Tôi Nuôi Con Gái Như Công Chúa Không Phải Như Nô Lệ - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
1
Mẹ chồng nói, con gái thì không cần ăn ngon.
Tôi lập tức cắt toàn bộ thuốc bổ của bà ta, cắt luôn tiền tiêu vặt, rồi ép chồng viết đơn ra khỏi nhà tay trắng.
Bảo vệ con, chính là phải nhanh, độc, chuẩn!
Lần đầu làm mẹ, dù thế nào tôi cũng phải để con gái mình làm công chúa!
Lúc mẹ chồng đặt miếng bít tết xuống đĩa của chồng như thể đó là điều đương nhiên, tôi lập tức hất bát cháo trước mặt, dội thẳng lên đầu chồng.
Không cho con tôi ăn? Vậy thì không ai được ăn!
Chồng tôi ngồi đó, đầu đầy cháo, đờ đẫn nhìn tôi, thậm chí còn chưa kịp lau sạch lớp cháo dính trên kính.
Ừm, nhìn từ góc độ này thì cháo mẹ chồng múc cho tôi thật sự đặc đấy, cảm ơn bà.
Chồng lắp bắp:
“ Vợ ơi, chuyện gì vậy? Em trượt tay à?”
Có vẻ anh ta vẫn còn muốn sống, đáng tiếc hôm nay tôi chẳng định tha ai cả.
“ Lưu Minh Thành, anh biết chiều cao trung bình của con gái mình đang bị thấp hơn mức trung bình, đúng không?”
“À, biết, sao vậy em?”
Mẹ chồng vội đưa khăn ấm cho con trai, nhẹ nhàng lau mặt cho anh ta với vẻ xót xa như lau mặt cho đứa trẻ bốn tuổi.
“Có chuyện gì thì nói nhẹ nhàng, lỡ cháo nóng quá thì sao?”
Tôi không buồn nhìn bà ta, chỉ nói:
“Tôi mỗi tuần đi Sam’s Club mua 20 miếng bít tết về định cho con ăn sáng để bổ sung protein. Mẹ anh tự nguyện đứng ra nói sẽ lo bữa sáng. Kết quả thì sao? Suốt hai tuần, con gái tôi chỉ được nửa miếng bít tết — mà là miếng chồng tôi hôm đó không ăn hết!”
Tôi đạp ghế đứng dậy, xông vào bếp mở ngăn đông, đập một phát mạnh xuống bàn:
“Anh nhìn kỹ đi, nhà này thiếu vài miếng thịt bò sao? Bỏ vào đây cho đóng đá, làm như báu vật không dám cho cháu ăn — đấy là thứ mà một bà nội nên làm à?”
Chồng há hốc mồm, quay sang nhìn mẹ đang rơm rớm nước mắt.
“Anh nhìn bà ta làm gì? Hôm nay tôi xử lý là xử lý anh đấy!”
Tôi chống nạnh, nhập vai “bà chằn” đến hoàn hảo.
“ Làm cha mà cũng không biết con gái mình suốt hai tuần chỉ uống cháo loãng? Ngay cả sữa trước khi ngủ, nếu tôi không tự tay pha thì cũng bị mẹ anh pha loãng một nửa!”
“Mẹ anh sống tiết kiệm thì thôi đi, anh là con trai mà cũng không biết điều à? Một mình anh ăn uống no nê là xong chuyện? Tôi nộp 5 triệu tiền ăn mỗi tháng, anh mù chắc, không thấy vợ mình ngày nào cũng ăn cháo à?”
Tôi ôm chặt con gái đang khóc thút thít vào lòng.
“ Lưu Minh Thành, đây là con gái ruột của anh, anh bế nó lớn lên. Anh nhìn kỹ đi, mẹ anh về đây hai tháng, con bé trở thành cái gì? Đến khóc còn không dám khóc lớn!”
“ Sống thế này, thật sự... không sống nổi nữa!”
Tôi bế con, vớ lấy điện thoại, dứt khoát rời khỏi nhà.
Cứ làm như bên ngoài không có đồ ăn ngon ấy.
Nếu không phải vì mẹ chồng ngày nào cũng than thở “khổ quá, khổ quá” khi thấy hộp cơm ngoài, tôi đã đặt đồ ăn thay phiên nhau từ lâu rồi.
Miễn là con tôi ăn thêm được một miếng, tốn tiền có là gì?
Con gái tôi mới năm tuổi, nhưng rất hiểu chuyện, cứ nằng nặc đòi tôi ăn con tôm duy nhất trên bánh pizza.
Tôi vừa vui mừng vừa chua xót.
Từ bao giờ con bé coi tôm là thứ “quý giá”?
