Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Tôi Nuôi Con Gái Như Công Chúa Không Phải Như Nô Lệ - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

9

 

Đối mặt với Lưu Minh Thành đang lấm la lấm lét tìm cách giảng hòa, tôi gọi ngay cho bên môi giới:

 

Một là hỏi giá thị trường căn hộ hiện tại của chúng tôi.

Hai là nhờ tìm giúp một căn hộ nhỏ gần trường của con gái.

 

“ Bất kể bán cho anh hay người khác, tôi cũng sẽ mua một căn mới để tiện cho việc học của con. Với thu nhập hiện tại, tôi dư sức vay vài trăm triệu.”

 

Tôi nói năng dứt khoát, không mang chút cảm xúc.

 

Lưu Minh Thành cố gắng níu kéo, ánh mắt đầy vẻ thương cảm:

 

“ Huệ Quyên à, em trước kia không như thế này…”

 


Ồ?

 

Tôi nói chuyện rõ ràng thực tế, còn anh thì lại muốn... nói chuyện cảm xúc?

 

Được thôi. Tôi chiều!


“ Đúng, tôi trước kia không như thế này.”

 

“Tôi từng nằm trên bàn sinh, trong tài khoản chỉ còn bốn mươi triệu, mẹ anh nhìn cái vòng vàng của sản phụ bên cạnh thì tỏ vẻ ghen tị, tôi liền bấm bụng mua tặng bà một cái hơn hai chục triệu.”

 

“ Tôi bị tắc tia sữa, sốt cao mê man, mẹ anh không cho anh vào phòng tôi, nói gió vào sẽ nhiễm lạnh, rồi bà quay lưng ngủ ngon lành. Còn tôi, ôm con suốt đêm trong cơn sốt.”

 

“ Ba anh nói muốn thăm cháu, kết quả dắt bồ nhí đi dạo ba cái trung tâm thương mại, tiền xe tôi phải trả.Những chuyện này, anh đều biết rõ, phải không?”

 

Lưu Minh Thành cúi đầu, ngượng ngùng gật đầu.

 

Tôi không dừng lại:

“Trước khi mẹ anh lên thành phố, tôi còn bảo: năm nay có thưởng, định mua cho anh chiếc BBA (xe sang), để anh nở mày nở mặt với đồng nghiệp. Lời đó, tôi bịa ra chắc?”

 


“ Vậy mà anh đối xử với tôi như thế nào?”

 

“ Anh đối xử với con gái mình như thế nào?”

 

“Đến giờ, tôi thật sự muốn hỏi anh một câu: người thanh niên từng che chở tôi năm mười bảy tuổi, người từng thề yêu tôi, không để tôi chịu khổ, giờ ở đâu?”

 


“ Lưu Minh Thành, anh cũng đâu còn là anh của ngày xưa nữa.”

 

Tôi hít sâu, lau đi giọt nước mắt tưởng tượng, diễn màn “đau khổ tuyệt vọng” cho tròn vai.

 

Ha! Ở gần "mẹ chồng ảnh hậu" lâu ngày, không học được vài chiêu diễn xuất mới lạ!

 

Chà, quả nhiên có mẹ chồng “trà xanh”, con dâu tự khắc thành nữ chính đầy khí phách.

 


10

 

Mẹ chồng tôi im hơi lặng tiếng suốt bảy ngày, tưởng bà chịu thua rồi.

 

Ai ngờ—phóng ra đòn sát thủ cuối cùng: gọi bố chồng tôi lên thành phố!

 

Mà phải nói, gặp ông ấy xong, tôi mới hiểu mấy truyện “bá đạo thôn trưởng” không phải không có nguyên mẫu.

 

Ông ta từng là trưởng thôn, bây giờ rảnh rang ngồi uống rượu, lại sống giữa vợ già và tình nhân trẻ, sống đúng kiểu tiêu dao.

 

Vừa bước vào nhà, ông hất cằm:

 

“Huệ Quyên à, nghe nói cô đòi ly hôn? Không được! Gái gả đi như bát nước đổ, ngày xưa đã phải vứt xuống sông rồi!”

 


Tôi cười nhạt:

“ Vậy ông thông dâm với quả phụ trong thôn thì nên thắp đèn cúng hả? Có ông làm gương, tôi chẳng sợ gì!”

 


Tôi có cảm giác mẹ chồng tôi ở bên suýt bật cười, nhưng không có chứng cứ!

 

“Cô! Cô dám cãi người lớn à? Tôi đi tố lên cơ quan cô, để cô biết tay!”

 

“ Ờ, mời ông. Xe ôm 10 nghìn một chuyến. Nhưng nhớ luyện lại phát âm nha, giọng ông, sếp tôi không hiểu nổi đâu.”

 


Tôi vừa dứt lời, mẹ chồng như bừng tỉnh, lập tức đứng thẳng.

 

Ông bố chồng mặt đỏ gay:

 

“Cô định giẫm lên mặt nhà họ Lưu hả? Tôi nói cho cô biết, nhà, xe, con gái... đều là của nhà tôi, cô không được mang gì đi hết!”

 


Ồ, ngầu dữ!

 

Tôi rút điện thoại, gọi chồng:

 

“Lưu Minh Thành, tôi cho anh nửa tiếng, đến dắt ông bố yêu quý của anh về. Nếu không, tôi sẽ nhờ thầy phong thủy cất luôn mộ tổ các người đi, xây thành tường rào trường học!”

