Tôi Nuôi Con Gái Như Công Chúa Không Phải Như Nô Lệ - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
5
Nhắc tới con gái, Lưu Minh Thành cuối cùng cũng lộ chút áy náy.
“Ngày mai anh sẽ nói rõ với con, người bố yêu nhất, mãi mãi là con bé.”
“Thế nếu mẹ anh sau này tìm cho anh một cô gái trẻ sinh con trai? Mẹ anh đã sớm bảo con tôi rồi: nếu tôi không sinh con trai, sẽ bị đuổi khỏi nhà!”
Anh ta đảo mắt nhìn mẹ, thấy bà rõ ràng chột dạ, khí thế lập tức rớt ba phần.
“Sao có thể? Chẳng phải trước giờ mình luôn nói chỉ cần một đứa, nuôi dạy đàng hoàng là được sao?”
Là một “học bá làng quê”, thi mười mấy năm mới lên được đại học hạng hai, Lưu Minh Thành thừa biết nuôi một đứa trẻ nên người khó nhường nào. Hơn nữa giờ anh cũng làm trong ngành giáo dục.
Chúng tôi từng bàn rõ: chỉ sinh một đứa. Nhưng khi mẹ anh suốt ngày xúi giục sinh thêm, anh lại... không phản đối, không thừa nhận, cũng không giải thích.
Chuẩn chỉnh một gã đàn ông vô trách nhiệm.
“Vậy thì viết giấy cam kết đi. Nếu sau này anh ép tôi sinh con trai, hoặc ra ngoài tìm người khác sinh, anh sẽ ra khỏi nhà tay trắng.”
Đã đánh trận đầu tiên thì phải đâm chảy máo mới thôi!
Bị tôi ép đến nước ấy, Lưu Minh Thành đành đứng dậy, lôi giấy bút ra.
Dĩ nhiên, anh ta không chịu thua về khí thế.
Lưu lão sư đẩy kính, hắng giọng đầy chính nghĩa:
“Huệ Quyên, anh hiểu em muốn bảo vệ con, nhưng là người có học thức, em nên chú ý phương pháp, tôn trọng người lớn, là tấm gương tốt cho con. Đừng phụ công mẹ em nuôi dạy em.”
Lời nói nghe tưởng đâu chỉ thiếu chỉ mặt mắng tôi không có giáo dục.
Tôi cười nhạt, liếc bụng bia to tướng mẹ anh “nuôi” cho:
“Là người có học thức, tôi càng nên đề phòng tư tưởng cổ hủ ăn sâu, giữ vững nhân cách độc lập, không thể chỉ biết ăn bám!”
Quen nhau 12 năm, tôi quá hiểu điểm yếu của anh ta, chọt phát trúng ngay.
Lưu Minh Thành mặt trắng bệch:
“ Được, anh sẽ ký. Nếu sau này anh phản bội hoặc ép em sinh con trai, tất cả tài sản sẽ để lại cho em và con, em làm người giám hộ!”
Bà mẹ chồng hốt hoảng.
Vèo một cái lao đến ôm tay con trai, khóc rống:
“ A Thành à! Không có con trai thì sau này ai đốt nhang cho mẹ? Đừng hồ đồ!”
Tôi cười tươi rói, đứng bên cạnh nhìn "màn kịch lớn" của bà.
Lão chồng xấu hổ quay sang mẹ:
“ Mẹ! Đây là chuyện riêng của con, mẹ đừng xen vào!”
Bà mẹ chồng nhào tới chân tôi:
“ Huệ Quyên à! Là mẹ sai! Mẹ hứa sau này sẽ đối tốt với cháu gái, xin con đừng bỏ rơi nhà họ Lưu!”
Đùng một cái, bà ta... lăn đùng ra đất!
Xỉu rồi!
Lưu Minh Thành ôm mẹ chạy, vừa chạy vừa hét:
“Huệ Quyên! Nếu mẹ anh có mệnh hệ gì, anh sống chec với em!”
6
Không chec. Nhưng mất vài chục triệu viện phí.
Trước mặt bác sĩ, tôi khóc lóc thảm thiết:
“Bác sĩ ơi, mẹ chồng tôi vất vả cả đời, làm ơn kiểm tra kỹ một chút. Dùng thuốc ngoại cho tôi, tốt nhất chụp thêm MRI hay CT, phòng ngừa rủi ro!”
Tới lúc đóng tiền, tôi bế con gái, đứng xa tít.
Tiền cọc 10 triệu đầu tiên, Lưu Minh Thành trả không do dự.
Tới lượt 10 triệu thứ hai, anh ta liếc tôi.
Tiếc là tôi vừa đi làm, vừa đón con, vừa làm cơm, vừa đóng vai “con dâu hiếu thảo”. Không có thời gian rảnh tiếp ánh mắt đầy u oán đó.
