Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Tôi Rơi Lệ, Anh Tan Xương - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-24 17:16:03

1.

 

Kỷ niệm ngày cưới, anh ta vào thư phòng xử lý công việc.

 

Điện thoại để trên bàn, cứ sáng đèn liên tục.

 

Có lẽ đã đăng nhập trên máy tính, nên hễ có người nhắn tin WeChat là điện thoại lập tức đồng bộ thông báo.

 

Bị tò mò thúc đẩy, tôi cầm lấy điện thoại.

 

Khi kết hôn, Chu Niên đã đổi mật khẩu thành ngày sinh nhật của tôi, nên mở khoá cũng vô cùng dễ dàng.

 

Tôi mở WeChat, lập tức thấy một tin nhắn cực kỳ chướng mắt — từ thư ký của anh ta, Doãn Thanh Thanh.

 

Cô ta nhắn:

"Không bị phát hiện đấy chứ, anh yêu?"

 

Chu Niên trả lời ngay:

"Không đâu, anh đã nói với con heo nái là anh cần xử lý công việc, nên cô ta để anh lên đây rồi."

 

Trong khoảnh khắc đó, tôi như bị sét đánh, trừng mắt nhìn màn hình, gần như không thể tin vào những gì mình thấy.

 

Người vừa mới ôm tôi, dịu dàng nói "Vợ à, đợi anh một chút, lát nữa chúng ta sẽ cùng tận hưởng thế giới riêng", lại đang gọi tôi là "heo nái” với cô thư ký dưới trướng mình!

 

Hồi cấp ba, tôi từng bị béo phì do ăn uống vô độ, bị bạn bè chế giễu, nên đã quyết tâm giảm cân.

 

Bao năm qua, dù cân nặng đã trở về mức bình thường, nhưng quá khứ đau lòng ấy vẫn luôn là vết sẹo không thể lành trong lòng tôi.

 

Vậy mà giờ đây, chính chồng tôi — người tôi tin tưởng nhất — lại xé toang vết thương đó ra, còn đem ra đùa cợt với người khác!

 

Màn hình điện thoại sáng lên, tin nhắn mới bật ra.

 

Chu Niên hỏi:

"Sao cứ phải chọn hôm nay?"


Doãn Thanh Thanh nhanh chóng trả lời:

"Như vậy mới kích thích mà, anh không thích sao?"


Còn kèm theo một emoji nháy mắt lè lưỡi tinh nghịch.

 

Chu Niên đáp lại:

"Thích chứ thích chứ, cho anh xem đôi chân đi nào."

 

Chiếc bánh kem trên bàn còn chưa kịp cắt, ngọn nến thắp sáng bỗng nhiên lụi tắt.

 

Ngày kỷ niệm cưới của chúng tôi, tôi phát hiện ra... chồng mình đang ngoại tình.

 

 

2.


Trong lúc chờ Doãn Thanh Thanh gửi ảnh, tôi cố nhịn nước mắt, lướt ngược lại đoạn trên.

 

Chu Niên rất cẩn thận, lịch sử chat chỉ còn lại hôm nay, không thể tra được thời điểm bắt đầu.

 

Tin nhắn trước đó gần như toàn là Doãn Thanh Thanh gửi ba tin thì anh ta mới đáp lại một tin.

 

Có lẽ vì tôi đang ở bên cạnh nên anh ta cẩn trọng, sợ bị phát hiện.

 

Tốc độ chậm như vậy khiến Doãn Thanh Thanh không vui, cô ta làm nũng thúc giục vài lần, rồi gửi tới một bức ảnh.

 

Trong ảnh, cô ta mặc trang phục hầu gái, thân hình lấp ló gợi cảm, động tác thì đầy khiêu khích.

 

"Anh yêu, mau tới ăn em đi!"

 

Chu Niên đáp:

"Anh tới ngay."

 

Tiếp đó chính là đoạn đối thoại tôi thấy lúc nãy: Doãn Thanh Thanh hỏi anh ta có bị phát hiện không.

 

Tôi nhớ lại bộ dạng lưu luyến không nỡ rời đi của Chu Niên trước khi lên thư phòng, lập tức cảm thấy ruột gan đảo lộn.

 

Thì ra cái gọi là "xử lý công việc" của anh ta, chính là lên phòng chơi trò tình ái bằng tin nhắn với cô thư ký.

 

Ảnh của Doãn Thanh Thanh càng lúc càng nóng bỏng, Chu Niên thì tỏ vẻ cực kỳ hài lòng, đoạn chat cũng ngày càng trắng trợn.

