Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Tôi Rơi Lệ, Anh Tan Xương - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-05-24 17:16:03

6.


Trước đây, Chu Niên từng kéo tôi đi dự tiệc.

 

Trước bữa tiệc, anh ta âm thầm đổi thuốc giải rượu của tôi thành thuốc kháng sinh Cephalosporin, muốn tôi sốc thuốc chec tại chỗ.

 

Nhưng hôm đó, mẹ tôi đột nhiên trượt chân trong nhà tắm, tôi vội tới bệnh viện chăm sóc, hoàn toàn không uống rượu.

 

Trước lễ kỷ niệm kết hôn, Chu Niên lên kế hoạch đưa tôi ra nước ngoài du lịch.

 

Mọi chuyện chuẩn bị đâu vào đấy, vậy mà tôi lại bị lãnh sự quán từ chối cấp visa, buộc phải ở lại.

 

Cả người tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh.

 

Những chuyện tưởng như chỉ là vận rủi ấy, hóa ra đã cứu tôi khỏi cái chec!


Nếu lúc đó suôn sẻ hơn một chút, e rằng giờ đây tôi đã trở thành nắm tro tàn...


Kế hoạch liên tiếp thất bại, Chu Niên cũng lộ vẻ bực bội:


"Con ngu đó đúng là mạng lớn, đến vậy còn thoát được!"

 

Doãn Thanh Thanh dỗ dành:


"Anh đừng sốt ruột, chẳng phải anh có bạn nghiên cứu thuốc sao? Có lẽ anh ấy có cách."

 


Chu Niên mừng rỡ:


 "Bảo bối đúng là thông minh! Anh lại quên mất vụ này."

 


Người bạn đó tên Tống Minh, sống ở nước ngoài nhiều năm, nếu làm chuyện mờ ám thì rất khó lần ra manh mối.

 

Chu Niên nhắn nhủ Tống Minh:


"Bên ngoài có lũ mèo hoang làm ồn quá, cậu có thuốc gì khiến chúng chec sạch không?"

 


Tống Minh không nghĩ nhiều, đáp:


 "Muốn giec mèo thì cho uống t h u ố c s â u là xong mà?"

 

Chu Niên bịa lý do:


"Không được, vợ tôi hay đi cho mèo ăn, quý tụi nó lắm. Nếu bị phát hiện thì tiêu đời tôi."

 

Tống Minh cũng chẳng hỏi thêm, chỉ dặn để lại địa chỉ, vài hôm nữa sẽ gửi thuốc tới.


Đọc xong toàn bộ tin nhắn, tôi ôm lấy cánh tay mình, bật cười lạnh lẽo.


Chu Niên à, đã bạc tình đến mức đó rồi, thì cũng đừng trách tôi ra tay tuyệt tình.

 

7.


Đêm hôm đó, tôi thu dọn đồ đạc, dọn về nhà ba mẹ.

 

Khi Chu Niên về nhà không thấy tôi đâu, lập tức gọi điện hỏi tôi đi đâu.

 

Tôi đáp rằng mình muốn về nhà chăm sóc ba một thời gian.


Chu Niên không hề nghi ngờ, còn nũng nịu với tôi:

"Vợ yêu nhớ sớm về nhà nhé, anh ở nhà một mình buồn lắm đó."


Tôi mỉm cười đồng ý, nhưng trong lòng đã lạnh lẽo đến mức không còn gợn sóng.


Đến cuối tuần, Chu Niên theo thường lệ về nhà thăm ba mẹ tôi.

 

Trong bữa cơm, tôi giả vờ lơ đãng nhắc đến việc một người bạn của mình vừa thất nghiệp, hỏi Chu Niên liệu có thể thu xếp cho cô ấy vào công ty làm việc không.

 

Chu Niên nhíu mày, vẻ mặt có chút khó xử:

"Có thể thì có thể, chỉ là hiện tại công ty đang không thiếu vị trí nào đâu, cô ấy tới biết làm gì?"