Lúc trước để giúp con gái bắt kịp chiều cao chuẩn, tôi gần như thử hết mọi cách: tôm hấp, tôm nướng, tôm luộc, bánh tôm, viên tôm…
Sau này, dù tôi có nhào ít thịt tôm vào mì làm bằng tay, con bé vẫn nhăn mặt.
Ngay cả bít tết, nó cũng chỉ chấp nhận loại đúng thương hiệu, đúng phần thịt.
Nếu không phải con thích ăn rau củ như cà rốt, cải xanh, dưa chuột, cà tím, tôi thực sự nghi ngờ mình đang nuôi công chúa hạt đậu.
Ấy vậy mà, chính cô công chúa bé bỏng đó, tối qua lại nói với tôi:
“Mẹ ơi, mẹ có thể sinh thêm em trai không? Con có thể về quê đi học, để tiết kiệm tiền nuôi em trai…”
Tôi choáng váng.
“Bé yêu, con biết nếu về quê thì không thể ở cùng ba mẹ mỗi ngày nữa không?”
Con gái bật khóc:
“Con không muốn xa mẹ... Nhưng bà nội nói, nếu không có em trai, ba sẽ không cần con, cũng không cần mẹ, rồi nhà mình sẽ tan vỡ…”
2
Thật lòng mà nói, tôi là kiểu phụ nữ hiền lành nhẫn nhịn.
Bị cha ruột đuổi khỏi nhà, tôi nhịn; bị bạn học bat nat, tôi nhịn; bị cháu ngoại ông ngoại thả chó đuổi cắn, tôi cũng nhịn.
Vì mẹ tôi dạy rằng: con gái đừng gây chuyện bên ngoài.
Tôi hiểu.
Mẹ là phụ nữ đơn thân, học vấn chỉ đến cấp hai, sống nhờ nhà ngoại, phải cúi mặt nhìn sắc mặt anh chị em, dùng từng đồng tiền ít ỏi nuôi tôi đi học. Bà không chịu nổi bất kỳ chuyện phiền toái nào nữa.
Vì vậy tôi luôn ngoan ngoãn.
Dù tốt nghiệp đại học danh giá, lương năm năm chục vạn, việc nhà con cái đều lo chu toàn, tôi vẫn không dám kiêu ngạo.
Hôm nay, là lần đầu tiên trong đời tôi đối đầu trực diện với người khác.
Không phải tôi chưa từng muốn hòa nhã thương lượng, chỉ tiếc có người căn bản không hiểu tiếng người.
Thế nên khi tôi "rút kiếm", người ta sợ hãi.
Vừa tan ca, mẹ chồng đã cúi đầu đi vào phòng tôi:
“Huệ Quyên à, ăn cơm thôi, tối nay mẹ đặc biệt làm món sườn cừu kho con thích.”
Ồ, đống sườn đó là lúc mẹ chồng mới đến, tôi mua về.
Lần đầu tôi định làm, bà bảo chồng tôi cần ăn kiêng vì tập gym, không ăn đồ dầu mỡ; lần hai, bảo chồng đi công tác; lần ba, thịt đã rã đông, chồng lại gọi bảo không về ăn, bà lập tức cất lại vào ngăn đông.
Cứ nghĩ tới cảnh sườn bị bà "xẻ thịt" lòng vòng nhiều lần, tôi thấy buồn nôn.
“ Mời bà ra ngoài, tôi muốn dỗ con ngủ.”
“Rầm”—cánh cửa oan nghiệt kêu lên đau đớn.
Bà ta luôn như vậy, không dám làm lớn nhưng sau lưng lại âm thầm giở trò.
Đúng là kiểu người sống ba mươi năm dưới sự chèn ép của gã chồng vũ phu và vợ bé lẳng lơ—không có chút thủ đoạn thì sống sao nổi.
Tiếc là tôi từng trẻ người non dạ, còn cảm thông cho bà.
Lúc tôi sinh, bà vất vả từ quê mang bốn con gà ta, một bao lá tía tô và một bao ngải cứu đến. Khuôn mặt đen sạm của bà khiến tôi nhớ đến mẹ tôi năm xưa.
Tôi nghĩ, mẹ nào cũng thế, đều muốn dành điều tốt nhất cho con.
Khi con gái tôi chào đời, bà vào phòng tôi, mặt mày rạng rỡ:
“Sinh con gái cũng tốt mà, không sao cả, đừng buồn nhé.”
Bà còn dạy chồng tôi:
“ Thành Nhi à, bây giờ đừng vào phòng vợ nhiều, gió lùa vào là để lại bệnh đó con.”
Tôi cảm động, mua thuốc bổ cho bà không tiếc tay, còn bày cho bà cách dưỡng sinh, làm đẹp.
Cho dù bà không cho con tôi dùng bỉm, pha sữa loãng, cắt ngắn thời gian ở cữ từ một tháng xuống một tuần... tôi đều nhịn.
