Tôi Suy Sụp Sau Khi Chiến Lược Thất Bại
Chương 1
1
Tôi đang ăn khoai tây chiên, thì bị hệ thống cưỡng ép đưa vào thế giới tiểu thuyết.
[Nếu cô không trở về, hai cha con kia sắp lật tung cả thế giới rồi.]
Tôi đã rời khỏi thế giới đó năm năm rồi.
Khi đó, tôi ở thế giới ban đầu mắc bệnh nan y, chỉ có hoàn thành nhiệm vụ công lược mới có thể đạt được phần thưởng.
Nhưng dù tôi cố gắng như thế nào, cũng không công lược thành công Lâm Thanh Lĩnh.
Hắn chính là một đóa hoa cao khó hái.
Trong lúc tôi tức giận liền mặc kệ tất cả.
Trói đối tượng công lược khiến tôi thấy chướng mắt lại, bỏ thuốc hắn, ngày ngày cùng hắn thân mật, còn vì hắn sinh một đứa con trai đáng yêu.
Nhưng Lâm Thanh Lĩnh từ đầu đến cuối đối với tôi không có biểu cảm gì.
Hắn luôn nói tôi “ghê tởm”.
Câu nói khiến tôi đau đớn vô cùng.
Tôi đau lòng vô cùng, chủ động cầu xin hệ thống đưa tôi thoát khỏi thế giới này.
Vì vậy vào ngày đầy tháng của con trai.
Tôi giống như mọi lần, cúi đầu, hôn lên môi Lâm Thanh Lĩnh.
Hắn nhíu mày, vẫn không có sự đáp lại.
Từ nông đến sâu, đó là nụ hôn ly biệt giữa tôi và Lâm Thanh Lĩnh.
Tôi lấy chìa khóa, cởi còng tay của Lâm Thanh Lĩnh ra.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, tôi cười cười:
“Em thả tự do cho anh, Lâm Thanh Lĩnh.”
“Cô lại chuẩn bị giở trò gì?” Ánh mắt Lâm Thanh Lĩnh nhìn tôi vô cùng phiền não.
Hắn ta quá ghét tôi.
Tim tôi đau nhói trong chớp mắt.
Nói không đau khổ đó là giả.
Tuy nói tôi cưỡng ép trói Lâm Thanh Lĩnh về nhà, nhưng sớm chiều ở chung một năm, ngày ngày bên nhau, nếu nói không có tình cảm thì cũng không đúng.
“Không có trò gì hết, chỉ là đột nhiên hiểu rằng anh sẽ không thích em.” Tôi giật giật khóe miệng, nhìn bóng lưng Lâm Thanh Lĩnh không chút chờ đợi mà rời đi.
“Em xin lỗi, Lâm Thanh Lĩnh.”
“Em chỉ có một lời thỉnh cầu, cố gắng chăm sóc tốt con của chúng ta.”
Tôi nhìn hắn ta mở cửa phòng mà không chút do dự.
Hắn thậm chí còn không quay đầu lại.
Không có một chút lưu luyến.
“Tạm biệt, Lâm Thanh Lĩnh.” Tôi nhẹ giọng nói.
Nói xong, hệ thống nhắc nhở tôi rằng “Sắp thoát khỏi thế giới”.
Tôi xoay người xông về phía ban công, nhảy xuống.
Chuyện phía sau, hoàn toàn trống rỗng.
Chỉ biết là khi mở mắt ra, tôi đã trở lại thế giới của mình.
Nghĩ một ngày nào đó cũng sẽ phải chết, tôi dứt khoát hưởng thụ cuộc sống.
Ba tháng còn lại, bởi vì tâm tình tốt của tôi, thật sự bị tôi kéo dài tới năm năm.
Các bác sĩ nói đó là một điều kỳ lạ.
……
Tôi không hiểu ý của hệ thống.
Cái gì gọi là hai cha con muốn lật tung thế giới?
Trong ấn tượng của tôi, tính cách của Lâm Thanh Lĩnh ổn định, ăn nói thận trọng, còn lấy được học bổng và giải thưởng quốc gia.
Con trai tôi có thể được hắn nuôi lớn, cũng nhất định có thể trưởng thành vô cùng tốt.
Tôi cũng vì nghĩ như vậy, mới hạ quyết tâm để cho hệ thống đưa tôi thoát khỏi thế giới.
Chỉ là tôi chưa kịp nghĩ nhiều.
Đã bị một khớp xương bóp cổ.
Khuôn mặt tuấn tú năm năm không gặp kia, không có bất kỳ chuẩn bị tâm lý nào cứ như vậy xuất hiện trước mặt tôi.
Hốc mắt hắn đỏ như máu, mang theo hận ý:
“Lại một người không muốn sống.”
“Ai cho cô lá gan dám bắt chước Nhiễm Nhiễm.”
Tôi lập tức thở không ra hơi, liều mạng đánh vào bàn tay đang bóp nghẹt thở tôi.
Nói chuyện không ra hơi:
“Lâm Thanh Lĩnh, em…… chính là…… Đàm Nhiễm……”
Sức lực trên cổ hơi nới lỏng.
Lâm Thanh Lĩnh kinh ngạc.
Cửa phòng cách đó không xa được mở ra.
Đứa bé có khuôn mặt tương tự hắn chậm rãi đi ra, lạnh mặt, súng lục bóng loáng vững vàng nhắm vào trán tôi.
