Tôi Là Sao Nữ Giỏi Tiết Kiệm Tiền Nhất Giới Giải Trí
Chương 1
1.
Tôi là sao nữ giỏi tiết kiệm tiền nhất giới giải trí.
Để tiết kiệm tiền, tôi tạo một tài khoản, giả vờ như đang yêu đương.
Để trông có vẻ chân thật hơn, mỗi lần tiết kiệm được tiền, tôi đều bịa ra một câu chuyện ngắn.
“Hôm nay là ngày kỷ niệm, tôi tặng quà cho bạn trai, nhưng hôm qua vừa mới cãi nhau một trận, nên chỉ tặng một món quà thôi, hôm nay chi 188 tệ.”
“Bạn trai chọc tức tôi, nên tôi mua vài món quần áo để vui vẻ hơn một chút, hôm nay chi 3500 tệ.”
“Hôm nay đan khăn choàng cổ cho bạn trai, nhưng không đẹp lắm, đành mua một cái khác để dỗ anh ấy, hôm nay chi 98 tệ.”
(*Hiểu đơn giản là lập một tài khoản tiết kiệm, tìm lý do để chuyển tiền tiết kiệm vào đấy)
Người hâm mộ vô cùng đau lòng.
Bọn họ từng bình luận không chỉ một lần, bảo tôi phải đề cao cảnh giác, đừng chi quá nhiều tiền cho đàn ông.
Nhưng qua một thời gian dài, các cô ấy đều hiểu được đây chỉ là một cách tiết kiệm tiền của tôi, đều hùa theo tôi.
Thế nên, tôi ra mắt nhiều năm, phim không nổi, chứ mấy mẹo tiết kiệm tiền lại nổi đình nổi đám.
Bởi vì chúng thật sự quá hữu ích, cư dân mạng thậm chí còn nghĩ ra thêm đủ loại lý do khác nhau để tiết kiệm tiền.
Nào là nuôi dưỡng bản thân của thời thơ ấu.
Nào là nhận nuôi một con cừu nhỏ lười biếng.
Thậm chí còn có người giả vờ như đang nuôi một đứa con.
Độ nổi tiếng càng lúc càng tăng, tôi cũng cập nhật một kế hoạch tiết kiệm tiền bằng cách giả vờ yêu đương.
Lần này, câu chuyện lại càng chân thật hơn trước kia, hiệu quả cũng rất tốt.
Tất cả mọi chuyện đều hoàn hảo.
Cho đến khi…
Bởi vì nội dung câu chuyện của tôi quá chân thật, khiến cho những cư dân mạng không biết rõ chân tướng thật sự cho rằng tôi đang hẹn hò với một tên đểu chỉ biết moi tiền của tôi.
Bọn họ tạo một cuộc bầu chọn, đưa tôi trở thành ví dụ điển hình cho người yêu đương mù quáng.
2.
Lúc biết được tin tức này, tôi đang đếm mấy số 0 trong tài khoản để đi vào giấc ngủ.
Khi chuông điện thoại vang lên, lúc đầu tôi còn bị giật mình, tay chân luống cuống một hồi mới nghe máy.
Chị Từ, người đại diện của tôi, nghiến răng, hiển nhiên là đang cố gắng đè nén cơn giận: “Không phải em nói là chỉ đang giả vờ để tiết kiệm tiền thôi ư? Sao lại hẹn hò thật luôn rồi?”
Tôi vùi mặt vào gối, đầu óc còn đang mông lung: “Hẹn hò gì cơ? Em không có.”
Chị Từ hít sâu một hơi, chợt lớn tiếng nói: “Em mau đi xem hot search cho chị! Mười phút nữa phải cho chị một lời giải thích!”
Giọng nói của chị ấy như một quả bom, nổ cho tôi tỉnh cả ngủ.
Tôi mò mẫm nhấn vào Weibo, phát hiện hot search đầu tiên chính là tôi.
[Khương Vị, cô gái yêu đương mù quáng chi tiền cho đàn ông!]
