Tôi Rơi Lệ, Anh Tan Xương - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
11.
Mọi chuyện trên mạng ngày càng ầm ĩ.
Cư dân mạng còn đào ra được — Doãn Thanh Thanh không phải là người đầu tiên, cũng chẳng phải người duy nhất Chu Niên ngoại tình.
Danh tiếng của Chu Niên ngày càng thối nát, ngay cả mẹ tôi cũng nghe được từ các bà bạn đánh bài rồi.
Bà ngồi bên tôi, giọng khuyên nhủ đầy lo lắng:
"Tiểu Diệp, mẹ biết từ nhỏ con đã thích thằng bé Chu Niên, mẹ và ba con cũng từng ủng hộ con. Nhưng giờ... Chu Niên thực sự quá đáng lắm rồi!"
"Mẹ hiểu con không nỡ, hoặc chưa thể chấp nhận ngay. Nhưng cứ kéo dài thế này, người chịu thiệt chỉ có mình con thôi, bảo bối à."
"Mẹ khuyên con, mau chóng ly hôn đi. Con còn trẻ, xinh đẹp lại tài giỏi thế này, còn sợ không tìm được người tốt hơn nó gấp ngàn lần sao? Hà cớ gì phải tự buộc mình vào một cái cây mục nát?"
Mẹ nhẹ nhàng đặt tay lên tay tôi, giống như khi xưa dỗ dành đứa trẻ không chịu đi học:
"Con gái mẹ dũng cảm nhất, đúng không nào? Ly hôn thì đã sao? Cùng lắm thì mẹ nuôi con cả đời!"
Tôi không thể kìm được nữa, gục đầu vào lòng mẹ khóc nức nở.
Tôi cứ ngỡ đêm biết tin Chu Niên ngoại tình, nước mắt tôi đã cạn, lòng tôi đã chec lặng, chẳng còn gì có thể làm tôi đau nữa.
Nhưng trước mặt mẹ, tôi vĩnh viễn chỉ là đứa con gái bé bỏng được yêu chiều trong vòng tay bà.
"Nhưng mà... ba bây giờ thành ra như vậy, một mình mẹ chăm sóc ba đã cực lắm rồi... còn gánh thêm con..."
Tôi ôm lấy eo mẹ, nước mắt thấm đẫm chiếc váy lụa của bà.
Mẹ tôi vỗ vỗ đầu tôi, dịu dàng nói:
"Đứa ngốc này, nếu con vì mẹ và ba mà không dám ly hôn, ba con biết được còn buồn hơn nữa đấy. Ông ấy thương con nhất, sao nỡ nhìn con đau khổ thế này?"
"Chúng ta chẳng mong gì hơn, chỉ hy vọng con được khỏe mạnh và hạnh phúc, còn lại đều không quan trọng."
Có thể làm con của họ, tôi đã không còn gì hối tiếc trong đời.
Nhưng Chu Niên à... tại sao?
Tại sao anh lại nhẫn tâm ra tay với những người tốt với anh nhất?
Tôi ngẩng đầu khỏi lòng mẹ, lau nước mắt:
"Mẹ, con biết rồi. Nhưng còn một số việc con nhất định phải tự mình giải quyết. Con hứa với mẹ, con sẽ luôn lấy bản thân mình làm ưu tiên."
Mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, cuối cùng vẫn im lặng đứng dậy rời khỏi phòng.
12.
Gần đây, tần suất liên lạc của Chu Niên với tôi ngày càng dày đặc.
Có thể là do mẹ đã nhắc tới chuyện ly hôn với hắn, hoặc hắn tự cảm nhận được sự lạnh nhạt của tôi, nên bắt đầu hoảng hốt.
Ngày nào tan làm, hắn cũng đứng trước cửa nhà ba mẹ tôi chờ, đứng lì bốn, năm tiếng đồng hồ liền.
Mẹ tôi bảo hắn vào nhà, hắn cũng không chịu, khăng khăng rằng:
"Nếu chưa được vợ đồng ý, con tuyệt đối không bước chân vào."
Cái trò đóng vai đáng thương này tôi thấy từ nhỏ đến lớn rồi, tưởng còn lừa được tôi sao?