 

Tôi thậm chí còn có thể hình dung ra dáng vẻ tập trung say mê của anh ta trong thư phòng.

 

Một lúc sau, nội dung trò chuyện mới quay lại bình thường.

 

Doãn Thanh Thanh than thở:

"Anh yêu thật đáng thương! Ngày đặc biệt như thế mà chỉ có thể tự giải quyết. Giá như em có mặt ở đó thì tốt biết mấy!"

 

Doãn Thanh Thanh hiện đang bị điều đi học tại chi nhánh công ty.

 

Chu Niên nhắn lại:

"Anh thà tự giải quyết còn hơn phải đụng vào con heo nái đó. Em không biết đâu, mỗi lần gần gũi với cô ta, trong đầu anh toàn nghĩ tới em thôi, bảo bối ạ!"

 

Tay tôi cầm điện thoại bắt đầu run rẩy, những giọt nước mắt to tròn thi nhau rơi xuống bàn.

 

Cho đến tận hôm nay, tôi mới biết — thì ra Chu Niên lại căm ghét tôi đến vậy.

 

Thế thì, năm xưa tại sao lại cầu hôn tôi?

 

Doãn Thanh Thanh dường như không mấy hài lòng, gửi một sticker buồn bã:

"Bao giờ chúng ta mới có thể đường đường chính chính ở bên nhau đây?"

 


Chu Niên dỗ dành:

"Sắp rồi, bảo bối, đợi thêm chút nữa, đợi thuốc đến tay, thì chẳng ai có thể chia cách được chúng ta!"

 

Doãn Thanh Thanh hỏi:

"Lần này có chắc không?"

 

Chu Niên đáp:

"Yên tâm, anh nhờ bạn mua từ nước ngoài về, đảm bảo cô ta chec mà không ai phát hiện ra nguyên nhân."

 

Lông tơ toàn thân tôi dựng đứng hết cả lên, một luồng khí lạnh tràn dọc sống lưng.

 

Chồng tôi không chỉ ngoại tình... mà còn cùng tình nhân âm mưu s á t h ạ i tôi!

 


3.


Đến đây thì cuộc trò chuyện kết thúc.

 

Tôi sợ Chu Niên phát hiện, vội đặt lại điện thoại vào chỗ cũ, chân tay lạnh toát quay về phòng ngủ.

 

Thuốc còn chưa tới, chắc tôi tạm thời vẫn an toàn nhỉ?

 

Tôi cố gắng ép bản thân bình tĩnh, bắt đầu suy nghĩ về động cơ giec người của Chu Niên.

 

Vì tiểu tam mà giec  vợ... chẳng phải chỉ cần ly hôn là đủ sao? Sao lại phải giec tôi?

 

Càng nghĩ, đầu óc tôi càng rối loạn.

 

Đến lúc này tôi mới nhận ra, suốt mười lăm năm quen biết, tôi chưa bao giờ thực sự hiểu con người Chu Niên.

 

Lần đầu tiên gặp Chu Niên, tôi mười hai tuổi, anh ta mười lăm tuổi.

 

Anh ta là học sinh nghèo do ba tôi nhận giúp đỡ.

 

Ba mẹ Chu Niên mất sớm, được bà nội già yếu nuôi lớn.

 

Để anh ta tiện đi học, ba tôi đã đưa anh ta từ quê lên thành phố, ở chung nhà chúng tôi.

 

Hôm ấy, cậu thiếu niên mười lăm tuổi mặc chiếc áo thun cũ bạc màu, đứng lặng trong phòng khách nhà tôi, đôi giày dính đầy bùn đất, làm bẩn cả nền đá cẩm thạch bóng loáng vừa lau.

 

Anh ta cúi đầu, siết chặt vạt áo, lộ rõ vẻ khẩn trương bất an.

 

Vẻ nhỏ bé, yếu ớt ấy, sự dè dặt rụt rè ấy, chỉ một ánh nhìn thôi đã in sâu vào lòng tôi.

 

Chu Niên không giỏi ăn nói, nhưng luôn đối xử với tôi rất tốt.

 

Anh ta sẽ đội mưa đến đón tôi tan học, lặng lẽ bóc tôm, gỡ xương cá cho tôi khi ăn cơm.

 

Khi tôi bị bạn bè chế nhạo vì béo, anh ta sẽ an ủi:

"Tiểu Diệp, trong mắt anh, em luôn là cô gái xinh đẹp nhất."

 

Mỗi lần tôi cần giúp đỡ, anh ta đều đúng lúc xuất hiện, như một định mệnh.