Tôi cười, cố ý nhắc:

"Chẳng phải bên phòng Tổng Giám đốc có một thư ký vừa được cử đi học à? Vừa khéo bạn em có thể thế chỗ đó."

 

Nói rồi, tôi lấy điện thoại ra cho anh ta xem hình.

"Đây nè, bạn em tên là Hứa Khả."


Chu Niên nhìn chăm chú vào màn hình, ánh mắt sáng rực lên trong thoáng chốc, nhưng nhanh chóng kìm nén, cười gượng:

"Để anh suy nghĩ đã."

 

Chỉ đến hôm sau, Hứa Khả đã nhắn tin báo cho tôi:

"Chu Niên đồng ý rồi."

 

Tôi mím môi khẽ cười.

 

Một kẻ từng phạm lỗi, làm sao có thể cưỡng lại sự cám dỗ?

 

Hứa Khả không chỉ có năng lực làm việc xuất sắc, mà ngoại hình cũng rất nổi bật.

 

Mới đi làm chưa đầy một tuần, Chu Niên đã hết lời khen ngợi:

 

"Tiểu Diệp, bạn em giỏi quá! Chuyện gì cũng hiểu, khách hàng còn khen cô ấy nếu ở lại Kỷ thị làm thì quá phí, muốn tranh nhau mời cô ấy về cơ đấy."

 


Tôi chỉ lặng lẽ nghe, thỉnh thoảng phụ họa vài câu.

Nhưng Chu Niên vẫn khá cảnh giác, chưa nói được mấy câu đã bắt đầu dò hỏi:


"Tiểu Diệp, em không phải đang thử thách anh đấy chứ?"

 


Tôi vội vàng phủ nhận:

"Sao lại thế được, ông xã?"


Anh ta vẫn có chút nghi ngờ:

"Nhưng sao trước giờ anh chưa từng nghe em nhắc đến cô bạn này?"


Tôi tiện miệng bịa ra lý do:

"Bạn đại học thôi, cũng không thân lắm. Nếu không phải lần này cô ấy thật sự khó khăn, em cũng chẳng nhớ tới cô ấy đâu."


Hứa Khả rất biết cách lấy lòng Chu Niên.

Bất kể anh ta làm gì, cô ấy cũng hết lời tâng bốc:


"Tổng Giám đốc Chu đúng là tài giỏi quá! Không có anh, chắc công ty Kỷ thị sớm đã ngừng hoạt động rồi!"

 


"Thật ngưỡng mộ Tâm Diệp, có người chồng vừa đẹp trai vừa có năng lực như anh, nửa đời sau chắc chắn không phải lo lắng gì!"

 


Chu Niên trước giờ chưa từng được ai tâng bốc như thế, lòng hư vinh được thoả mãn tới cực độ.

 

Lâu dần, cảnh giác của anh ta cũng dần buông lỏng, thiện cảm với Hứa Khả càng lúc càng tăng.


Anh ta thử mua một chiếc túi hàng hiệu tặng Hứa Khả.

Nhận được sự đáp lại vui vẻ từ cô ấy, Chu Niên càng thêm tin chắc "có hy vọng".


Để thuận tiện tiến xa hơn, Chu Niên còn điều Doãn Thanh Thanh người vốn sắp về, đi công tác dài hạn ở Thượng Hải.

 

Còn trước mặt tôi, anh ta vẫn duy trì hình tượng người chồng mẫu mực, thường xuyên nhắn tin hỏi thăm sức khỏe của ba tôi, nhưng tuyệt nhiên không còn nhắc tới việc muốn tôi sớm quay về.

 

"Vợ yêu cứ yên tâm chăm sóc ba, chuyện nhà để anh lo."

 


Chu Niên vỗ ngực cam đoan, trong khi phía sau lại hẹn Hứa Khả sau giờ làm đi xem phim riêng tư.

