Tôi Là Tôi Không Thuộc Về Bất Kỳ Aii - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-24 17:30:31
05
Trưa hôm đó, tôi đang tập thể dục thì nghe dì Vương gọi điện cho ba tôi. Vừa ra khỏi phòng là tôi nghe thấy đoạn giữa:
“Anh Trương à, tôi chăm con gái anh cũng được một tháng rồi. Tôi thấy con bé có nhiều thói hư, đã nhắc nhiều lần mà không sửa. Nếu cứ tiếp tục thế này sẽ hỏng đấy. Tôi là người ngoài, nó không nghe, còn định đuổi tôi, nên tôi đành nói với anh thôi.”
Ba tôi đang bận chuẩn bị vào họp, nhưng nghe vậy lại tò mò hỏi:
“Nó có thói hư gì mà ghê gớm vậy?”
Ông cười ha hả.
Dì Vương tưởng mình nắm được thóp, lên giọng nói:
“Nó lười lắm, không biết làm gì hết. Quần áo bẩn không biết đem giặt, sàn nhà dơ cũng không quét. Con bé mới học đại học mà như thế, mai mốt đi làm chắc chẳng ai thuê, gả chồng cũng bị nhà chồng coi thường.”
Ba tôi cau mày:
“Vậy tôi thuê dì về để nó làm hết à?”
Giọng ông thản nhiên khiến dì chec đứng, im bặt. Giận đến mức mắt đỏ bừng.
Có người hối thúc vào họp, ba tôi chỉ kịp nói:
“Nếu không muốn làm nữa thì chiều đến công ty nhận lương luôn nhé.”
Rồi dập máy.
Dì Vương cầm dao thái rau mà tay run lẩy bẩy. Tôi bật cười sau lưng, khiến dì giật nảy người, suýt làm rơi d a o.
“Duệ Duệ, con… ra từ bao giờ?”
“Tìm đồ uống thôi.” Tôi làm bộ như không nghe thấy gì. Dì nhìn vẻ mặt tôi không giận dữ, mới thở phào nhẹ nhõm.
06
Chiều tôi ra ngoài thu xếp, nhờ bạn giới thiệu một người giúp việc Philippines. Gặp lần đầu đã thấy ưng ý – ít nói, hiểu chuyện, biết giữ khoảng cách. Nhà chủ cũ định dẫn cô ấy ra nước ngoài, nhưng cô không muốn xa gia đình nên ở lại, tôi may mắn mời được. Tháng sau cô ấy chính thức vào làm.
Biết sắp có người thay thế dì Vương nên mấy ngày này tôi cũng nhịn được.
Nhưng có vẻ tôi càng nhẫn nhịn thì dì ấy càng được đà làm càn. Hôm đó, khi tôi về nhà, phát hiện tủ đồ thiếu mấy cái túi hàng hiệu – toàn túi đắt tiền, tổng giá trị gần cả trăm triệu.
Chìa khóa nhà ngoài tôi ra chỉ có dì Vương. Rõ ràng chỉ có bà ta mới lấy được.
Tôi lập tức gọi:
“Dì, dì có lấy túi xách của con không?”
Giọng dì lấp lửng, sau đó dứt khoát nói:
“Phải, là dì lấy. Dì cũng vì muốn tốt cho con thôi. Con không nghe lời, tiêu xài hoang phí, mấy cái túi kia kiểu dáng giống nhau cả, dì mang ra cửa hàng chính hãng bán lại rồi.”
Tôi cười lạnh:
“Dì lấy đồ của con mà không xin phép, ai cho dì quyền đó?”
“Duệ Duệ, con đừng nhỏ mọn. Con còn trẻ chưa biết tiết kiệm là gì. Sau này già rồi, không có tiền mà sống thì khổ. Dì giữ tiền giúp con, đừng lo.”
Tôi sững người.
“Dì ơi, lấy đồ người khác mà không xin phép là trộm cắp. Giá trị số túi đó đã hơn trăm triệu, nếu dì không trả, tôi sẽ báo công an. Đến lúc đó ngồi toò đừng trách!”