Đến ngày thứ năm, mẹ tôi thấy hắn tội nghiệp quá, bảo tôi ra nói chuyện, tránh để hàng xóm dị nghị.
Tôi thấy có lý, nên lần đầu tiên chủ động mở cửa.
Vừa thấy cửa mở, Chu Niên mừng rỡ, định bước vào,
Tôi giơ tay chắn trước ngực hắn:
"Chỉ nói chuyện ở ngoài này thôi."
Nét mừng rỡ lập tức cứng đờ trên mặt Chu Niên, lúng túng thấy rõ.
Nhưng hắn nhanh chóng lấy lại vẻ mặt đáng thương quen thuộc:
"Được, chỉ cần em chịu gặp anh, đứng đâu cũng được."
Tôi lạnh nhạt lên tiếng:
"Có gì thì nói nhanh đi."
"Tiểu Diệp, những tin đồn trên mạng đều là giả! Anh và Doãn Thanh Thanh thực sự không có gì! Anh thề!"
"Chỉ là cô ta tự bám lấy anh, gửi mấy tấm ảnh nhạy cảm thôi, anh thậm chí còn chẳng thèm nhìn!"
Tôi nhìn hắn diễn trò, sắc mặt không chút cảm xúc:
"Nói xong chưa? Xong rồi thì đi đi."
Tôi quay người định đi thì Chu Niên vội túm lấy tay tôi:
"Tiểu Diệp, phải thế nào em mới chịu tin anh?"
Tôi thở dài, hỏi thẳng:
"Chu Niên, anh nghĩ tôi là kẻ ngốc sao? Ảnh cũng chụp được rồi mà còn chối? Tôi không muốn cãi nhau với anh, chúng ta ly hôn đi."
"Tiểu Diệp, anh xin em, đừng ly hôn mà... Chúng ta đừng ly hôn, có được không?"
Nước mắt nóng hổi của hắn rơi trên mu bàn tay tôi.
Trước đây mỗi lần thấy hắn khóc, tôi lại đau lòng.
Giờ đây, chỉ thấy ghê tởm.
Tôi rút tay lại, giả vờ khó xử:
"Anh về trước đi. Để tôi suy nghĩ thêm."
Chu Niên lau nước mắt, miễn cưỡng gật đầu chào tôi.
Khi quay lưng đi, tôi bắt gặp ánh mắt hắn —
Trong đó, lóe lên một tia độc ác.
13.
Để đối phó với dư luận, Chu Niên nhanh chóng tung ra thông cáo báo chí. Khẳng định tất cả những tin đồn ngoại tình là Doãn Thanh Thanh tự dựng chuyện.
Hắn còn tuyên bố:
"Kỷ thị sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý với hành vi bôi nhọ, vu khống."
Hắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước.
Chỉ sau vài ngày, Doãn Thanh Thanh liền bị cảnh sát bắt giữ vì tội phỉ báng.
Tôi ngồi trước màn hình TV, lạnh lùng bật cười.
Đúng là nhẫn tâm, tuyệt tình, ngay cả người tình cũ cũng không tha.
Đúng lúc đó, điện thoại tôi reo lên, là Hứa Khả.
"Chị ơi, em gửi ảnh rồi, chị xem đi! Em cảm giác đó giống nước hoa, nhưng không có nhãn mác, chai thì cũ kỹ lắm."
Tôi mở WeChat, bức ảnh hiện lên:
Một lọ thủy tinh nhỏ chứa chất lỏng trong suốt.
Chưa kịp trả lời, Hứa Khả đã nói tiếp:
"Chiều tan ca, Chu Niên mang món đó đi rồi, không biết định làm gì. Em sợ lộ, nên không dám hỏi."
Trong lòng tôi lập tức dâng lên cảm giác bất an —
Chu Niên sắp ra tay rồi!
"Tốt lắm. Chuyện còn lại em không cần lo nữa, tiền công chị sẽ chuyển khoản cho em."
Tối hôm đó, Chu Niên lại xuất hiện trước cửa nhà tôi, tay ôm một bó hoa lớn.
"Tiểu Diệp, cho anh một cơ hội nhé, mình bắt đầu lại từ đầu được không?"
Nói xong, hắn quỳ một gối xuống, ánh mắt đầy hy vọng.