Người không phải thánh hiền, chỉ là hơi keo kiệt thôi, tôi không muốn làm lớn chuyện.
Chồng tôi lúc đó cũng khá, tôi mua thuốc bổ cho mẹ chồng, anh sẽ quay video gửi mẹ tôi xem cháu; tôi mua cho mẹ chồng vòng vàng, anh sẽ mua túi xách tặng tôi.
Là người từng bị tư tưởng trọng nam khinh nữ đầu độc cả tuổi thơ, tôi rất vui khi thấy chồng yêu thương con gái.
Ai ngờ, mẹ anh ấy thì treo cờ "đồng minh", sau lưng lại âm thầm tẩy não con tôi?
Dám batnat tôi thì thôi, batnat con tôi thì tôi liều mạng!
Dỗ con ngủ xong, tôi bước ra phòng khách.
Cảnh tượng không nằm ngoài dự đoán.
Một đĩa sườn cừu thẫm màu nằm lẻ loi trên bàn ăn, mùi hôi quyện trong lớp dầu mỡ.
Mẹ chồng đang ngồi cạnh sofa, vừa lau nước mắt vừa an ủi con trai phải nhẫn nhịn.
“ Huệ Quyên ấy mà, không phải người xấu đâu, chỉ hơi nóng tính, thương nhà ngoại, tiêu xài rộng tay một chút, chứ không có khuyết điểm gì lớn.”
Chiếc vòng vàng trên tay bà lắc lư mạnh, cuối cùng cũng đập vào bộ ngực gầy guộc kia.
“ Vì mẹ từng chịu đựng khi cha con đưa người đàn bà kia về nhà, mẹ mới có thể vượt qua mà giữ được gia đình. Con cũng phải nhẫn nhịn!”
Chiếc vòng run rẩy lại xoa mặt Lưu Minh Thành đang cau có.
Nhìn xem, thủ đoạn “trà xanh” của bà ta đấy—làm tôi, người vất vả chăm con tới mức mất cả collagen, cũng thấy xấu hổ!
Cũng tại tôi thương hại bà quá nhiều, giờ thì hối không kịp!
Nếu hôm nay tôi không nổi điên, e là bà đã cưỡi đầu tôi mà sống.
Tôi lạnh lùng vỗ tay:
“ Diễn hay lắm, nói hay lắm! Bà không đi đóng phim đúng là uổng phí tài năng. Tính dùng chiêu “bạch liên hoa” gì ở đây hả?”
3
Chuyện “thân bên ngoại” xưa nay luôn là cái cớ để nhà họ Lưu nắm thóp tôi.
Mẹ tôi sau cơn đột quỵ gần như không thể lao động, tôi đành trả lương ba triệu một tháng thuê người ở quê chăm sóc bà: lo ba bữa ăn, cách tuần đưa đi tái khám.
Mỗi lần tôi về thăm, mẹ tôi lại khóc.
“Huệ Quyên à, mẹ thật có lỗi. Nếu mẹ sinh được con trai, đâu đến nỗi để con gái phải lo chuyện dưỡng già, làm con phải cúi đầu trước nhà chồng?”
Tôi lúc nào cũng lý trí giải thích:
“ Mẹ à, nếu có con trai, tiền của mẹ đâu đủ nuôi cả hai người đi học? Có khi con chỉ làm công nhân ở xưởng máy thôi! Con chăm sóc mẹ là điều đương nhiên.”
Nghe xong, mẹ tôi vừa yên tâm vừa buồn, lại căn dặn lần thứ một vạn:
“Về nhà, con phải đối xử với Minh Thành tốt vào, nhà chồng đã cho phép con chăm mẹ, còn cho tiền thuốc men nữa, là người ta rộng lượng lắm rồi.”
Tôi lắc đầu:
“Mẹ à, đó là tiền con làm ra, liên quan gì tới Minh Thành?”
Mà đâu chỉ có tiền đó?
Tiền đặt cọc mua nhà tôi bỏ phần lớn; khoản vay dùng thẻ BHXH của tôi; tiền đãi tiệc cưới nhà anh ta tôi cũng chia nửa.
Nhưng mẹ tôi vẫn không ngẩng đầu nổi.
Bà không thể thản nhiên nhận sự chăm sóc từ đứa con gái đi lấy chồng.
Lâu dần, Lưu Minh Thành bắt đầu coi việc tôi “gửi video hỏi thăm” là “sự tử tế”, là cái giá để yêu cầu tôi hy sinh nhiều hơn.
Quả nhiên.
“ Vợ à, em nói mẹ như thế là hơi quá. Mẹ sống ở đây đâu có hưởng thụ gì, lo nấu bữa sáng, nhắc nhở con gái gửi video chào bà ngoại, không có công cũng có lao chứ? Cách em nói chuyện hôm nay... thật sự không giống với nhân cách mẫu mực của em từ trước đến nay.”