 

Giống như những tình tiết kinh điển trong tiểu thuyết, năm tôi tốt nghiệp đại học, anh ta tốt nghiệp cao học và thực tập tại Tập đoàn Ký thị, đã quỳ gối cầu hôn tôi trong buổi lễ tốt nghiệp.

 

Anh ta đeo chiếc nhẫn lên tay tôi:

"Tiểu Diệp, tuy bây giờ anh chỉ mua nổi chiếc nhẫn nửa carat này, nhưng anh hứa, chỉ cần anh còn sống, em sẽ không bao giờ phải chịu đói!"

 

Chu Niên đã giữ lời.

 

Cuộc sống sau hôn nhân rất hạnh phúc — anh ta phấn đấu sự nghiệp, còn tôi an nhàn hưởng thụ.

 

Dù có đôi lúc cãi vã, cũng luôn là anh ta nhường nhịn trước.

 

Bất kể tôi quá lời đến đâu, làm ra chuyện quá đáng thế nào, Chu Niên cũng chưa từng nổi giận với tôi.

 

Anh ta lúc nào cũng nhẫn nhục, chiều chuộng tôi vô điều kiện.

 

Vì vậy, tôi chưa từng hoài nghi anh ta — cho tới ngày hôm nay.

 

 

4.


Tôi nằm trên giường khóc suốt một đêm, mãi đến khi trời rạng sáng, Chu Niên mới rón rén bước vào từ cửa.

 

Tôi xoay người, vừa hay đối diện với khuôn mặt sững sờ của anh ta.

 

"Vợ à, anh làm em tỉnh giấc rồi sao?"

 

"Anh đi đâu vậy? Sao giờ mới về?" – Giọng tôi khàn đặc như bị giấy nhám mài qua.

 

Chu Niên ngồi xuống giường, nắm tay tôi cọ nhẹ lên mặt mình, giọng nũng nịu mang theo chút dỗ dành:

"Xin lỗi vợ yêu, phá hỏng mất ngày kỷ niệm của chúng ta rồi."

 

Tôi nhìn anh ta, đột nhiên cảm thấy vô cùng xa lạ.

 

Chẳng phải chỉ mấy tiếng trước thôi, người này còn cùng tiểu tam bàn bạc cách m ư u s á t tôi sao? Vậy mà bây giờ lại thản nhiên đóng vai người chồng yêu vợ?

 

"Vợ làm sao thế? Vì hôm qua anh không ở bên em nên khóc rồi à?"

 

Chu Niên véo má tôi, cười dịu dàng:

"Đừng khóc nữa, bảo bối. Tối nay anh sẽ về sớm, tổ chức bù cho em nhé!"

 

Tôi quay đầu né tránh nụ hôn của anh ta:

"Ừ."

 

"Thế anh đi làm trước đây. Em ngủ thêm chút đi nhé."

Chu Niên không cảm thấy có gì khác thường, xoa xoa đầu tôi, quay người rời khỏi phòng.

 

Đợi chắc chắn anh ta đã ra khỏi nhà, tôi mới xỏ dép lê, đi lên lầu.

 

Cửa thư phòng không khóa, chỉ cần nhẹ nhàng đẩy là mở ra.

 

Suốt năm năm kết hôn, số lần tôi bước vào căn phòng này đếm trên đầu ngón tay, nên Chu Niên cũng chẳng hề đề phòng.

 


Trong không khí lẩn khuất một mùi tanh ngọt khó ngửi, trên bàn bày bức ảnh cưới của chúng tôi, thùng rác đầy giấy lau.

 

Tất cả cảnh tượng trước mắt khiến tôi buồn nôn.

 

Tôi mở máy tính, tài khoản WeChat của Chu Niên vẫn còn đăng nhập.

 

Lướt chuột xuống, toàn bộ lịch sử trò chuyện giữa anh ta và Doãn Thanh Thanh hiện ra trước mắt.

 

Tình yêu thanh mai trúc mã mà tôi vẫn ngây thơ tin tưởng, hóa ra chỉ là một màn kịch Chu Niên cố ý dựng lên.

 

5.


Trên màn hình, từng dòng tin nhắn của Chu Niên đ â m thẳng vào tim tôi như từng nhát d a o:


"Sao anh có thể thích loại ngu ngốc như Kỷ Tâm Diệp chứ? Em không biết đâu, hồi cấp ba cô ta xấu tới mức nhìn nhiều còn chẳng muốn ăn cơm."

 


"Chỉ cần ngoắc tay một cái là nhào tới ngay, đúng là đồ rẻ tiền."