Tôi đưa tay nhận lấy bó hoa, ngoan ngoãn theo hắn lên xe.
Chu Niên lái xe đưa tôi về biệt thự của hai đứa.
Đến cổng nhà, hắn cười thần bí:
"Anh chuẩn bị cho em một bất ngờ!"
Nói rồi, hắn che mắt tôi lại, mở cửa.
"Surprise!"
Căn phòng đã được trang trí lại.
Hoa hồng trải đầy sàn, rượu vang và bít tết đặt trên bàn.
Những ngọn nến lung linh phủ lên căn phòng một lớp ánh sáng mờ ảo, lãng mạn.
Nếu như — tôi không biết Chu Niên đang âm thầm chuẩn bị ra tay s á t h ạ i mình...
14.
"Vợ yêu, bất ngờ không?"
Chu Niên hỏi, ánh mắt sáng rực chờ mong.
Tôi không trả lời, ánh mắt chỉ dừng chặt trên bàn tiệc trước mặt.
— Hắn sẽ bỏ thuốc ở đâu?
Chu Niên ân cần kéo ghế cho tôi, thấy ánh mắt tôi dừng lại nơi ly rượu vang, hắn lập tức cười hiểu ý:
"Tiểu Diệp, đây là loại rượu đặc biệt anh nhờ bạn từ nước ngoài xách tay về đó, em nếm thử xem?"
Nói rồi, hắn tự rót một ly, đưa tới trước mặt tôi:
"Anh vẫn luôn muốn tổ chức lại lễ kỷ niệm kết hôn cho chúng mình, nhưng chưa có dịp."
Ánh mắt hắn nhìn tôi chan chứa dịu dàng và mong chờ, y hệt như lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau mười lăm năm trước — yếu đuối, ngoan ngoãn như một con thú nhỏ bị thương.
[Đợi Kỷ Tâm Diệp chec rồi, mọi thứ nhà họ Kỷ chẳng phải sẽ là của mình sao?]
[Kỷ Đức Vĩnh chỉ là đồ nhà giàu mới nổi, ông ta cũng xứng đấu với mình?]
Những đoạn chat giữa hắn và Doãn Thanh Thanh lướt qua trong đầu tôi, ánh mắt hắn chồng lên hàng chữ xanh trên màn hình máy tính ngày đó.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
Mười lăm năm kiên trì đóng vai anh trai tốt, chồng tốt — tất cả chỉ vì ngày hôm nay.
Tôi không nhận ly rượu.
Chu Niên vẫy vẫy tay trước mắt tôi:
"Đang vui đến ngẩn người à?"
Tôi ngồi xuống, lạnh lùng nhìn hắn:
"Chu Niên, anh không có gì muốn nói với tôi sao?"
Chu Niên đặt ly rượu xuống, thu lại nụ cười, rồi nửa quỳ gối trước mặt tôi, nắm chặt lấy tay tôi:
"Tiểu Diệp, thời gian qua là lỗi của anh. Anh đã không chăm sóc tốt cho em. Cho anh thêm một cơ hội nhé, anh thật sự không muốn ly hôn!"
Trong mắt hắn lấp lánh ánh nước.
Tôi thở dài, đỡ hắn đứng dậy:
"Đứng lên trước đã."
Chu Niên nhẹ nhõm ngồi xuống đối diện tôi, bắt đầu cắt miếng bít tết đã nguội lạnh.
"Chuẩn bị mấy thứ này chắc tốn không ít công nhỉ?" Tôi lạnh nhạt hỏi.
Hắn vội vàng lắc đầu:
"Không đâu, mấy năm nay toàn em lo hết, lần này phải để anh phục vụ vợ yêu chứ."
Giọng hắn tràn đầy ý muốn khoe khoang.
Tôi mỉm cười, hỏi:
"Chu Niên, mấy năm qua, anh thật sự từng yêu tôi sao?"
"Yêu chứ! Ngay từ lần đầu tiên gặp em, anh đã thích em rồi! Em xinh đẹp, dịu dàng, còn quan tâm anh ăn uống, Tết còn mua áo mới cho anh… Lên cấp ba, anh tiếc tiền không dám mua sữa, cũng là em lén mua cho anh..."