Lần thứ ba, tôi nghe anh ta hỏi bác sĩ:
“Dùng thuốc ngoại nhiều vậy, bảo hiểm thanh toán được không?”
Y tá tốt bụng nói:
“Toàn bộ là thuốc tự chi trả, bảo hiểm trả được ít lắm.”
Bà mẹ chồng nhìn y tá:
“Mấy ngày nay tốn bao nhiêu vậy? Con dâu tôi tuy kiếm khá, nhưng cũng không thể tiêu mãi cho tôi chứ?”
Tôi lập tức bước tới “giải thích” ngay:
“Mẹ, vì chồng con không muốn ăn bám vợ, nên từ giờ tiền viện phí đều do anh ấy trả. Đừng lo, thẻ tín dụng có thể hoãn, tháng sau mới phải trả!”
Bà sững sờ:
“ Gì cơ? Là... tiền con trai tôi trả?”
“ Chứ mẹ tưởng ai? Chẳng lẽ là người sắp bị đuổi ra khỏi nhà như con đây?”
Bỏ lại ánh mắt như “gà bị cắt cổ” của chồng, tôi bế con rời viện.
Tôi dặn bác sĩ đầy ám chỉ:
“ Lần này mẹ chồng xỉu, có lẽ phải vài đợt điều trị tiếp theo. Chụp thêm, làm thêm xét nghiệm đi, phòng ngừa vẫn hơn.”
Lúc quay đi, tôi cười nhẹ với chồng đang tái mặt:
“Gọi bác sĩ nhanh đi! Lần này xỉu, chắc lại tốn thêm vài chục triệu nữa đó!”
7
Tôi vừa dắt con gái ra khỏi viện thì nhận được cuộc gọi video từ mẹ mình.
“Huệ Quyên à, mẹ chồng con đang quỳ trước cổng nhà mình, đập đầu xin mẹ đừng để con bỏ rơi chồng nó... là sao đấy con?”
Tốt! Rất tốt! Cực kỳ tốt!
Tôi lập tức quay sang Lưu Minh Thành:
“Đây là thái độ của mẹ anh sao?”
Không buồn để anh ta mở miệng, tôi gọi ngay cho cô giúp việc của mẹ.
“ Dì Trương, mẹ chồng tôi gần đây khớp gối không tốt, chắc muốn tập luyện thêm. Dì đóng cửa lại, đi nấu cơm cho mẹ con tôi nhé, tôi về ngay!”
Tôi đón con, lái xe về nhà mẹ.
Hai tiếng trên đường, tôi vừa trấn an con, vừa suy nghĩ xem nên xử lý thế nào cho gọn.
Lưu Minh Thành lái xe, dáng vẻ co ro, rất phù hợp với hình tượng... một người sắp bị đá ra khỏi nhà.
Khi tới nhà mẹ, mẹ chồng tôi đang nằm giữa sân, xung quanh là một vòng người vây kín.
Tay bà vỗ đùi đôm đốp, miệng than khóc:
“ Tôi dậy từ sáu giờ mỗi sáng nấu cơm sáng cho con cháu; con dâu ở cữ, tôi hầm gà cho nó ăn; thằng con tôi lỡ dại, tôi còn khuyên nhủ nó nhẫn nhịn!”
“ Nó tiêu xài hoang phí, tôi cố gắng tiết kiệm từng xu... Là vì cái nhà này mà thôi!”
Đám hàng xóm gật gù đồng cảm, thấy thương thay cho "bà mẹ chồng mẫu mực".
Bà càng được thể, diễn càng hăng.
Tôi bước đến, cười nhẹ:
“Bà à, mẹ tôi bảo bà quỳ xin tha thứ, xin tôi đừng ly hôn. Sao tới nhà tôi rồi lại thành bà kể khổ?”
Tôi nhìn đám người xung quanh:
“ Bà chê tôi không sinh con trai, n g ư ợ c đ ã i cháu nội, xúi con trai bà đòi ly hôn, còn nói tôi không nên nuôi mẹ ruột bị bệnh. Giờ còn muốn phá luôn thanh danh tôi?”
“Đám bà con lối xóm ở đây ai chẳng biết tôi là người thế nào? Muốn mượn d a o giec người à? Không có cửa!”
“ Con gái à, con có điều gì muốn nói với bà nội không?”
Tôi bế con gái lên, để con đối diện với bà nội.
Con bé nhìn quanh, rồi ngẩng đầu nói nhẹ nhàng:
“Bà nội, con thích ăn thịt, thích bà cười với con. Bà đừng giận con, con không ăn thịt cũng được.”
Câu nói ấy khiến tôi nghẹn ngào.
Tôi tưởng sau những gì con đã trải qua, nó sẽ học được cách đòi quyền lợi, biết phản kháng.
Nhưng không.
Nó chỉ biết... xin bà đừng ghét mình.
Một câu nói của con tôi, khiến bà nội sững người tại chỗ, miệng cứng đờ, không biết đáp thế nào.
