Tôi Là Tôi Không Thuộc Về Bất Kỳ Aii - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
09
“Duệ Duệ, mau quỳ xuống xin lỗi dì Vương đi! Con bị mẹ chiều hư rồi, không biết lễ nghĩa, cũng chẳng biết tiết kiệm. Dì Vương lo cho con mà con đuổi bà ấy, đúng là vô ơn bạc nghĩa!”
Tôi sững người:
“Bà biết bà ta đã làm những gì chưa?”
“Bà ta ăn cắp đồ của con, nói xấu con với ba, còn định ép con cưới con trai bà ta. Con thuê bà ấy làm giúp việc, không phải rước bà ta về làm tổ tông!”
Bà nội bực tức:
“Nói trộm trộm cái gì khó nghe vậy! Dì Vương nói với bà rồi, bà ấy chỉ giữ giúp con, sợ con tiêu xài bừa bãi. Còn con trai bà ấy, bà cũng gặp rồi, học vấn không cao nhưng hiền lành, làm việc chăm chỉ, giờ còn làm tổ trưởng công trình. Lấy được nó là phúc phần của con!”
Tôi hoài nghi chẳng lẽ dì Vương kề d a o vào cổ bắt bà nói những lời đó. Nhưng không, bà vẫn ngồi chễm chệ trên ghế, thần thái đầy kiêu ngạo.
Dì Vương thì đứng phía sau bóp vai cho bà.
“Bà già à, tôi nào dám đòi Duệ Duệ xin lỗi. Nó suýt báo công an bắt tôi rồi. Chỉ mong sau này con bé hiểu lòng tốt của tôi là được.”
Bà nội nhìn tôi, dạy đời:
“Phải uốn nắn lại cho tốt. Nó bị mẹ nó làm hư rồi. Mai mốt về nhà các người, cũng mong bà Vương đỡ đần thêm.”
Tôi thật sự cạn lời. Bà ta chỉ nói vài câu, là quyết định chuyện cả đời tôi.
“Bà là trưởng bối, nhưng cũng không thể lấy tuổi tác ra để ép con. Chuyện con có lấy chồng hay không, ba mẹ còn chưa quyết được, nói gì là bà.”
Mặt bà nội tối sầm.
“Con nhỏ này, dám cãi lại bà! Giống hệt cái đồ đàn bà không biết đẻ kia!”
Tôi đứng dậy. Bà có thể mắng tôi, nhưng không được xúc phạm mẹ tôi.
Từng giây từng phút ở đây đều khiến tôi thấy ngột ngạt.
Tôi nhìn thẳng vào mắt bà:
“Bà luôn nghĩ sinh được ba là công lao to lớn, còn mẹ con sinh con là phế phẩm, vì con là con gái. Bà coi thường mẹ, cũng coi thường luôn con, thật nực cười.”
“Bà cũng là phụ nữ. Bà không hiểu sự tổn thương mà tư tưởng trọng nam khinh nữ gây ra sao? Đàn ông coi thường phụ nữ thì đã đành, chính phụ nữ cũng tự coi thường nhau à?”
Tôi nhìn chằm chằm bà, trong mắt toàn là lửa giận. Tôi đã từng cố nhẫn nhịn, từng cố hiểu cho bà, nhưng đổi lại chỉ là sự giẫm đạp và xúc phạm không dứt.
10
Bà nội nắm chặt tay vịn ghế, im lặng không đáp.
Tôi nhìn khắp căn nhà cũ kỹ này, thấy buồn cười đến nực cười.
“Nếu bà thích cái kiểu đàn ông ‘chăm chỉ, thật thà’ đó, thì bà tự đi lấy anh ta đi.”
Dì Vương tức đến nỗi mặt tái xanh, lồng ngực phập phồng:
“Sao cô có thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo như thế?”
Tôi còn chưa nói đến những điều khó nghe hơn.
Không buồn tranh luận, tôi quay người bỏ đi. Dì Vương thấy bà nội không gọi tôi lại thì hoảng lên:
“Bà ơi, để nó đi thế thật à?”
Bà nội trầm ngâm:
“Không để nó đi thì làm gì? Đ á n h nó à?”
Rồi thở dài một câu:
“Cô cũng đi luôn đi.”
Dì Vương hoảng loạn. Rõ ràng bà ta đã nhận ra bà nội cũng không đứng về phía mình nữa.