Nói đến đây, chính Chu Niên cũng ngẩn người, như bất giác nhớ ra — trong ký ức hắn, tôi cũng từng thật lòng đối tốt với hắn.
Tôi nhìn thẳng hắn qua ánh nến bập bùng:
"Thật sao? Tôi cứ tưởng anh ghét tôi lắm chứ. Hồi nhỏ tôi toàn b ắ t n ạ t anh còn gì."
Lúc đó, tôi từng vì ba chỉ dẫn Chu Niên theo dự tiệc mà ghen tị, từng giấu bài tập của hắn, ném đi những bộ đồ cũ hắn đem từ quê lên.
Nhưng sau cùng, vẫn là tôi tự tay dán lại bài tập cho hắn, dùng tiền tiêu vặt mua đồ mới cho hắn.
Chu Niên cũng nhớ lại, cúi đầu cười khe khẽ:
"Lúc đó còn nhỏ không hiểu chuyện, sau này em còn thay anh t r ả t h ù lũ bat nat anh cơ mà. Chúng ta huề nhau rồi."
Ngày mới chuyển đến, Chu Niên với giọng quê nặng nề và thói quen quê mùa, thường xuyên bị bạn học bat nat.
Thầy cô cũng lười can thiệp, cho rằng hắn chỉ là đứa ăn nhờ ở đậu.
Chỉ có tôi — tôi không chịu nổi.
Một hôm tan học, tôi chặn lũ bat nat trong ngõ, đ á n h cho chúng một trận.
Sau đó tôi kéo Chu Niên ra trước mặt bọn chúng:
"Nhớ kỹ! Cậu ấy cũng là người nhà họ Kỷ. Đụng vào cậu ấy, tức là đụng vào tôi. Còn tái phạm, tôi sẽ không tha đâu!"
Mười ba tuổi, tôi tự thấy mình oai phong như một hiệp khách trong phim.
Nhưng hai mươi bảy tuổi, tôi chỉ thấy bản thân ngày đó... ngây thơ đến ngu ngốc.
Một người như Chu Niên — kẻ từ nhỏ đã thấu hiểu lòng người, làm sao cần tôi ra tay giúp?
15.
Ánh nến chập chờn hắt bóng lên gương mặt Chu Niên.
"Đốp!"
Ngọn nến phụt ra một bông lửa nhỏ.
Chiếc dĩa trong tay tôi rơi xuống sàn, vang lên tiếng vang chát chúa.
Chu Niên vội cúi xuống nhặt lên, dịu dàng xoa đầu tôi:
"Vẫn nhát gan như ngày nào, còn đòi thay anh đi đ á n h người?"
Tôi mỉm cười, cầm lấy ly rượu, khẽ nói:
"Chu Niên, kỷ niệm ngày cưới vui vẻ."
Chu Niên cũng nâng ly, cười rạng rỡ:
"Kỷ niệm vui vẻ, vợ yêu."
Tiếng chạm ly vang lên trong trẻo.
Tôi ngửa cổ, môi vừa chạm vào ly, đột nhiên, một bàn tay đưa ra chặn trước mặt tôi.
"Sao thế?" Tôi cười hỏi, mũi cay xè.
Chu Niên khựng lại, rồi vội rút tay về, dịu dàng lắc đầu:
"Không sao, uống đi."
Hắn cũng uống cạn ly rượu của mình.
Một giọt nước mắt trượt xuống má tôi.
Tôi đưa tay gạt đi, mỉm cười:
"Tiếc quá, Chu Niên. Tôi đã từng cho anh cơ hội, là anh tự tay đánh mất đấy."
Sắc mặt hắn lập tức thay đổi:
"Có ý gì?"
Hắn chợt hiểu ra, ánh mắt lạnh băng:
"Em... em biết rồi?"
Tôi khẽ gật đầu.
Chu Niên còn định nói gì, bỗng khuôn mặt đỏ bừng, cổ họng gắng gượng phát ra những âm thanh khó nhọc, tay quơ loạn.
Hắn ngã vật ra sàn, kéo theo cả ghế đổ rầm rầm.
Tôi ngồi yên, lạnh lùng nhìn hắn vật vã.
Thuốc của Tống Minh... hiệu quả mạnh hơn tôi tưởng.
Tôi đứng dậy, bước đến trước mặt hắn.