Biết tôi định báo án, dì Vương bắt đầu nổi đóa:
“Duệ Duệ, chỉ là mấy cái túi thôi, có cần làm quá lên vậy không? Nhà con giàu thế, số tiền đó có đáng gì. Dì cũng chẳng có ý chiếm đoạt, chỉ muốn giúp con tiết kiệm thôi. Con là sinh viên rồi, phải biết suy nghĩ, đừng để ba mẹ lo lắng.”
Ủa? Giờ thành lỗi của tôi rồi?
Tôi chưa kịp nói, dì lại tiếp:
“Với lại con sau này là con dâu nhà dì, cũng nên biết lo cho tương lai của hai đứa.”
Tôi sững người, tưởng mình nghe nhầm.
“Khoan đã, dì nói gì cơ? Con dâu nhà dì? Con lấy ai? Con trai dì là ai?”
Tôi nổi hết da gà.
Dì nói bằng giọng như thể tôi ngu ngốc không hiểu chuyện:
“Duệ Duệ, con học đại học, nhà cũng có tiền, nhưng lười biếng như vậy sau này không ai lấy. Dì thấy con trai dì cũng được, mấy hôm trước dì có kể về con rồi. Hai đứa thử tiếp xúc, nếu nó thích con thì cứ lấy nhau đi.”
Tôi nghe mà buồn nôn.
Thì ra bà ta mưu tính như vậy. Còn dám nói chẳng ai thèm lấy tôi? Cả thế giới chỉ còn mỗi con trai dì?
Tức nghẹn ngực. Nếu bà ta đứng trước mặt tôi lúc đó, tôi đã tát cho một cái.
Tôi không phí lời đôi co với kẻ ngu. Mở điện thoại gọi:
“Alo, chú công an ạ? Cháu ở căn hộ Empire Pearl số 306, vừa bị trộm đồ. Tổng giá trị hơn một trăm triệu.”
07
Dì Vương cứ nghĩ tôi chỉ dọa báo công an cho có. Đến khi cảnh sát thật sự đến gõ cửa, bà ta mới hoảng hồn, mắt mở trừng trừng không thể tin nổi.
“Duệ Duệ, sao con có thể ác đến vậy? Chẳng phải chỉ mấy cái túi thôi sao? Có cần phải báo cảnh sát không? Dì đã nói là giữ giúp con mà…”
Tôi liếc mắt nhìn bà ta, gạt tay bà đang nắm tay áo tôi ra.
“Con từng cho phép dì lấy đồ con khi nào? Tự tiện lấy đồ người khác, gọi là trộm, dì hiểu không?”
Cảnh sát đứng cạnh cũng lên tiếng:
“Thưa bà, bà đã lấy tài sản của chủ nhà thì hãy mau chóng hoàn trả. Cả trăm triệu không phải số nhỏ đâu. Trường hợp này hoàn toàn có thể bị tạm giam. Bà nên suy nghĩ cho kỹ.”
Dì Vương run rẩy, nhưng vẫn cố cãi cùn:
“Đồng chí cảnh sát, tôi không trộm! Tôi chỉ giữ giúp nó, sợ nó tiêu xài linh tinh…”
Cảnh sát cau mày:
“Bà là gì của cô ấy mà đòi giữ tiền giùm? Họ hàng hay người thân?”
Dì ta ú ớ không nói nổi, mãi sau mới lí nhí:
“Tôi là mẹ chồng tương lai của nó. Nó là vợ chưa cưới của con trai tôi.”
Tôi thật sự không ngờ bà ta lại trơ trẽn đến vậy. Đến nước này còn bám vào cái danh “con dâu tương lai” để biện hộ, buồn nôn thật sự.
“Dì ơi, con với con trai dì không hề quen biết.”
Bà ta càng lớn tiếng:
“Chưa quen thì sau này sẽ quen! Mai gặp rồi con sẽ thích nó ngay!”
Tôi muốn ngửa mặt lên trời cảm thán. Con trai dì là gì, Phùng Đức Luân chắc? Hai chú cảnh sát cũng cạn lời nhìn dì ta.