Bà ta vốn định “bấu” vào nhà tôi để nâng con trai lên thành “rồng”, nghĩ rằng chỉ cần cưới được tôi – đứa cháu gái duy nhất của dòng họ – thì một bước lên tiên.
Ai ngờ bà nội chỉ mượn tay bà ta để chọc tức tôi, cuối cùng lại bị chính trò chơi của mình nuốt chửng.
Bà nội có đáng thương không? Có. Nhưng không hẳn là rất đáng thương.
Từ nhỏ đến lớn, bà sống trong nhung lụa, ngay cả những năm tháng khó khăn nhất, bà vẫn chưa từng thiếu ăn thiếu mặc. So với nhiều người, bà là người may mắn.
Nhưng chính vì vậy, bà là sản phẩm của một nền giáo dục phiến diện, bị nhà họ Trương nuôi dưỡng để làm một “món hàng” gả vào nhà nội tôi.
Từ nhỏ, bà được dạy rằng: chỉ khi sinh được con trai, người phụ nữ mới được “đứng vững”.
Tư tưởng trọng nam khinh nữ đã ăn sâu vào máu thịt bà. Cả đời bà sống trong những quy tắc áp bức của nhà cao cửa rộng, trong một cuộc hôn nhân không có tình yêu.
Và giờ, bà trở thành một bản sao của thế hệ trước—cố gắng kiểm soát cuộc sống của con trai và cháu gái bằng chính sợi dây xiềng xích đã trói buộc bà suốt đời.
11
Tôi trở về nhà trong trạng thái mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Nhưng vừa đến cổng khu chung cư thì bị một gã “dị dạng” chặn đường.
Vừa thấy tôi, hắn ta đã cười tởm:
“Vợ ơi~”
Tôi rùng mình, lạnh cả sống lưng.
“Anh là ai?” – tôi hỏi.
Hắn gãi đầu, thổi sáo một cái, giọng đầy mỡ:
“Anh là chồng em chứ ai, mẹ anh nói em là vợ sắp cưới của anh mà! Nhìn ảnh đã đẹp rồi, ngoài đời còn xinh hơn! Mấy anh em công trường mà biết anh cưới được người như em chắc phát rồ mất!”
Tôi nổi hết da gà.
“Anh là con trai của dì Vương?”
Hắn gật đầu đầy tự hào.
“Anh đặc biệt đến gặp em đấy! Từ giờ của anh là của em, của em… cũng là của anh!”
Hắn nói, ánh mắt không giấu được sự thèm khát khi nhìn chằm chằm vào căn hộ phía sau tôi.
Tôi cau mày:
“Xin lỗi, tôi không thích anh. Mời anh đi cho.”
“Không thể nào, em đang chơi trò ‘lạt mềm buộc chặt ‘ phải không?”
Thấy tôi thực sự muốn đi, hắn liền nhào tới túm lấy tay tôi.
Tôi giật mạnh tay ra:
“Đừng chạm vào tôi. Tôi đã nói là không thích.”
Ánh mắt tôi đầy ghê tởm khiến sắc mặt hắn tối sầm lại.
“Cái con mặt chó này, làm bộ làm tịch cái gì?”
Hắn lao đến định ôm tôi. Phản xạ tự vệ bật lên, tôi gạt tay, khuỷu tay thúc thẳng vào mặt hắn.
Máu mũi tuôn ra.
Cũng may ba mẹ tôi đã cho tôi học Taekwondo từ nhỏ để phòng thân.
Tên đó—Chu Hạo—vừa ôm mũi vừa rít lên:
“Con đ* này, dám đ á n h tao!”
Hắn lại lao vào, tôi đá thẳng vào bụng khiến hắn gập người ngã gục. Bảo vệ chung cư vừa lúc chạy tới.
Còn chưa kịp nói gì thì một tiếng gào kinh hồn vang lên:
“Con ơi! Trời ơi con bị làm sao thế này! Con nhỏ ác độc kia, mày đ á n h con tao thê thảm như thế, tao kiện mày!”
Đúng là kẻ ác giỏi diễn trò.
“Cứ đi kiện đi,” – tôi chỉ vào camera trên cột đèn – “Tất cả hành vi của các người đều đã bị ghi lại.”
Dì Vương khựng lại.
“Dù sao mày cũng phải bồi thường! Mày đ á n h con tao, tiền thuốc men, tổn thất tinh thần, mày phải trả hết!”
Tôi nhướng mày. Bị vặt tiền trắng trợn thế này?