Chu Niên vùng vẫy, bàn tay run rẩy túm lấy vạt váy tôi, khớp ngón tay trắng bệch.
Giống hệt như cái ngày hắn đứng ngơ ngác trước cửa nhà tôi, mười lăm tuổi, yếu đuối, nhỏ bé.
Tôi cúi xuống, nở nụ cười nhẹ nhàng:
"Đúng, là tôi."
"Loại thuốc tốt thế này, không dùng lên anh thì phí quá."
"Anh thử bao nhiêu lần không thành, thế mà trong miệng anh, đứa ngốc như tôi lại chỉ cần một lần đã thành công."
"Chu Niên, năm năm hôn nhân, anh quên rồi sao? Tôi được nuôi dạy để trở thành người thừa kế. Những trò mèo rẻ tiền của anh, sao lừa nổi tôi?"
"Tôi phải cảm ơn anh đấy, vì những năm qua đã giúp tôi gây dựng Kỷ thị tốt thế này, tiết kiệm cho tôi biết bao công sức."
Tôi cúi xuống, vỗ nhè nhẹ lên bàn tay hắn:
"Yên tâm, anh sẽ không chec dễ dàng vậy đâu."
"Ba tôi chịu khổ thế nào, anh cũng nên nếm trải từng chút một."
16.
Tin tức "Tổng giám đốc Kỷ thị - Chu Niên được xe cấp cứu đưa đi trong đêm" lập tức chiếm trọn trang nhất các tờ báo lớn vào ngày hôm sau.
Tôi ngồi ở hành lang bệnh viện, đôi mắt sưng đỏ, vừa xem bản tin vừa nghe bác sĩ thông báo:
"Chu Niên đã tỉnh lại rồi."
Nhưng ngay sau đó, bác sĩ lại chậm rãi bổ sung:
"Do thời gian thiếu ôxy não quá dài, hệ thần kinh ngôn ngữ và vận động đều bị tổn thương. Có lẽ... nửa đời sau phải ngồi xe lăn."
Ông khuyên tôi nên chuẩn bị tinh thần.
Tôi đỏ hoe mắt, nhẹ nhàng cúi đầu cảm ơn.
Tay tôi run rẩy khi cầm lấy giấy chẩn đoán.
Thuốc của Tống Minh quả thật lợi hại.
Ngay cả bác sĩ cũng không tìm ra loại độc gì đã khiến Chu Niên lâm vào tình trạng này, chỉ kết luận đơn giản rằng do tương tác thuốc gây suy hô hấp cấp tính.
Nếu hôm đó người uống là tôi, kết cục liệu có thể cũng bị xem nhẹ như thế không?
Tôi không dám nghĩ.
Khi tôi đưa Chu Niên từ bệnh viện về nhà, ngay tại cửa, gặp được một cảnh sát họ An.
Trên mạng xôn xao quá mức, nên cuối cùng đã kinh động tới cảnh sát.
Tôi rót cho An cảnh sát một ly nước, bình tĩnh hỏi:
"Anh tìm tôi có việc gì sao?"
Cảnh sát An liếc nhìn Chu Niên ngồi trên xe lăn, giọng trầm ổn:
"Chúng tôi muốn hỏi một chút, chuyện này... rốt cuộc là sao?"
Tôi gục đầu, nghẹn ngào nói:
"Chồng tôi... bị liệt nửa người. Bác sĩ nói, rất có thể cả đời này cũng không thể đứng dậy nữa..."
Nói đến nửa chừng, tôi ôm mặt khóc nấc lên.
An cảnh sát đưa cho tôi một tờ khăn giấy, kiên nhẫn hỏi tiếp:
"Sao đang khỏe mạnh lại đột nhiên như vậy?"
Tôi nức nở, rút từ túi xách ra một tờ bệnh án, đưa cho anh ta:
"Chồng tôi... định uống thuốc tu tu."
"Uống thuốc?"
Cảnh sát An nhíu mày.
Tôi gật đầu, khóc càng thêm đau thương:
"Chắc anh cũng biết, trên mạng mấy ngày nay bôi nhọ anh ấy thế nào... Những lời mắng chửi quá khó nghe, chồng tôi chịu không nổi áp lực..."