 


8.


"Chị ơi, chị không thấy đâu, hôm đó ở rạp chiếu phim, Chu Niên bận rộn nhắn tin cho tiểu tam đến mức luống cuống luôn đấy!"

 

Trong quán cà phê, Hứa Khả ngồi đối diện tôi, vừa khuấy cà phê vừa lộ rõ vẻ khinh thường.

 

"Còn mạnh miệng bảo sẽ ly hôn cưới em á? Nực cười! Em mà thèm loại người như hắn chắc!"

 

"Cứ khen vài câu là hắn tưởng mình là đấng cứu thế đấy chị."

 

Tôi khẽ mỉm cười, hỏi cô ấy:

"Ảnh chụp mỗi lần ra ngoài gặp mặt đều đã đăng lên Weibo chưa?"

 

Hứa Khả gật đầu:

"Đăng hết rồi ạ. Chị nói xem, cái con tien nhân đó có nhìn thấy không?"

 

Tôi cũng chỉ vô tình phát hiện tài khoản Weibo phụ của Doãn Thanh Thanh.

 

Trên đó, cô ta âu yếm gọi Chu Niên là "Tổng giám đốc Chu", tự nhận mình là "trợ lý nhỏ ngây thơ", tỉ mỉ ghi lại từng khoảnh khắc yêu đương ngọt ngào của họ.

 

Dù chưa từng lộ mặt, nhưng cũng có hơn mười vạn fan "chèo thuyền" couple nhẹ nhàng của họ.

 

Mỗi lần Hứa Khả và Chu Niên gặp nhau, tôi đều yêu cầu cô ấy chụp lại ảnh, đăng lên Weibo phụ.

 

Đồng hồ đôi, nốt ruồi nhỏ trên bàn tay trái, thêm cả tài khoản tạm ngưng cập nhật do đi công tác…

 


Chỉ cần có fan lướt Weibo, Doãn Thanh Thanh chắc chắn sẽ thấy.

 

"Nhanh thì tuần sau, Doãn Thanh Thanh sẽ quay lại."

 

"Thật tốt quá! Em sắp được xem màn chó gà cắn nhau rồi! Em mong chờ lắm ấy!"

 

Hứa Khả hưng phấn tới mức còn hơn cả tôi, đấm tay vào lòng bàn tay, vẻ mặt háo hức.

 

Chúng tôi lại tán gẫu thêm vài câu chuyện linh tinh.

 

Trước khi rời đi, tôi hỏi:

"Chuyện bưu kiện từ nước ngoài chị dặn em để ý, có tin gì chưa?"

 

Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Hứa Khả lập tức ủ rũ:

"Chưa có tin gì cả. Chu Niên gần như không mua sắm online, mấy ngày nay ngoài tài liệu gửi đến thì chẳng thấy gói hàng nào bất thường."

 

Có lẽ hắn gửi về nhà?

 

Tôi suy nghĩ một lát, rồi lại tự bác bỏ.

 

Chu Niên đâu ngờ tôi sẽ về nhà ba mẹ, nếu sợ tôi phát hiện, hắn sẽ không dám gửi thẳng về nhà.

 

"Được rồi, em cứ tiếp tục để mắt giúp chị."

Dứt lời, tôi đẩy cửa kính, rời khỏi quán cà phê.

 


9.


Không ngờ, Doãn Thanh Thanh quay về sớm hơn tôi tưởng.

 

Ngay hôm sau, tôi đã thấy địa chỉ IP trên Weibo của cô ta chuyển về thành phố này.

 

Trưa thứ hai, văn phòng đang huyên náo.

 

Tôi xách nồi canh do người giúp việc nấu, bước ra từ thang máy, liền nghe thấy tiếng bàn tán xì xào:

 

"Con Doãn Thanh Thanh kia còn mặt mũi quay lại quậy à?"

