Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Tôi Là Sao Nữ Giỏi Tiết Kiệm Tiền Nhất Giới Giải Trí

Chương 2



Tôi: “…”

Đừng hỏi nữa, chỉ là do cái tính hay trì hoãn cộng thêm sợ giao tiếp với người khác mà thôi.

Tôi tình nhớ mang theo chìa khóa khi ra ngoài suốt hai tháng, chứ không chịu gọi người đến thay ổ khóa mới.

Giang Nghiễn Tri suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Người đàn ông mà em mới tìm được có chìa khóa nhà của em không?”

Thấy anh vẫn còn băn khoăn về chuyện này, tôi tức giận nói: “Chẳng có ai cả!

Tôi cứ nghĩ rằng cuối cùng Giang Nghiễn Tri cũng chịu tin lời tôi nói.

Nào giờ đường sóng não của anh hoàn toàn không giống như người bình thường.

Anh lại hiểu là tôi không đưa chìa khóa nhà cho người khác, nét mặt vừa có chút đắc chí vừa có chút vui mừng: “Coi như em thông minh, vẫn biết không thể tùy tiện đưa chìa khóa nhà cho người không đáng tin.”

Tôi trợn trắng mắt, đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Không phải anh cũng có chìa khóa nhà của em sao? Để đâu rồi?”

Giang Nghiễn Tri cười khẩy: “Lúc chia tay em đã cầm đi rồi.”

Đúng nhỉ, tôi quên mất chuyện này.

Lúc ấy tôi thậm chí còn dọn sạch cả tóc của mình ở nhà anh.

Tôi sợ anh lại bắt đầu lằng nhằng về chuyện đúng sai, tôi vội vàng duỗi tay về phía anh: “Cho em mượn điện thoại đi, em tìm thợ sửa khóa.”

Tôi thành thạo mở điện thoại của Giang Nghiễn Tri lên, gọi điện cho thợ sửa khóa.

Gọi điện xong, tôi và Giang Nghiễn Tri ngồi xổm trước cửa nhà, nhìn chằm chằm những con số hiển thị trên thang máy.

Trong bầu không khí yên lặng, anh thử mở lời: “Em không…”

Anh mới nói được một nửa, nhưng tôi đã biết anh muốn nói cái gì.

Tôi lười giải thích, trực tiếp mở khóa điện thoại của anh, tìm bản phát lại của buổi phát sóng trực tiếp rồi nhét điện thoại vào trong tay anh: “Xem hết rồi hẵng nói chuyện với em.”

Giang Nghiễn Tri nhận lấy điện thoại, im lặng xem phát lại.

Tôi để điện thoại trong nhà, bây giờ ngồi ở bên ngoài cũng nhàm chán, bèn xáp qua xem cùng anh.

Giang Nghiễn Tri chăm chú nghe tôi giải thích, tôi cũng chăm chú nghe những câu chuyện nhỏ do chính mình bịa ra.

Bản phát lại kết thúc, hai chúng tôi đều vui vẻ không thôi.

Anh thật sự vui mừng vì tôi quả thật không có bạn trai mới, còn tôi lại đang đắc chí vì những câu chuyện mà mình bịa ra vừa chân thật vừa thú vị.

Trong nháy mắt khi đối mặt với nhau, thầy Giang lại tiếp tục bận rộn với chuyện của mình.

Anh rút ra một tờ giấy, giả vờ lau bụi trên sàn, sau đó như lơ đễnh nói: “Anh cứ nghĩ rằng em thật sự gặp phải một thằng tồi, cho nên chạy tới đây nhắc nhở em một tiếng, nếu là giả thì tốt rồi.”

Tôi nhớ đến những tin nhắn mà anh gửi cho mình, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Anh như thế mà là nhắc nhở gì chứ?

Nhiều nhất là tự tiến cử mình thôi.

Thấy tôi cười, khuôn mặt của Giang Nghiễn Tri đỏ bừng lên.

Nhưng anh vẫn còn cứng miệng lắm: “Nỗi lo của anh rất có lý mà. Mắt chọn người yêu của em kém cỏi như vậy, nhỡ đâu bị lừa thật thì phải làm sao?”

Tôi lạnh lùng cười ha hả, theo bản năng đáp trả lại: “Đúng là hơi kém thật, nếu không lúc ấy cũng chẳng tìm anh.”

Giang Nghiễn Tri tỏ ra đau khổ: “Anh không tốt chỗ nào? Vẻ ngoài bảnh bao, sự nghiệp cũng không tệ, em vô duyên vô cớ chặn anh, anh còn sợ em bị lừa, nửa đêm chạy đến đây xem tình hình, em làm anh đau lòng quá!”

Anh càng nói càng kích động, trực tiếp đứng phắt dậy.