Có một blogger đã chụp lại những câu chuyện nhỏ để tiết kiệm tiền mà tôi đăng trên Weibo cùng với tấm ảnh chụp trong bữa tiệc với các đồng nghiệp trong đoàn phim vài ngày trước, nói rằng tôi đang hẹn hò, yêu người kia đến mức không thể kìm lòng được, tiêu tiền cho đối phương không chút ngần ngại.
Thậm chí còn có một tài khoản Weibo chuyên về tướng số kết luận rằng tôi thiếu thốn tình cảm từ sự việc này.
Fan vội vàng bác bỏ tin đồn, nói rằng đây chỉ là phương pháp tiết kiệm tiền của tôi, nhưng không kìm được độ nổi tiếng đang tăng vọt, nhanh chóng bị những bình luận mắng tôi là đồ yêu đương mất trí nhấn chìm.
Khóe môi tôi giần giật, kìm nén xúc động muốn mắng chửi tài khoản Weibo kia, gọi lại cho chị Từ.
Ngay khi cuộc gọi được kết nối, chuông cửa cũng vang lên.
Chị Từ đứng trước cửa, thở hồng hộc nói: “Giải thích ngay bây giờ cho chị, nếu không số tiền em tiết kiệm được sẽ bị dùng để bồi thường việc vi phạm hợp đồng!”
Tôi: “…”
Tôi vừa xoa dịu cảm xúc của chị ấy, vừa cố gắng giải thích một cách ngắn gọn: “Em cảm thấy câu chuyện mình bịa ra trước đó không dễ nhập vai cho lắm, tốc độ tiết kiệm tiền hơi chậm, nên viết ra một kịch bản hẹn hò với trai đểu, ai ngờ lại bị chụp màn hình.”
Chị Từ thở hổn hển, thấy tôi có vẻ không giống như đang nói dối cho lắm, lập tức gọi điện thoại kêu những nhân viên dưới lầu đi lên đây.
Tôi thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã bị chị ấy ấn ngồi xuống trước bàn trang điểm: “Nửa tiếng nữa sẽ phát trực tiếp để làm sáng tỏ, em phải phối hợp cho tốt, nói không chừng còn có thể nổi tiếng một phen.”
Vừa dứt lời, chị ấy lại rảo bước ra bên ngoài chỉ huy nhân viên sắp xếp mọi thứ.
Tôi há hốc mồm nhìn mọi chuyện diễn ra.
3.
Tôi còn chưa hiểu rõ tình hình, buổi phát sóng trực tiếp đã bắt đầu.
Tôi đưa điện thoại di động của mình ra trước màn hình như lời chị Từ dặn dò, cho mọi người xem tên tài khoản tiết kiệm của mình, bao gồm cả những ghi chép của mấy mẩu truyện nhỏ kia.
Để chứng minh mình không nói dối, tôi thậm chí còn cho mọi người xem trang cá nhân của tôi.
Mọi chứng cứ đã được đưa ra, hơn nữa các fan còn không ngừng bình luận giúp tôi thanh minh trong phòng phát sóng trực tiếp, mọi người cũng đã gần tin tưởng.
Thậm chí còn có người bắt đầu học hỏi phương pháp tiết kiệm tiền này.
“Cô giáo ơi, sao cô không dạy bí quyết tiết kiệm tiền này cho Tử Hàm nhà tôi? Thằng bé về đến nhà không nói không rằng, kêu không trả lời, gọi ăn cơm cũng không có phản ứng gì, tôi quan sát thật kỹ, thì ra là thiếu tiền. Mai mốt cô nhớ dẫn con chúng tôi tham gia mấy hoạt động kiểu này với nhau, làm phiền cô giáo quá, cảm ơn cô nhiều. Nếu không tôi báo cáo cô đấy.”
“Tôi là nhóm fan đầu tiên học cách tiết kiệm tiền từ chị Khương! Vốn là kiểu người kiếm được nhiêu tiền là xài hết bấy nhiêu, bây giờ không biết đã tiết kiệm được nhiều tiền như vậy từ lúc nào!”
“Xin hỏi, tôi có thể giả vờ như mình đang nuôi một con mèo không? Có chị em nào liệt kê giúp tôi một vài chi phí không?”
“Đã học được cách tiết kiệm tiền, nhưng lần sau chị Khương có thể tiết lộ mấy câu chuyện nhỏ kia không? Để em học theo.”