Chưa kịp đáp, vài chiếc Maybach đen trượt tới. Một người đàn ông trung niên mặc vest bước xuống.
“Đứa nào dám động đến con gái tôi?”
Là ba tôi, phía sau còn có vài vệ sĩ cao lớn.
Dì Vương run lẩy bẩy, con trai bà ta lập tức "tỉnh" dậy.
Ba tôi không phí lời, lạnh lùng ra hiệu—vệ sĩ lập tức lôi hai mẹ con bà ta ra đường ném xuống.
Dì Vương gào lên chửi bới:
“Con nhỏ đó có tiền, mà keo kiệt! Mấy cái túi thôi cũng tính toán! Bà già nhà nó cũng vô dụng. Cái đám nhà giàu như tụi bay chỉ cần cho tao vài triệu là xong chuyện, mà không chịu. Tao nguyền rủa tụi bay chec hết đi!”
Nguyền rủa không thành, bà ta mất việc, mang tiếng khắp nơi. Ai cũng biết bà ta từng trộm đồ, chẳng ai dám thuê nữa.
Thậm chí, chủ cũ còn phát hiện bà ta trộm nhẫn kim cương trị giá mấy trăm triệu, kiện thẳng ra tòa. Hết tiền xài, mẹ con bà ta tiêu sạch số tiền bán nhẫn.
Dự là phần đời còn lại của dì Vương sẽ kết thúc trong toò.
Còn "con trai bảo bối" của bà ta thì lười biếng, bê tha, đi làm chỉ ba bữa nửa tháng. Bị đuổi việc, rồi học theo mẹ—đi trộm, và cũng bị bắt.
Lúc bị bắt vẫn còn mơ mộng điên rồ:
“Tôi sẽ thành đại gia! Tôi lấy được Trương Duệ, con gái nhà giàu nhất Vân Thành, cả cái tập đoàn Vi Vân đều là của tôi! Mấy người không biết nhìn người, bố vợ tôi là Trương Hoa Cường đấy!”
Chẳng ai thèm tin. Hắn cứ thế lải nhải một mình như kẻ điên…
12
Ba tôi sau đó đã biết toàn bộ câu chuyện. Dù luôn mạnh mẽ, ông lại có điểm yếu là dễ mềm lòng với bà nội tôi.
“Duệ Duệ, chuyện này ba xử lý chưa thấu đáo, để con phải chịu ấm ức.”
Tôi hiểu ba, nhưng may mà lần này tôi phát hiện sớm. Nếu không, với tính cách của dì Vương, bà ta mà để con trai sống trong căn hộ của tôi, thì không biết chuyện gì còn xảy ra nữa.
Ba tôi và tôi bàn với mẹ, cả nhà quyết định... một năm không về nhà lớn.
Bà nội gọi điện liên tục, khóc lóc, than nhà chúng tôi bất hiếu, oán trách ba tôi vì một người ngoài mà bỏ rơi bà.
Nhưng chưa bao giờ là chúng tôi bỏ rơi bà—mà là bà đã chọn quay lưng với chúng tôi trước.
Giao thừa năm ấy, bà gọi cho tôi, nói xin lỗi.
Tết năm đó, cả nhà tôi cuối cùng cũng trở về nhà lớn, mang theo nhiều quà bánh.
Thấy ba tôi, bà bật khóc.
Thật ra, chỉ cần bà không cố chấp nữa, chẳng ai trong chúng tôi muốn ghét bà cả.
Điều tôi căm ghét không phải con người bà, mà là tư tưởng bà mang—tư tưởng muốn phá hoại cuộc hôn nhân của ba mẹ tôi, muốn dùng liên minh gia tộc để kiểm soát đời tôi, và những lời miệt thị cay độc bà dành cho mẹ tôi.
Thế giới này không thể thiếu phụ nữ. Tư tưởng trọng nam khinh nữ đã khiến biết bao người tổn thương.
Tôi là con gái. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi vô dụng.
Cuộc đời tôi không sinh ra chỉ để “lấy chồng, sinh con trai, làm dâu nhà người ta”.
Tôi là chính tôi.
Tôi có thể sống tốt mà không cần dựa dẫm vào những điều đó.
Tôi mong một ngày, thế giới sẽ không còn phân biệt nam nữ.
Tôi mong một ngày, mọi cô gái đều có thể sống tự do, ngẩng cao đầu, sải cánh bay trên bầu trời rộng lớn!