 

"Chắc là tiền đền bù chưa đủ! Đi theo tổng giám đốc bao lâu, giờ bị đá không kèn không trống, ai mà cam tâm cho được?"

 

"Haiz, tội nghiệp phu nhân tổng giám đốc quá..."

 

Tôi vỗ nhẹ vai một cô gái đang tỏ vẻ thương cảm:

"Mọi người đang nói chuyện gì vui thế?"

 

Cô nàng vừa rồi mặt lập tức tái mét:

"Phu... phu nhân!"

 

Tôi mỉm cười chào hỏi, làm như không nghe thấy sự hoảng loạn của họ, chỉ tay về phía phòng làm việc của tổng giám đốc:

"Anh Chu Niên có trong đó không?"

 

"Có ạ!"

 

Tôi lịch sự cảm ơn rồi đi thẳng về phía văn phòng.

 

Còn chưa bước đến cửa, tiếng gào thét đầy kích động của Doãn Thanh Thanh đã vọng ra:


"Chu Niên, anh không nghĩ mình nên cho tôi một lời giải thích à?"

 

"Giải thích? Cô xứng sao?"

Giọng Chu Niên cũng đầy tức giận.

 

Ngưng một lát, hắn lạnh lùng nói tiếp:

"Cho cô một triệu, lập tức biến. Nếu cô còn làm lớn chuyện, sẽ chẳng có lợi cho cả hai đâu!"

 

"Chỉ một triệu? Anh tưởng mấy trò bẩn thỉu của mình chỉ đáng giá một triệu à?"

 

Doãn Thanh Thanh gần như hét lên.

 

"Đừng được voi đòi tiên! Nếu để Kỷ Tâm Diệp biết, cô còn không lấy nổi một xu!"

 

Chu Niên gằn giọng.

 

"K h ố n k i ế p! Được, đã vậy thì cùng chec!"

Rầm! Một tiếng đập đồ vang lên trong phòng.

 

Ngay sau đó, cánh cửa bị đẩy mạnh, Doãn Thanh Thanh mặt mũi đẫm lệ lao ra ngoài.


Tôi còn thấy Hứa Khả cũng đứng trong phòng.

 

Cô ấy nháy mắt với tôi đầy thích thú, tôi cắn chặt môi mới không bật cười thành tiếng.

 

Chu Niên thấy tôi, vội vàng giấu đi vẻ tức giận, chạy tới chắn trước mặt tôi và Doãn Thanh Thanh:

"Vợ à, sao em tới mà không báo trước, để anh xuống đón chứ!"

 

Tôi làm bộ ngơ ngác:

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

 

"Không có gì đâu, chỉ là chút tranh chấp lao động nhỏ, đã giải quyết xong rồi."

 

Chu Niên vừa nói vừa ra hiệu cho Doãn Thanh Thanh.


Doãn Thanh Thanh hung hăng lườm hắn, sau đó quay sang tôi, lạnh lùng buông một câu:

"Cái vị trí phu nhân này của cô, cũng chẳng giữ được bao lâu đâu!"

 

Nói xong, cô ta kéo vali bỏ đi không ngoảnh đầu lại.


"Ông xã, cô ta nói vậy là có ý gì vậy?" Tôi chớp chớp mắt ngây thơ nhìn Chu Niên.


Chu Niên ôm chặt lấy tôi:

"Đừng nghe cô ta nói nhảm. Anh đã đuổi việc cô ta rồi, em yên tâm nhé."


Tôi ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ hoàn toàn tin tưởng.

 


10.


Tài khoản Weibo của Doãn Thanh Thanh sau nhiều ngày im lặng khiến fan hâm mộ nổi giận, ùn ùn để lại bình luận hỏi thăm.

 

Cô ta trả lời ngắn gọn:

"Cảm ơn mọi người đã quan tâm, chúng tôi đã chia tay. Không ai sai, sai ở người thứ ba."