Anh ta đứng lên, bày ra tư thế đạo mạo.
Ồ quên chưa nói, chồng tôi là giáo viên chính trị cấp 2, tự hào nhất là việc "tốt nghiệp đại học hạng hai mà thi được biên chế" và "sớm nhìn trúng tôi từ thời cấp 3".
Giờ có thể thêm một cái nữa: "Dùng miệng để PUA vợ thành công, mặc dù vợ là nữ cường."
“ Em cũng biết, gia đình là nền tảng. Mối quan hệ gia đình nhỏ phải trên cả nhà mẹ đẻ. Đây là quan điểm nhất quán của anh. Nhưng vì hoàn cảnh của mẹ em đặc biệt, anh rất ủng hộ việc em phụng dưỡng mẹ. Anh còn đi khuyên ba anh để ông khỏi thấy bất bình đó chứ. Mình phải biết thấu hiểu lẫn nhau, đúng không?”
Anh ta đẩy gọng kính, liên tục tung chiêu.
Nếu tôi vẫn còn màng tới cái vỏ bọc “hiền lành thấu tình đạt lý”, tôi chắc đã nuốt trôi bát “canh mê hồn” này rồi.
Nhưng hôm nay tôi quyết tâm rồi.
Nếu không lột sạch cái mặt nạ trắng bệch đó ra, sao mà hả giận nổi?
4
“ Lưu Minh Thành, anh đừng có tỏ vẻ đạo đức, cao thượng ở đây!”
Tôi hít sâu, liếc qua bà “trà xanh” rồi nhìn thẳng vào gã chồng đạo lý.
“Ba anh muốn xây nhà, anh đưa 120 triệu; mẹ anh mua bảo hiểm hưu trí, tôi bỏ thêm 80 triệu; em gái anh lấy chồng, anh kéo tôi đi mua ba món trang sức cưới, tôi phải mua hết; còn việc lập bia mộ, tôi cũng góp 20 triệu. Đây là cái anh gọi là “nhà nhỏ trên hết nhà lớn”?”
Tôi giơ ngón tay, chỉ thẳng vào trán anh ta.
Tôi chọt một cái, anh lùi một bước. Lại chọt một cái, lại lùi.
Cuối cùng anh đổ ập xuống ghế salon.
“ Một tháng lương cơ bản anh có 3,6 triệu, thưởng 680 ngàn, phụ cấp giờ dạy thêm 200 ngàn. Tất cả chưa đủ trả phí huấn luyện riêng ở phòng gym của anh. Vậy tiền đâu ra để sửa mộ cho nhà họ Lưu?”
“Hay là do hai cái mép anh tự mọc ra à?”
Lưu Minh Thành há miệng, lại bực bội khép lại, trông hệt con cóc to xác há miệng giữa sa mạc.
Bà trà xanh thấy con bị chặn họng, liền lau nước mắt đứng dậy.
Kỳ lạ thật, bình thường chỉ bật tivi cho cháu xem cũng than nhức lưng, vậy mà lúc này không cần ai đỡ vẫn đứng thẳng tắp.
Đúng là tình mẹ bao la!
“ Không thể nói vậy! Con đã gả cho nhà họ Lưu, tiền con kiếm là tiền nhà Lưu, tiêu cho nhà mình là chuyện đương nhiên!”
Nghe chưa? Lý lẽ này, đến thổ phỉ cũng phải quỳ xin bái sư!
“Tôi kết hôn với Lưu Minh Thành, không phải gả cho nhà anh ta. Tiền tôi kiếm được, tôi có quyền tiêu cho con tôi, cho nhà tôi, cho chính tôi! Tôi thích tiêu ở đâu thì tiêu!”
Tôi giật miếng đệm sofa bị bà lau nước mắt, ném thẳng xuống đất trước mặt Lưu Minh Thành.
“Tôi bỏ tiền cho anh phụng dưỡng nhà anh, là tình nghĩa!
Anh mà không biết điều, tôi sẽ cho anh biết thế nào là “bổn phận”!”
“Kết hôn 7 năm, tôi chưa từng yêu cầu gì lớn, chỉ mong anh dùng lợi thế nghề nghiệp để nuôi dạy con gái thành người vui vẻ, mạnh mẽ, đủ sức cạnh tranh. Kết quả anh làm gì?”
“ Dưới mắt anh, con gái ăn không đủ, chơi không đủ, còn bị tẩy não rằng phải tiết kiệm tiền cho em trai chưa sinh?”
Từng giọt nước bọt của tôi bắn lên kính của anh ta, phản chiếu ánh đèn lấp lánh.
“Tôi cảnh cáo anh, tôi nuôi con gái, không phải nuôi nô lệ!
Cái tư tưởng trọng nam khinh nữ, nịnh trên nạt dưới ấy, đừng dùng để phá hủy con tôi!”