 

“ Cô dám?”

 

Ông già vung điếu thuốc lào lên.

 

May mà tôi thủ sẵn địa hình, nhanh như chớp khóa cửa, nhốt hết đám "cổ nhân" ở trong.

 

Tôi ngồi ngoài, bình tĩnh quay video toàn bộ cảnh tượng.

 

Gửi cho Lưu Minh Thành kèm lời nhắn:

 

[ Kính gửi Lưu lão sư. Đây là nhà thuê, toàn bộ tài sản bên trong thuộc quyền sở hữu của người khác. Anh chọn đến bồi thường, hay tôi đến trường tìm hiệu trưởng của anh? ] 

 


Quả không ngoài dự đoán.

 

Lưu Minh Thành vừa mở cửa thì—một cái bình hoa bay thẳng tới!


May mắn chỉ sượt tai, vỡ nát trên cầu thang.

 

Chồng tôi lao vào đ á n h nhau với bố—đúng nghĩa đen.

 

Cuối cùng cũng đến lúc anh ta không nhịn nữa, một trận xả hận sau 25 năm.

 

Tôi đứng ngoài, khoanh tay, cười lạnh.

 

Có thế mới là người. Có thế mới gọi là chồng tôi!

 

Tôi ghi hình toàn bộ đồ đạc bị phá, tìm giá trên mạng.

 

Gọi bên dọn dẹp tới, cố tình hét giá cao để “ai đó” nghe thấy.

 

Bà mẹ chồng cuối cùng cũng gào lên:


“Huệ Quyên! Đừng gọi người ta! Tí nữa tôi tự lau!”

 

“ Không được đâu bà ơi. Hư đồ giá trị lớn là phạm luật đó. Bà định để ông chồng yêu quý đi toò à?”

 

Mặt bà ta tái mét.

 

Tôi quay sang ông chồng:

“Còn nhớ thẻ tín dụng tôi bảo anh quẹt cho mẹ anh không? Hạn mức đầy rồi đấy. Chuẩn bị mà trả dần đi. Không khéo, lương giáo viên không đủ trả đâu!”

 


Chồng tôi xanh mặt, cố nuốt nước bọt.


Mẹ chồng vẫn chưa hết show diễn, định đổ tội lên đầu ông chồng.

 

Ai ngờ—ông ta nổi điên, túm tóc vợ đánh túi bụi!

 

May sao Lưu Minh Thành còn chút nhân tính, lao vào kéo ra, hét lên:

 

“Đủ rồi! Cút hết! Bố mẹ không về quê, tôi báo công an, dọn xác, đuổi việc, tôi làm hết!”

.


Cặp “gà mái đá” nhìn con, ngậm ngùi rút lui.

 

Bà mẹ chồng còn định vớt vát:

 

“ Con à, bố thì về quê đi, mẹ ở lại giúp việc cho con.”

 

Lưu Minh Thành lạnh lùng liếc bà:

“Mẹ à, vợ con còn chưa ly hôn, mẹ đã tính thế chỗ rồi sao?”


“ Mẹ sống khổ, con hiểu. Nhưng mẹ bắt vợ con, bắt cháu con cũng phải chịu khổ theo, mẹ thấy đúng à?”

 

“ Mẹ nhẫn nhịn vì bố, vợ con cũng phải nhẫn nhịn vì mẹ sao?”


“ Con từng để vợ nhịn, để con nhịn. Nhưng giờ, con hết chịu nổi rồi.”

 

Lần đầu tiên tôi thấy anh ta như người trưởng thành.

Tiếc là, đã quá muộn.

 

11

 

Tái hợp? Không dễ thế đâu!


Tôi vẫn cho Lưu Minh Thành ăn đủ “cơm lạnh” cả tuần.

 


Kể cả khi anh ta rình lúc tôi đón con, tổ chức màn “cầu hôn lại” có cả hoa hồng, bảng đèn led và nhạc, tôi cũng không buồn cười.

 


Tôi chỉ mềm lòng khi:

 

“Anh đi triệt sản.”


“ Giao bản cam kết tài sản cho tôi.”


“ Làm công chứng tài sản để con gái là người thừa kế duy nhất.”

 

Có ba thứ đó trong tay, tôi mới tạm thời quay lại.

 

“Lưu Minh Thành, tôi không phải không yêu anh.”

 

“ Nhưng tôi còn yêu bản thân, yêu con gái tôi nhiều hơn.”

 

“ Hãy nhớ: Tôi nuôi con gái là để nó làm công chúa, không phải nô lệ.”

 

“ Một lần nữa anh khiến nó khóc, tôi sẽ khiến anh thân bại danh liệt.”

 


Ngay từ đầu, tôi chưa từng thật sự muốn ly hôn.

Nếu không, tôi đã kéo tới trường anh ta làm loạn.


Tôi chỉ muốn:

Một người chồng biết lý lẽ, một người cha biết thương con.

 

Nếu làm được điều đó, tôi không ngại để “kẻ biết thở” đó tiếp tục ở nhà.

 

Còn không—ly hôn, tôi chẳng tiếc.


Phụ nữ ba mươi, sống đủ lý trí.

 

Chuyện lớn chuyện nhỏ, miễn là “đáng”, thì tôi làm.


Tôi sống—không phải để cam chịu.

 

Mà là để bảo vệ đứa con gái, mà tôi từng mong chờ cả cuộc đời.


(Hoàn)

 

 

Loading...