Nhưng anh đã quên mất một chuyện.

Lúc nãy hai chúng tôi đã ngồi gần một tiếng đồng hồ.

Giang Nghiễn Tri nhe răng trợn mắt, muốn đứng thì đứng không vững, muốn ngồi lại không ngồi được.

Tôi thấy anh sắp ngã sấp lên người mình, mau chóng đứng dậy né tránh.

Sau đó…

Hai kẻ đang tê chân cứ thế mà ngã đè lên nhau.

Ngay khoảnh khắc đó, thang máy phát ra một tiếng “Ting”.

Thợ sửa khóa xách theo một túi đồ nghề, mắt chữ A mồm chữ O nhìn tôi và Giang Nghiễn Tri.

Tôi nhẫn nhịn, muốn đứng dậy nhưng không làm được, đành phải vịn tường ngồi xuống, che nửa mặt, ra vẻ bình tĩnh chỉ vào cửa nhà mình: “Thợ sửa khóa, anh mở khóa trước đi.”

Thợ sửa khóa cẩn thận bước về phía cửa.

Giang Nghiễn Tri gắng gượng ngồi dậy, đưa vạt áo khoác cho tôi.

Tôi lập tức hiểu ý, cùng anh giơ vạt áo khoác lên che mặt, sợ thợ sửa khóa sẽ nhớ mặt chúng tôi vì chúng tôi quá khác thường.

Sau khi cửa được mở ra, thợ sửa khóa chuẩn bị tâm lý một lúc lâu mới dám đi đến trước mặt tôi và Giang Nghiễn Tri, lên tiếng hỏi: “Khóa đã mở rồi, cũng thay khóa mới rồi, hai người trả tiền bằng cách nào?”

Tôi còn chưa lên tiếng, Giang Nghiễn Tri đã tự giác lấy điện thoại di động ra, bắt đầu quét mã.

Còn tôi thì hiểu chuyện giúp anh che nửa bên mặt.

Sau khi chắc chắn thợ sửa khóa đã đi vào thang máy, tôi mới dám ném chiếc áo khoác phủ trên đầu xuống.

Tôi đứng lên hoạt động tay chân, quay đầu lại thì thấy Giang Nghiễn Tri vẫn còn ngồi yên tại chỗ.

Tôi nhíu mày: “Sao anh còn chưa đứng lên?”

Giang Nghiễn Tri chỉ vào một cánh tay khác của mình, trên trán túa đầy mồ hôi: “Hình như lúc nãy ngã đè lên.”

Tôi vốn định cười nhạo anh đã lâu vậy rồi mà vẫn còn tê chân, vừa nghe thấy anh ngã đè lên tay thì vội vàng chạy qua đỡ anh đứng dậy.

Trước tiên tôi quan sát sơ qua thương tích của Giang Nghiễn Tri, sau đó đỡ anh đi vào nhà, bảo anh chờ tôi thay quần áo rồi cùng đi đến bệnh viện.

Nào ngờ Giang Nghiễn Tri lại không chịu nhúc nhích.

Anh ra vẻ đáng thương, kéo tay áo của tôi: “Em bỏ chặn anh trước đã.”

Lúc ấy vốn là vì đề phòng anh tiếp tục nói lung tung trong lúc phát sóng trực tiếp nên tôi mới chặn, bây giờ buổi phát sóng đã kết thúc, tôi không còn lý do gì để tiếp tục chặn anh cả.

Nhưng nghe thấy Giang Nghiễn Tri nói như vậy, tôi lại muốn trêu anh: “Bỏ chặn làm gì? Em cảm thấy nhắn tin thôi là đủ rồi.”

Dù sao cũng không ảnh hưởng đến việc anh gửi cho tôi tận mấy trăm tin nhắn.

Giang Nghiễn Tri sốt ruột: “Đủ cái gì mà đủ, anh hết tiền điện thoại luôn rồi, hơn nữa, em bỏ chặn thì anh vẫn có thể tiếp tục nhắn tin mà.”

Tôi vội vào nhà thay quần áo, thuận miệng đáp qua loa: “Được được được, bỏ chặn liền đây.”

Nói xong lời này, tôi không để ý đến Giang Nghiễn Tri nữa, để anh ngồi một mình trong phòng khách, còn tôi về phòng thay quần áo.

Thay quần áo xong, tôi đi ra ngoài, lập tức nhìn thấy Giang Nghiễn Tri hai tay đút túi đứng tựa vào tường, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ tay đang bị đau.

Tôi nhíu mày: “Tay anh không còn đau nữa à?”

Được tôi nhắc nhở như vậy, Giang Nghiễn Tri mau chóng ôm lấy cánh tay, vẻ mặt đầy đau đớn: “Đau, rất đau.”