Người xem vây quanh cũng sững sờ rồi bắt đầu rì rầm:
“ Trời đất, bây giờ còn có chuyện không cho cháu ăn thịt à?”
“Trẻ con có mắt, có tim, ai thương, ai ghét chúng, chúng biết cả.”
“Đúng đó, cháu nhà tôi cứ thấy tôi là nhào tới, đáng yêu hết sức. Con bé này mà không được yêu thương thật quá tội nghiệp!”
Bị dội ngược lại, bà ta bắt đầu hoảng loạn.
“Tôi chỉ muốn nó sinh thêm con trai thôi mà! Nhà không có con trai, sau này bị khinh dễ thì sao? Nhà ai chẳng như vậy!”
Tiếc thay, nói thật lại càng mất điểm.
Ai cũng né ra xa, chẳng ai muốn bị "đại diện tư tưởng phong kiến".
Tôi ngồi xổm xuống, dịu dàng nói với bà:
“ Bà à, dù gia đình anh Minh Thành không giúp gì tôi lúc sinh con, dù bà chưa từng chăm cháu một ngày, nhưng vì bốn con gà bà mang lên lúc tôi ở cữ, tôi sẵn sàng hòa giải êm đẹp.”
“ Nhưng bà cần gì phải đến tận nhà mẹ tôi, làm mẹ tôi thấy áy náy, đau lòng như vậy?”
“ Mẹ tôi khổ cả đời nuôi tôi, đến bệnh nằm liệt giường cũng không dám bảo con gái về chăm, sợ nhà chồng khó chịu. Chúng ta đều làm mẹ, bà đừng ép người khác tới đường cùng nữa, được không?”
Lời tôi không lớn, nhưng rắn rỏi, kiên định.
Tôi cắn răng, suýt khóc thành tiếng.
8
Mẹ tôi vừa nhìn thấy tôi đã bật khóc:
“Huệ Quyên à, là mẹ làm con khổ, nếu mẹ sinh được con trai thì con đâu cần chịu đựng đến mức này…”
Mẹ run run móc từ trong người ra một cuốn sổ tiết kiệm:
“ Đây là tiền con gửi mẹ bao năm nay, mẹ chưa tiêu đồng nào, giờ trả lại con. Con đưa cho thằng Minh Thành, nói là mẹ không tiêu tốn gì cả, đừng để nó chán ghét con nữa.”
“ Sau này đừng về nữa, con chăm sóc tốt cho cháu là được. Ráng mà điều dưỡng để sinh cho họ một thằng cu, như vậy mới yên cửa yên nhà…”
Tôi ôm con ngồi xuống, nước mắt từng giọt từng giọt chảy vào tóc con.
Con bé ngẩng đầu, ngơ ngác lấy tay lau mặt tôi:
“ Mẹ đừng khóc, bà nội không thích con cũng không sao. Con vẫn thích mẹ mà.”
Tôi không thể nhịn được nữa, bật khóc thành tiếng.
“ Mẹ à, mẹ nhìn đi, con gái con ngoan như vậy, mẹ nhẫn tâm để nó sống giống con ngày xưa sao?”
“ Nếu sau này con có con trai, mẹ nghĩ con bé còn được yêu thương thế này nữa sao?”
Mẹ mở miệng, lại khép miệng, nửa ngày không nói nổi một lời.
Tôi vẫn tiếp tục khóc, khóc đến tận đáy lòng.
Mẹ tôi—người từng là chốn về duy nhất trong cuộc đời tôi—nỗi nuối tiếc lớn nhất đời bà là không sinh được con trai.
Bà chưa từng oán cha tôi, chưa từng oán bà nội tôi.
Bà cho rằng mọi khổ đau, đều là do bản thân bà không sinh được con trai mà ra.
Tôi không phải phần an ủi của cuộc đời bà.
Tôi là minh chứng sống động cho một bi kịch mà bà không thể tránh né.
“ Mẹ, lần này, con không thể nghe mẹ được nữa.”
“ Con chỉ sinh một đứa, sẽ nuôi nó tử tế, yêu thương hết lòng. Vì nó là con gái con, là điều tuyệt vời nhất mà con mong chờ cả đời này.”
Tôi là một đứa con gái không được mong đợi.
Là đứa từng bị định kiến và thói gia trưởng dẫm đạp.
Tôi đã nỗ lực gần ba mươi năm, không phải để sống như một người phụ nữ nhẫn nhịn.
Tôi sống, để con gái tôi không bao giờ phải chịu những điều tôi từng chịu.
Để con bé có thể ngẩng cao đầu sống trên đời, mặc váy lấp lánh, có tâm hồn tự do, và sống cuộc đời rực rỡ.
Mọi đau khổ và tổn thương, đến tôi là chấm dứt.
Con gái tôi—bé con tròn trịa đáng yêu của tôi—sẽ được sống trọn vẹn, vui vẻ, và ngập tràn yêu thương.