Một anh cảnh sát nói luôn:
“Bà ơi, bà chẳng có mối quan hệ gì với cô gái này. Mà dù có là thân thích, cũng không được tự tiện lấy tài sản người ta. Còn chuyện con trai bà, người ta có thích hay không là chuyện khác, đừng tự nhận bà là mẹ chồng tương lai như thế. Số tiền này đủ lập án hình sự, mức án có thể lên đến mười năm.”
Dì Vương trợn tròn mắt, gào lên:
“Con trai tôi tốt thế, sao không xứng với nó? Chúng tôi chấp nhận nó đã là phúc của nó rồi! Lười như nó, tôi còn chẳng muốn nhận làm dâu!”
Viên cảnh sát quát:
“Nếu bà không chịu hoàn trả, chúng tôi sẽ áp giải bà về đồn.”
Bà ta hoảng sợ thật, nhưng vẫn không quên lườm tôi đầy thù hằn:
“Không phải chỉ mấy cái túi thôi à? Bà lấy là nể mặt cô đấy!”
Bà ta lật đật vào phòng lôi mấy chiếc túi ra. Hóa ra chưa bán mà định giữ để tặng con gái. May là tôi phát hiện kịp thời.
Tôi kiểm tra kỹ, không rách cũng không hỏng, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Dì thu dọn đồ đạc đi, nhà này không cần dì nữa.”
Mắt dì trợn tròn:
“Cô định đuổi tôi sao?”
“Dì ăn cắp, nói xấu tôi với ba, còn định gả tôi cho con trai dì. Dì nghĩ tôi còn muốn giữ dì lại chắc?”
Dì Vương không chịu đi, định bám trụ lại. Tôi dứt khoát vứt đồ của bà ta ra cửa. Bà ta nổi điên, định lao vào đ á n h tôi, may có cảnh sát ngăn lại.
Không làm gì được tôi, bà ta bắt đầu chửi rủa:
“Con tiennhan này, tưởng đuổi được bà à? Chờ đấy, sẽ có ngày mày hối hận!”
Tôi chỉ cười lạnh:
“Tôi chờ đấy. Để xem bà còn trò gì.”
08
Sau khi dì Vương rời khỏi, tinh thần tôi nhẹ nhõm hẳn. Cuối cùng cũng có vài ngày được yên thân. Có điều hơi bất tiện là phải gọi đồ ăn ngoài một thời gian.
Nhưng chưa yên được mấy hôm, điện thoại tôi lại đổ chuông.
Là bà nội gọi, bảo tôi về nhà lớn một chuyến. Tôi ngán ngẩm vô cùng.
Tôi với bà đã lâu không liên lạc, lần này tự nhiên gọi, chắc chắn chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.
Vừa đến nơi, tôi đã thấy bộ mặt đắc ý như vừa thắng trận của… dì Vương.
Đến nước này thì tôi hiểu tất cả. Không phải ba mẹ tôi bỗng dưng thuê nhầm người, mà là có “bàn tay đen” phía sau—bà nội.
Bà tôi chưa từng thích tôi. Năm xưa, nhà ngoại tôi tuy có của, nhưng so với nhà bà nội thì vẫn kém vài phần. Bà luôn coi thường mẹ tôi.
Biết ba tôi quen mẹ, bà kịch liệt phản đối, nói mẹ tôi trèo cao.
Nhưng chính những lần công ty ba tôi gặp khó, đều nhờ mẹ tôi đứng ra tháo gỡ.
Bà không những không biết ơn, lại suốt ngày soi mói, đá đểu. Mâu thuẫn giữa hai người căng thẳng đến mức không thể sống chung. Cuối cùng, ba tôi đưa mẹ và tôi dọn ra ngoài.
Bà nội tức điên, nhưng những năm sau cũng không làm gì được. Không thuyết phục được ba tôi quay về, bà đổi giọng, liên tục giục sinh thêm con—ý là con trai kế thừa gia nghiệp.
Nhưng mẹ tôi sinh khó, sức khỏe yếu, chuyện có thêm con coi như chấm dứt.
Bà không buông tha, bắt đầu dồn lực vào tôi.