"Tôi còn giữ mấy đoạn tin nhắn giữa anh ấy và bạn bè, anh có thể xem."
Nói rồi, tôi lấy điện thoại của Chu Niên ra, đưa tới trước mặt cảnh sát.
Suốt quá trình đó, Chu Niên ngồi trên xe lăn, ánh mắt như muốn xé nát tôi ra.
Tôi vỗ nhẹ vai hắn, ra hiệu bình tĩnh.
Cảnh sát An xem xong tin nhắn, nhưng trên gương mặt vẫn không hề bớt nghi ngờ.
"Kỷ tiểu thư," anh ta hỏi, "chồng cô ngoại tình, cô không tức giận chút nào sao?"
"Anh đang nghi ngờ tôi h ạ đ ộ c chồng mình phải không?"
Cảnh sát An không trả lời, nhưng cúi đầu mặc nhiên thừa nhận.
Tôi mỉm cười:
" Cảnh sát An, chắc anh cũng thấy rồi, chồng tôi đã ra thông cáo minh oan cho bản thân, còn Doãn Thanh Thanh thì vì tội phỉ báng mà bị bắt."
"Tôi tin tưởng cảnh sát sẽ không oan uổng người tốt, càng tin chồng tôi vô tội."
Tôi ngừng một chút, giọng càng thêm vững vàng:
"Hơn nữa, nếu thật sự anh ấy ngoại tình, tôi chỉ cần ly hôn là được. Hà tất phải xuống tay h ạ đ ộ c? Lại còn tự mình chủ động đề cập chuyện này trước mặt anh?"
Chu Niên trên xe lăn bắt đầu kích động, thân thể vặn vẹo, miệng chỉ phát ra những tiếng "ư ử" không rõ.
Tôi bước tới, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc hắn, dịu dàng giải thích:
"Chồng à, An cảnh sát chỉ tới hỏi thăm tình hình thôi, lát nữa sẽ đi ngay."
"Anh ấy..."
Cảnh sát An nhìn dáng vẻ hoảng loạn của Chu Niên, có chút bất ngờ.
Tôi thản nhiên đáp:
"Anh ấy từ lúc tỉnh dậy đã như vậy rồi. Bác sĩ nói, bị rối loạn cảm xúc là bình thường. Bây giờ lại có người lạ ở đây, nên càng dễ căng thẳng."
Chu Niên tuyệt vọng nhìn tôi, khóe mắt ngấn nước.
Hắn hiểu — tôi đang thay hắn nói ra những lời hắn từng tự chuẩn bị cho mình.
Chúng tôi đều rất rõ: giữa chúng tôi, đã không còn khả năng ly hôn.
Mạng lưới quan hệ chồng chéo suốt bao năm, một khi ly hôn, chẳng những danh tiếng tan tành, mà giá cổ phiếu cũng sẽ rơi tự do.
Đó là tổn thất không ai trong chúng tôi có thể gánh nổi.
Chu Niên vì vậy mới nghĩ ra "cách hiệu quả tuyệt đối" — giec tôi.
Giờ phút này, tất cả những gì hắn vắt óc tính toán, cuối cùng đều phản ngược lại chính hắn.
Sau khi suy xét, cảnh sát An vẫn lựa chọn tin tưởng tôi, lặng lẽ rời đi.
Chu Niên nhìn theo bóng lưng anh ta, ánh sáng cuối cùng trong mắt cũng hoàn toàn lụi tắt.
Tôi cúi xuống, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của hắn, mỉm cười hỏi:
"Muốn checbsao?"
Chu Niên khóc nức nở, yếu ớt gật đầu như một con thú nhỏ bị dồn vào đường cùng.
Tôi vỗ nhẹ lên tay hắn, nụ cười càng thêm dịu dàng:
"Vậy thì tiếc quá. Chec... đối với anh mà nói, dễ dàng quá."
"Yên tâm đi, tôi sẽ tìm cho anh viện dưỡng lão tốt nhất, thuê y tá tận tình nhất. Cả đời này, anh cứ yên tâm ngồi đó, không cần ra ngoài nữa."
Còn tôi, cuối cùng cũng tháo xuống xiềng xích suốt hơn mười năm, bắt đầu cuộc đời thực sự thuộc về chính mình.
HẾT