúng!

Nhưng khóe môi tôi vẫn không kìm được cong lên, bởi vì bên dưới bức thư còn có một dòng bút mực khác: “Đậu đại học rồi, cuối cùng anh cũng có thể nói với em, anh yêu em Ngôn Khanh Khanh.”

Dòng này là cậu ấy vừa viết vào.

Tôi nhìn đôi mắt nồng đượm tình cảm của cậu ấy, tay choàng qua cổ cậu ấy: “Em cũng yêu anh, Tống Miện.”

23. Phiên Ngoại của Tống Miện.

Lần đầu tôi nhìn thấy cô ấy là lúc cô ấy đang đọc diễn văn dưới quốc kỳ.

Tôi nhìn cô ấy, lập tức cảm thấy trên người cô ấy có một loại khí chất tự tin kiên định.

Ánh mắt tôi không kìm được dõi theo bóng dáng cô ấy.

Nghe mọi người nói cô ấy xếp hạng nhất khối mười hai.

Rất nhiều lần, cô ấy đi lướt qua tôi, tôi đều không nhịn được trộm ngắm nhìn cô ấy.

Nhưng cô ấy vẫn luôn cúi đầu, trong tay không phải cầm giấy tờ thì cũng là sách vở, chưa từng ngẩng đầu nhìn tôi lần nào.

Tôi nhìn khuôn mặt tập trung lại nghiêm túc của cô ấy, cảm thấy cực kỳ có sức hấp đối với tôi.

Vào ngày kia, lần đầu tôi viết thư tỏ tình gửi cô ấy.

Tôi thấp thỏm lo lắng đi đến trước mặt cô ấy, cô ấy đang ngồi làm bài trong vườn hoa của trường.

Khi cô ấy ngước mắt nhìn tôi, chưa đợi tôi mở miệng đã dịu dàng nói: “Không được yêu sớm nha! Tốt nhất là lên đại học mới được yêu đương, cấp ba nhất định phải học cho thật giỏi. Tớ cũng chỉ lên đại học mới hẹn hò thôi.”

Tôi nghe xong lòng đầy kích động nhưng cũng tràn ngập hy vọng.

Càng thêm kiên định muốn cùng cô ấy học chung một trường đại học.

Chỉ là tôi biết cô ấy xếp hạng nhất toàn khối, ngôi trường cô ấy muốn theo học cũng phải là trường tốt nhất ở đây, cũng đứng số một, số hai cả nước. Mà thành tích của tôi khi đó muốn đậu cùng một trường với cô ấy thật là quá khó.

Từ ngày đó tôi như nổi điên, liều mạng học tập.

Sau đó bởi vì gia đình nên tôi phải chuyển trường.

Nhưng tôi biết chỉ khi tôi học cùng trường đại học với cô ấy, tôi mới có tư cách ở bên cạnh cô ấy.

Cuối cùng năm nay tôi cũng vào được ngôi trường mơ ước.

Khi ở sân tập huấn quân sự nhìn thấy cô ấy, dù đã một năm trôi qua nhưng trái tim tôi vẫn điên cuồng loạn nhịp.

Cô ấy vẫn luôn là ánh sáng mà tôi muốn theo đuổi.

Nhưng tôi cũng biết được, cô ấy…. Đã có bạn trai.

Giây phút đó tôi thấy rất đau. Tôi bỏ lỡ mất rồi!

Chỉ mới một năm thôi mà.

Rồi cô ấy ngất xỉu, tôi bất chấp tất cả chạy về phía cô ấy.

Kế đến cô ấy và bạn trai mình chia tay, tôi biết…. Cơ hội của tôi đến rồi.

Tôi muốn nói với cô ấy: “Ngôn Khanh Khanh, anh đã thích em từ lâu.”

HẾT.

Chương trước
Loading...