Tôi còn gì mà không rõ nữa?

Cái anh này đang diễn với tôi đây mà.

Tôi đã thay đồ xong rồi đấy!

Tôi nổi giận, không thèm nhiều lời với Giang Nghiễn Tri nữa, trực tiếp đẩy anh ra ngoài cửa.

Giang Nghiễn Tri còn chưa kịp phản ứng lại, miệng liên tục kêu đau: “Anh không lừa em, đau thật đấy!”

Tôi không nói tiếng nào, lại tăng thêm chút lực đẩy anh ra.

Thấy sắp bị tôi đẩy ra ngoài cửa, Giang Nghiễn Tri vội vàng duỗi tay chống lên khung cửa: “Anh thật sự bị thương mà!”

Tôi cho là Giang Nghiễn Tri vì muốn tôi bỏ chặn anh mà bày ra khổ nhục kế nên không nghe lời giải thích của anh, chỉ bình tĩnh nói: “Bị thương thì tự đi khám bác sĩ đi, tôi đi ngủ!”

Giang Nghiễn Tri thấy tôi thực sự tức giận, sửng sốt mất mấy giây.

Tôi nhân cơ hội này đẩy anh ra ngoài cửa, rồi lập tức đóng cửa lại.

Tôi nhìn chằm chằm khóa cửa mới tinh vài giây, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Giang Nghiễn Tri: “Em chuyển tiền sửa khóa cho anh bằng số điện thoại của em.”

Gửi tin nhắn này xong, tôi chặn luôn cả số điện thoại của Giang Nghiễn Tri.

6
Sáng sớm hôm sau, tôi bị cuộc gọi của chị Từ đánh thức

Trong nháy mắt khi cuộc gọi được kết nối, tôi đưa điện thoại ra xa một chút, nhưng vẫn không thể tránh được tiếng gào thét của chị ấy: “Khương Vị, em lại lên hot search rồi, mau lên đó tương tác với mọi người, nắm bắt cơ hội nổi tiếng này đi!”

Nhắc đến hot search, trong đầu tôi lập tức nhớ lại chuyện tối qua.

Hay là dáng vẻ chật vật của tôi và Giang Nghiễn Tri lúc ngã đè lên nhau tối hôm qua đã bị truyền ra ngoài?

Đáp qua loa với chị Từ xong, tôi vừa nhanh chóng nghĩ xem nên lấp liếm chuyện này thế nào, vừa mở hot search lên.

Hashtag “Giang Nghiễn Tri Khương Vị” đang đứng đầu bảng hot search.

Trái tim tôi lập tức vọt lên tận cổ họng, trong đầu chạy qua một lượt tuyên bố giải nghệ, cuối cùng mới lấy hết can đảm nhấn vào cái hot search kia.

Ngay khi bài viết hiện lên, tôi thở phào nhẹ nhõm.

May quá, không ai biết chuyện tối qua cả.

Là Giang Nghiễn Tri đăng một bài viết: “Bị thương, đến bệnh viện kiểm tra, rồi tự mua thuốc cho mình, hôm nay chi 6000 tệ.”

Hình ảnh kèm theo là ảnh chụp màn hình của anh sau khi để dành tiền.

Khu bình luận ban đầu còn quan tâm đến vết thương của anh, nhìn đến dòng cuối, tất cả mọi người đều hiểu rõ.

“Nhìn thấy hai chữ “bị thương”, suýt chút nữa bị dọa chớt, cuối cùng lại là đang để dành tiền! Quả nhiên anh trai tui đã nắm được tinh túy của bí kíp tiết kiệm tiền này!”

“Ha ha ha ha, tui đã nói là không ai có thể thoát được bí kíp tiết kiệm tiền từ chị Khương của tui mà!”

“Không phải chứ, làm sao có thể để dành được cả tháng tiền lương của tui trong một ngày được, phạm quy rồi đúng không?”

“Bí kíp tiết kiệm tiền có quy định chi tiêu mỗi ngày không được vượt quá một ngàn, tui muốn báo cáo Giang Nghiễn Tri vi phạm quy tắc! @Khương Vị.”

“Đúng đúng đúng, cấm nâng giá! Chị Khương mau tới đây ngăn chặn anh ta đi! @Khương Vị.”

Tôi vốn định giả vờ như không thấy, nào ngờ tất cả mọi người trong hot search đều tag tôi vào góp vui.

Chị Từ cũng gọi điện thoại đến thúc giục: “Bí kíp của em đã lên hot search ba lần rồi, đây đúng là phú quý ngập trời! Em mau chóng tương tác qua lại với Giang Nghiễn Tri đi, tăng thêm chút độ thảo luận.”

Phú quý ngập trời?

Tôi thấy là tai họa sập trời thì có.