“Đồng ý, mấy câu chuyện chị viết đúng là rất chân thật, rất dễ hòa mình vào đó!”
Thấy tất cả mọi người đều thích cách để dành tiền của mình, tôi cũng vui vẻ chia sẻ.
Tôi trực tiếp chia sẻ cho mọi người những câu chuyện trong ghi chép của mình.
Chỉ là mới chia sẻ được một nửa, trên màn hình điện thoại của tôi đã có người liên tục gửi tin nhắn:
“Tên kia thật keo kiệt, lần nào cũng bắt em chi tiền, em xem anh có thế đâu.”
“Sao em không suy xét đến anh một chút? Anh có tiền hơn anh ta, cũng chịu chi hơn anh ta nhiều.”
“Thôi, nếu em thật sự thích anh ta, anh cho tiền em cũng được, nhưng em không nói ra đâu đấy, nếu không anh sẽ mất mặt lắm.”
“Vừa chuyển cho em năm triệu, em nhận đi.”
Tin nhắn nhảy ra hết cái này đến cái khác, chị Từ ở đằng sau sốt ruột đến độ hai mắt như sắp bốc lửa.
Tôi lập tức tắt thông báo tin nhắn đi, thuận tay chặn luôn cái người mới gửi tin nhắn, sau đó bình tĩnh lên tiếng giải thích: “Đây là một câu chuyện khác mà tôi vừa mới nghĩ ra, nếu mọi người có hứng thú thì có thể dựa theo câu chuyện này để tiết kiệm từ 50 đến 500 tệ.”
Có lẽ là vì tôi không tỏ ra bối rối một chút nào, các khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng không nghi ngờ tính chân thật của lời này.
Sau khi bọn họ để dành tiền xong, lại quay lại phòng phát sóng để đề xuất ý kiến cho tôi.
Có người hy vọng câu chuyện mới sẽ là kiểu tình yêu cưỡng ép đầy ngang trái, có người lại hy vọng là kiểu gương vỡ lại lành, cưng chìu ngọt ngào.
Đã đạt mục đích làm sáng tỏ tin đồn, tôi ghi lại ý kiến của mọi người, sau đó lấy cớ thời gian không còn sớm để tắt trực tiếp.
4.
Buổi phát sóng trực tiếp vừa kết thúc, chị Từ đã đi tới với nét mặt đầy vui mừng: “Hiệu suất của em cao thật đấy, trong thời gian phát sóng trực tiếp ngắn như vậy mà vẫn có thể nghĩ ra câu chuyện mới.”
Tôi có chút chột dạ, không dám tiếp lời chị ấy.
Cũng may là chị Từ đang đắm chìm trong đống số liệu phát sóng trực tiếp, không nghĩ sâu thêm.
Chị ấy đọc mấy cái hot search, không kìm chế được vẻ vui mừng trên khuôn mặt: “Em xem đi, ba cái top tìm kiếm trong đêm nay đều là em, cuối cùng cũng đến lúc chúng ta khổ tận cam lai rồi!”
Tôi nhìn thoáng qua, gật đầu hùa theo.
Chị Từ cho là tôi đã mệt rồi, dặn tôi không ngừng cố gắng nghĩ ra thật nhiều câu chuyện mới, sau đó lập tức dẫn đoàn đội rời đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tắt chế độ không làm phiền đi.
Vừa tắt xong, điện thoại của tôi đơ mất vài giây, ngay sau đó là mấy trăm tin nhắn lập tức ập tới.
“Khương Vị! Tại sao em lại chặn anh?”
“Em hơi quá đáng rồi đấy, tên kia keo kiệt như vậy mà em còn định đan khăn choàng cổ cho anh ta, thế mà chưa từng nghĩ đến chuyện tặng anh một cái!”
“Em có thể cho anh ra khỏi danh sách chặn được không? Anh xin em đấy.”
“Nếu em không bỏ chặn anh, anh sẽ tức chớt cho em xem!”
“Thôi vậy, em chỉ bị mê hoặc nhất thời thôi, đưa số điện thoại của tên khốn kia cho anh, anh đi đấu một trận với anh ta!”