 

Trước đó đã có tin đồn người đàn ông ngoại tình, nay được chính chủ xác nhận, cộng đồng mạng lập tức nổ tung.

 


Họ lần theo manh mối từ ảnh chụp, nhanh chóng tìm ra tổng giám đốc Kỷ thị - Chu Niên, cùng thư ký  từng theo anh ta tham dự lễ cắt băng khánh thành — chính là Doãn Thanh Thanh.


Nhưng... Chu Niên rõ ràng đã có vợ!

 

Tên tuổi, chức vụ đều khớp, cư dân mạng mới vỡ lẽ: Tổng giám đốc thật sự là tra nam, còn Doãn Thanh Thanh thì "vừa ăn cướp vừa la làng".

 

Tin đồn "Tổng giám đốc danh tiếng ngoại tình với hotgirl mười vạn fan" lan nhanh như cháy rừng.

 

Sợ tôi bị ảnh hưởng bởi dư luận, Chu Niên điên cuồng nhắn tin lấy lòng, liên tục gửi quà, so với năm năm kết hôn còn nhiệt tình gấp mấy lần.


"Ba vợ dạo này thế nào rồi? Vợ yêu khi nào mới về nhà với anh?"

 


"Không gặp vợ lâu quá rồi, không biết giờ vợ đang làm gì."

 


"Vợ thích món quà anh gửi không? Anh nhờ bạn từ nước ngoài mang về đấy, là kim cương thật đó!"

 


Nhưng bất kể anh ta nhắn bao nhiêu, thái độ của tôi vẫn lạnh nhạt, anh ta gửi ba tin, tôi chỉ trả lời một.

 

Hỏi khi nào về nhà, tôi lấy cớ công việc bận, hứa hẹn "vài hôm nữa sẽ về".

 

Không nhận được phản hồi tích cực, Chu Niên cuống cuồng, càng tin chắc Doãn Thanh Thanh cố tình chơi chiêu để ép tôi ly hôn.

 

Cuối cùng, trong một buổi chiều, hai người cãi nhau kịch liệt qua điện thoại, chính thức trở mặt.

 

Hứa Khả gọi điện cho tôi, vừa nhai hạt dưa vừa hả hê kể lại:

"Chị ơi, chị không biết đâu, cái con tien nhân đó sức chiến đấu ghê lắm! Chu Niên chặn cô ta, cô ta gọi cháy máy luôn, suýt chút nữa phá sập tổng đài công ty. Cuối cùng anh ta phải nhượng bộ mở khóa lại!"

 

Tôi chẳng mấy hứng thú với mớ chuyện vặt vãnh đó, chỉ tập trung chăm chú vào bảng báo cáo trong tay.

 

Những năm qua tôi chẳng mấy quan tâm tới hoạt động công ty, giờ phải tranh thủ từng giây bù lại.

 

"Báo với chị tin tốt nè," Hứa Khả nói tiếp, "gói hàng chị nhờ em để ý đã tới rồi, đích thân tổng giám đốc xuống lấy, ôm thẳng vào phòng, không cho ai động vào."

 

Bàn tay tôi đang viết khựng lại:

"Hứa Khả, tiếp tục để ý. Nếu có thể, chụp giúp chị một tấm ảnh. Tuyệt đối đừng để Chu Niên phát hiện."

 

"Yên tâm đi chị!"

 

Giọng Hứa Khả hớn hở, rồi tò mò hỏi thêm:

"Nhưng... rốt cuộc trong cái gói đó là gì vậy, mà hai người nghe tới đều thần thần bí bí thế?"

 

Tôi lạnh giọng cắt ngang:

"Chuyện không nên biết, đừng hỏi."

 

Thấy tôi nghiêm túc, Hứa Khả chỉ đành lí nhí:

"Biết rồi, chị Tâm Diệp."

 

Bởi vì chuyện này, nếu thành công thì tốt, nếu thất bại... tôi tuyệt đối không để liên lụy đến người vô tội.

 

Loading...