Tôi kiên trì thả like cho bài đăng Weibo của Giang Nghiễn Tri.

Nhưng tất cả mọi người đều không hài lòng, tiếp tục tag tôi liên hồi, bắt tôi phải ngăn chặn hành vi tăng giá của Giang Nghiễn Tri.

Tôi suy nghĩ một lúc lâu, quyết định đùa cho qua chuyện: “Tử Hàm, xin hỏi tại sao cháu lại để dành được nhiều tiền như vậy? Các cô đều không theo kịp! Cô khuyên cháu mau chóng giảm số tiền tiết kiệm lại, đừng tỏ ra khác biệt!”

Dường như Giang Nghiễn Tri không hiểu câu đùa này.

Ban đầu, anh đáp lại: “?”

Vài giây sau, cư dân mạng nhiệt tình giải thích cho anh hiểu.

Thế nên Giang Nghiễn Tri xóa câu trả lời ban đầu, gửi lại một cái khác: “Cô ơi, cháu không phải là Tử Hàm, cháu là Từ Tuấn Đại*! (icon nghẹn ngào)”

(*Một cái meme sao Hàn nói tiếng Trung)

Tôi thề là tôi không muốn cười đâu.

Nhưng tôi thật sự không nhịn nổi.

Khu bình luận cười ha hả.

“Ha ha ha ha, Giang Nghiễn Tri tiếp chuyện đùa nhanh thật đấy, sóng não đúng nhanh luôn!”

“Cuối cùng là đến khi nào tôi mới có thể không cười nữa khi thấy hai câu đùa này đây trời?”

“Đủ rồi, tôi nói mấy người đủ rồi đấy! Tôi tên là Tử Hàm! (icon mỉm cười)”

“Chời ơi cíu tui! Sáng sớm nhìn thấy cái Weibo này là cười không ngừng! Bắt đền đi! @Giang Nghiễn Tri @Khương Vị.”

“Cười xỉu há há há, từ sáng đến giờ đã cười hết nửa tiếng rồi.”

7
Tôi và cư dân mạng trong khu bình luận cười ha hả, thuận tiện chia sẻ mấy mẩu truyện nhỏ để tiết kiệm tiền mà mình vừa mới nghĩ ra.

[Buổi tối đi ra ngoài ăn khuya, kết quả là đói đến khờ cả người, đi ra ngoài lại quên mang chìa khóa, chỉ có thể tìm một thợ sửa khóa đến đổi khóa cửa, sau khi đổi khóa xong vẫn cố chấp đi ra ngoài ăn bữa khuya, hôm nay chi 768 tệ.]

Bài Weibo này vừa đăng lên chưa đến một phút, Giang Nghiễn Tri đã dùng Weibo gửi tin nhắn riêng cho tôi: “Tối hôm qua em đuổi anh đi chỉ vì muốn đi ăn khuya?”

Tôi: “…”

Là do ngày hôm kia tôi quên ghi chép lại bữa khuya, nên bù lại vào tối hôm qua thôi!

Quy tắc tiết kiệm tiền cho phép làm như vậy!

Tôi không trả lời Giang Nghiễn Tri.

Anh cũng không tiếp tục gửi tin nhắn riêng cho tôi, mà là chuyển tiếp một bình luận của người hâm mộ hỏi anh rốt cuộc có bị thương hay không, thuận tiện sửa lại bài viết Weibo của mình, đính kèm hình ảnh mình bị thương.

Bên dưới còn viết thêm một hàng chữ: “Bị thương là thật, tiết kiệm tiền cũng là thật.”

Thể hiện rõ là chia sẻ cho tôi xem.

Tôi sợ chị Từ sẽ bảo tôi mang hoa quả đến thăm Giang Nghiễn Tri, nhanh chóng trả lời tin nhắn riêng của anh: “Không phải tối hôm qua anh vẫn còn yên ổn à? Sao đến hôm nay lại không không nhúc nhích được rồi? Rốt cuộc là thật hay giả?”

Giang Nghiễn Tri trả lời lại bằng một icon khóc lóc: “Tối hôm qua thật sự không nghiêm trọng, nào ngờ ngủ một giấc dậy lại phát hiện ra mình không cử động được nữa.”

“Tối hôm qua anh nói thật, nếu anh nói dối, em sẽ vĩnh viễn không bỏ chặn anh nữa, thề độc như vậy mà em còn chưa chịu tin?”

“Có thể bỏ chặn anh trước được không hả hả hả!”

Tôi vừa đọc hết tin nhắn của Giang Nghiễn Tri thì đã có người gọi điện thoại tới.

Tôi hoảng sợ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Không hay rồi!

Chị Từ xách theo giỏ hoa quả của chị ấy đến đây rồi!

Chương trước Chương tiếp
Loading...