 


"Anh cố tình nói với cô ta rằng chỉ cần đậu được trường ở Bắc Kinh, anh sẽ cưới cô ta. Ai ngờ cô ta lại thật sự liều mạng học hành. Nhưng có ích gì? Cuối cùng vẫn chỉ có thể ở lại quê nhà."

 

 "Người như cô ta, sinh ra đã có mọi thứ trong tay, nên cần phải bị dạy cho một bài học."

 


Tôi và Chu Niên bắt đầu yêu nhau từ cấp ba, khi đó anh ta luôn bám lấy tôi.

 

Lên đại học, Chu Niên thi đậu Bắc Đại, trước ngày đi, còn nắm tay tôi nói hy vọng tôi cũng đậu Bắc Kinh.

 

Nhưng thành tích của tôi không bằng anh ta, dù cố gắng thế nào cũng chỉ đủ điểm ở lại địa phương.

 

Tôi day dứt tự trách, vừa khóc vừa gọi điện cho anh:

"Phải làm sao đây? Chúng ta sắp xa nhau rồi..."

 

Chu Niên khi ấy chỉ dịu dàng dỗ dành:

"Không sao đâu Tiểu Diệp, anh vẫn sẽ cưới em."

 

Mãi đến hôm nay, tôi mới biết — trong mắt anh ta, tất cả nỗ lực của tôi chỉ là trò cười.

 

Doãn Thanh Thanh có vẻ hơi ghen, nhắn lại:


 "Nhưng chị Tâm Diệp trước đó đã mang thai rồi mà? Anh đối với chị ấy chắc cũng có chút tình cảm chứ?"

 


Chu Niên đáp:


 "Tình cảm? Nếu không phải thấy Kỷ Tâm Diệp là con một, sau này tài sản nhà họ Kỷ sẽ về tay anh, thì anh đã chẳng chịu đựng lâu đến thế."

 

Tôi ngã vật xuống ghế, cảm giác như linh hồn bị hút cạn.


Đúng vậy, tôi và Chu Niên từng có một đứa con.

 

Ba tháng mang thai, trong một lần Chu Niên nhậu về say, không cẩn thận khiến tôi s ả y t h a i.

 

Sau đó, tôi nằm liệt giường hai tháng mới dần hồi phục.

 

Khi đó, Chu Niên nắm tay tôi, nước mắt giàn giụa xin lỗi không ngừng.

 

Nhưng bây giờ tôi mới biết, anh ta từng khoe với tiểu tam:


"Anh cố tình thân mật để làm cô ta s ả y t h a i đó, có con thì phiền phức lắm, anh đâu để thứ đó cản đường mình!"

 


Một giọt nước mắt "tách" một tiếng rơi xuống bàn, vỡ nát như chính trái tim tôi.


Chưa hết, Chu Niên còn nói:

 

 "Cả nhà họ Kỷ đều là lũ giả tạo. Cái gọi là giúp đỡ người nghèo, nghe thì hay ho, thực ra chỉ là diễn trò xây dựng hình tượng từ thiện thôi."

 


"Kỷ Đức Vĩnh chỉ là kẻ phất lên nhờ thời cơ, còn mơ tưởng bắt anh làm công cả đời? Nằm mơ!"

 


 "Già rồi mà còn giữ chặt chức quyền không buông, đành để anh 'giúp' ông ta nghỉ hưu sớm vậy."

 


Cuối năm ngoái, ba tôi gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng, phải nằm ICU suốt thời gian dài mới tỉnh lại, tinh thần cho tới nay vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.

 

Mẹ tôi đã dùng mọi mối quan hệ để điều tra mà không tìm ra kẻ chủ mưu.

 

Không ai ngờ thủ phạm lại chính là "con rể vàng" mà ba tôi yêu thương nhất.


Cả đời ba tôi tự hào về Chu Niên, ra ngoài đều khoe:

"Con rể tôi học Bắc Đại đó, còn giỏi hơn cả con gái ruột của tôi."


Vậy mà, Chu Niên lại xem lòng tốt của ba tôi như sự bố thí để khinh thường, thậm chí còn ra tay h ã m h ạ i!


Tôi run lên bần bật, cắn chặt răng kéo tiếp đoạn trò chuyện xuống.


Doãn Thanh Thanh lại có chút lo lắng:


 "Nhưng chị Tâm Diệp mới là người thừa kế công ty mà?"

 


Chu Niên trả lời bằng giọng điệu thản nhiên:


"Thì giec cô ta là xong."

 


Giống như đạp chec một con kiến, nhẹ bẫng.


Hơn thế nữa, anh ta đã ra tay từ lâu rồi.

Loading...