Tôi Ở Địa Phủ Chịu Phán Xét - 5
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:18:33
Ánh mắt họ vô thức liếc sang .
Vì sự thiên vị của cha , cũng cảm thấy , liền ngay tại chỗ: “Hay là bán căn nhà ? Ba lấy tiền bỏ .”
Căn nhà do vị trí nên dạo gần đây tăng giá nhiều.
Cha lập tức phản đối: “Không , là mua cho con thì là mua cho con. Con gái mà nhà thì tự tin? Còn chuyện của em con, ba sẽ tìm cách khác.”
Tống Tử Hào tức giận, lao khỏi nhà.
thở dài, kiểm tra dư tài khoản ngân hàng của , chuyển phần lớn tiền cho cha .
Dù Tống Tử Hào xem là chị, nhưng vì cha luôn yêu thương , cũng đành lòng để họ khó xử.
Cha thấy tiền chuyển đến, lúc đầu chịu nhận, sẽ trả cho .
khuyên nhủ một hồi lâu, họ mới chịu nhận lấy.
07
Những ký ức chiếu đến đây đều là phần .
ngay giây tiếp theo, cảnh tượng đổi, gọi một cuộc điện thoại: “Bà Vương, tin tức bà đáng tin ?”
“Ôi dào, bà đừng giả ngây nữa. Không bà đứa con trai của họ hàng xa đang lấy vợ ?”
“ đúng, chính là đó.”
“HIV hả? , bệnh gì nghiêm trọng , thanh niên ai mà chẳng từng phạm sai lầm, sửa là .”
“Ồ, bà là còn trẻ, bốn mươi tuổi ? Tuổi lớn thì chứ, thương vợ, trách nhiệm.”
“Ở nơi hẻo lánh, trong núi thì , phụ nữ vốn nên ở nhà, suốt ngày ngoài lộ mặt cũng .”
“ hỏi, chuyện gia đình họ sẵn sàng đưa 50 vạn tiền sính lễ là thật chứ?”
“Thật ?”
Trên mặt lập tức nở nụ mãn nguyện.
“Vậy thế , bên một đối tượng phù hợp, bà thể cho thông tin liên lạc của họ ?”
Bà Vương cho bà liên lạc, hài lòng cúp máy.
Sau khi liên hệ với nhà , đối phương yêu cầu gặp mặt cô dâu tương lai.
Cha bàn bạc một lúc, đồng ý.
Tối hôm đó, cha đặc biệt gọi Tống Tử Hào về nhà, là lâu cả gia đình du lịch cùng .
Ông tìm một nơi, cả nhà cùng dã ngoại.
Cha hàn gắn quan hệ với em trai, nên cũng đồng ý.
dọc đường hoang vắng, chẳng lấy một bóng .
Mẹ suốt quãng đường đều nắm chặt điện thoại, như thể đang liên lạc với ai đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-o-dia-phu-chiu-phan-xet/5.html.]
Cuối cùng cũng sắp đến nơi, thì bất ngờ xảy sạt lở núi, và chúng đến Địa phủ.
Thấy đến đây, kìm mà run rẩy.
Dù từ những mảnh ký ức rằng cha thật lòng yêu thương .
vẫn sự độc ác của họ cho kinh hoàng.
Thảo nào họ sẵn sàng để tên giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà.
Dù nếu mất tích bốn năm, hoặc mất tích do tai nạn rõ tung tích hai năm, họ thể nộp đơn lên tòa xin tuyên bố chết.
Đến lúc đó, phần tài sản thuộc về cũng sẽ trở thành di sản mà họ thừa kế.
Và Tống Tử Hào chẳng tốn chút công sức nào cũng căn nhà mới, 50 vạn tiền sính lễ.
Nơi hoang vắng như thế, nếu giữ đây, mọc cánh cũng khó thoát.
Trong khoảnh khắc , thậm chí cảm thấy may mắn vì vụ sạt lở núi .
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Em trai cha đang lơ lửng trung, căm hận : “Tại các sớm với con?”
“Đừng tưởng thì con sẽ cảm kích các .”
Nó lập tức cầu xin Diêm Vương ngừng phiên phán xét.
“ tham gia phán xét nữa, mau để xuống.”
Diêm Vương lời nào.
Ngưu Đầu Mã Diện hả hê: “Vừa nãy là nãy, bây giờ là bây giờ.”
“Phán xét vẫn tiếp tục.”
Lúc em bắt đầu hoảng loạn: “Thả xuống mau, các thất hứa !”
Một con ngạ quỷ đang xem náo nhiệt bên cạnh khịt mũi khinh bỉ: “Đồ lòng lang sói, còn dám đại nhân của chúng , thấy đại nhân nên phán xử ngươi ngay lập tức.”
“Vừa để nếm thử xem hồn sống ngon .”
Chúng khúc khích, náo loạn cả một đám: “Ta ăn đùi! Nhìn cái đầu béo tai to , chắc chắn vị lắm.”
“Vậy ăn cánh tay.”
“Ta ăn bụng.”
“Không , ăn bụng, mi ăn đầu .”
“Xì, cái đầu chắc nước, thèm ăn, đừng giành với .”
Tống Tử Hào những ngạ quỷ hình thù đáng sợ dọa cho phát hoảng.
Nó kìm mà run lẩy bẩy: “ tham gia nữa, tham gia nữa…”
ký ức vẫn đang tiếp tục phát.
Chiếc đĩa cân nơi Tống Tử Hào hạ xuống đến nấc thấp nhất.