“Khương! Vị! Anh tức giận thật đấy!”
Tôi mất một lúc lâu mới xóa hết được mấy trăm tin nhắn này, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, mở cửa nhà ra.
Quả nhiên, người gửi tin nhắn đang ngồi ngay trước cửa nhà tôi, tay vẫn còn tiếp tục gõ chữ.
Anh rất tập trung, đến mức còn chẳng nghe thấy tiếng tôi mở cửa.
Anh vừa gõ chữ vừa nhỏ giọng than thở: “Vừa tặng quà vừa đan khăn choàng cổ cho người ta, còn với anh thì lại chặn số, sao lại chặn anh chứ?”
Anh càng nghĩ càng giận, tiếp tục nói với ảnh đại diện của tôi: “Đồ ngốc lắm tiền chỉ biết yêu đương mù quáng, khoan đã, không phải là vì anh nhiều tiền quá nên em mới không thích anh đấy chứ?”
Tôi thật sự không nghe nổi nữa, bèn cúi người xuống kề sát vào mặt anh, cười tủm tỉm: “Giang Nghiễn Tri, anh vừa mới nói gì đấy?”
Anh giật mình hô to một tiếng, sau đó đứng phắt dậy.
Sau khi đứng vững một cách khó khăn, anh gãi đầu, lại phủi lớp bụi không hề tồn tại trên quần.
Anh ra vẻ như mình bận rộn lắm.
Tôi tựa người vào cửa, nhìn anh hỏi: “Đã hơn nửa đêm rồi, anh ngồi xổm trước cửa nhà em làm gì?”
Giang Nghiễn Tri vẫn giả vờ bận rộn như trước, nghe thấy tôi nói thế thì lại càng bận rộn hơn.
Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng: “Anh đến xem rốt cuộc trông anh ta như thế nào mà lại có thể khiến em hết tiêu tiền lại đến đan khăn choàng cổ, mà quan trọng nhất là em lại chặn anh chỉ vì anh ta!”
Chắc chắn là anh vẫn chưa xem buổi phát sóng trực tiếp của tôi!
Tôi đổi một tư thế khác, nhàn nhã dựa vào cửa: “Không có ai cả, em chỉ bịa chuyện để buộc mình tiết kiệm tiền thôi.”
Có điều đây không phải là lý do tôi chặn anh.
Ai bảo anh đặt biệt danh linh tinh cho tôi, đáng đời mất bạn gái!
Hiển nhiên là Giang Nghiễn Tri không chịu tin, thậm chí anh còn đưa cho tôi xem bức ảnh nắm tay tôi đăng trên Weibo.
Tôi liếc mắt nhìn thoáng qua, không khỏi có chút đắc ý.
Mấy câu chuyện này được bịa chân thật thế, khó trách tôi lại tiết kiệm được nhiều tiền như vậy.
Giang Nghiễn Tri vẫn đang giơ điện thoại, chờ tôi giải thích.
Tôi trực tiếp lâu như thế, buồn ngủ muốn chớt, lười phí võ mồm với anh.
Tôi chỉ bỏ lại một câu bảo anh về xem lại buổi phát sóng trực tiếp của tôi đêm nay là hiểu.
Nói xong lời này, tôi định xoay người đi vào nhà.
Nhưng Giang Nghiễn Tri lại tiến lên trước một bước, tiếp tục nói: “Em có thể bỏ chặn anh trước được không? Em có ở bên cạnh anh ta, anh cũng không ngăn cản nữa, nhưng em đừng ngu ngốc như thế, chi tiền cho đàn ông sẽ không có kết thúc tốt đẹp đâu, nhất là với loại đàn ông chỉ biết bắt em tiêu tiền này!”
Tôi bị anh làm giật mình, vô thức dựa sát vào ván cửa.
Một tiếng “rầm” vang lên, cửa hoàn toàn đóng lại.
5.
Tôi và Giang Nghiễn Tri đồng thời ngây người ra.
Cả hành lang yên tĩnh hồi lâu, Giang Nghiễn Tri thử ngập ngừng hỏi: “Trước đó em nói ổ khóa có vấn đề, đã sửa được chưa?”