Ngôn từ không giống như một đứa trẻ có thể nói ra, khiến người ta sợ hãi:
“Ai bắt chước mẹ tôi đều phải chết!”
2
Thông qua diện mạo của đứa bé này, tôi thoáng cái liền nhận ra.
Đây là con trai tôi.
Lúc trước bởi vì Lâm Thanh Lĩnh không chấp nhận được đứa bé, tôi không có đặt tên cho con.
Không nghĩ tới bây giờ đã cao như vậy.
Tay Lâm Thanh Lĩnh lúc này hoàn toàn buông lỏng.
Tôi từ trên tường trượt xuống, không ngừng điên cuồng hít vào ho khan.
“Lâm Thanh Lĩnh, đã qua năm năm rồi, sao anh còn chán ghét tôi như vậy.”
Hắn hiển nhiên còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảnh giác nhìn tôi.
Một lớn một nhỏ giờ phút này ngay cả biểu tình phòng bị cũng giống nhau như đúc.
Mặc dù tôi ho đến nước mắt lưng tròng, vẫn vẫy tay với con trai:
“Năm năm không gặp, con trai mau tới đây để mẹ ôm một cái.”
Đứa bé giơ súng lục đi về phía trước hai bước, lại nhanh chóng dừng lại.
Đứa bé lạnh lùng nói:
“Cha nói, sau khi tôi sinh ra không bao lâu mẹ đã chết.”
“Mẹ chỉ có một.”
“Các người ỷ vào việc có dáng dấp giống mẹ tôi thì muốn làm mẹ của tôi, đừng có mà ảo tưởng!”
“Tôi muốn giết sạch những người xấu xa!”
Tôi bởi vì lời nói của đứa bé mà run rẩy.
Theo bản năng ngẩng đầu, cau mày nhìn về phía Lâm Thanh Lĩnh đứng ở một bên, không nói một lời.
“Tôi bảo anh chăm sóc tốt con trai, kết quả anh dạy con như vậy sao?!”
“Lâm Thanh Lĩnh anh lại dạy con giết người!”
“Anh điên rồi sao!”
“Anh chán ghét tôi cũng được, anh không thể chán ghét con mình.”
Lâm Thanh Lĩnh vẫn chỉ nhìn tôi, khóe mắt đầy tơ máu, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
Hắn giật giật môi.
Bộ dạng cúi đầu thậm chí có chút điềm đạm đáng yêu.
Tôi “chậc” một tiếng.
Cố gắng đứng thẳng người, vươn tới tay con trai.
Lại bị Lâm Thanh Lĩnh ngăn cản.
Hắn nắm chặt cổ tay của tôi, môi run rẩy, cái nhìn kia phảng phất xuyên qua ngàn năm rơi vào trên người của tôi.
Dùng sức quá mức, tôi có chút đau, muốn thu tay lại.
“Đàm Nhiễm.”
Tôi dừng lại.
Giọng nói kia trầm mà khàn khàn, như là mang theo sự khẩn cầu.
Hơn nửa ngày, tôi mới nghe được hắn nói chuyện, giống như mang theo sự nghẹn ngào, hắn không xác định hỏi:
“Thật sự là em đã trở về sao?”
“Đừng gạt anh nữa.”
“Cầu xin em đó.”
3
Theo lý thuyết, Lâm Thanh Lĩnh không thích tôi.
Cho dù tôi chết trước mặt hắn.
Hắn cũng sẽ không có chút động lòng.
Nhưng hôm nay, tôi nhìn vào còng tay ở cổ tay và cổ chân, mặc dù bên trong còng tay đều được bọc bằng bọt biển, tránh cho tôi bị thương.
Tôi vẫn rơi vào trầm tư.
Chẳng lẽ Lâm Thanh Lĩnh bị tôi trói dẫn đến tính cách có chút biến thái?
Cửa phòng phát ra tiếng “răng rắc”.
Lâm Thanh Lĩnh bê chén đĩa đi vào.
Hắn vẫn anh tuấn như trước, thậm chí có thể nói, so với trước kia càng có mị lực.
Cao một mét tám tám cùng với khuôn mặt cấm dục hoàn mỹ kia, cũng như trước nhịn không được mà si mê.
Khói nóng hôi hổi theo mép bát bay lên.
Là món cháo yêu thích của tôi.
Hắn dùng thìa múc một miếng, thổi thổi, đưa tới bên miệng tôi.
Cư xử dịu dàng.
Giống như chúng tôi thật sự là vợ chồng ân ái nhiều năm, sinh ra một đứa con trai.
Tôi mang xiềng xích quá nặng, ngay cả giơ tay cũng khó khăn.
Một chén cháo ăn vô cùng mệt mỏi.
Tôi thở hổn hển:
“Lâm Thanh Lĩnh, anh đang trả thù tôi sao?”
Lâm Thanh Lĩnh nhìn như là không hiểu lời nói của tôi, hắn dùng ngón tay chậm rãi lau đi chất lỏng trên môi tôi, hắn cố ý làm động tác rất chậm, khiến cho cảm quan của tôi bị phóng đại vô hạn.
Tôi nhìn hắn cúi đầu, khuôn mặt tuấn mỹ áp sát vào tôi.
Nụ hôn nóng bỏng rơi vào môi tôi.
Đây là lần đầu tiên hắn chủ động hôn tôi.
Cũng không phải lướt qua rồi dừng lại, mà là rất sâu sắc, cho đến khi tôi thở hồng hộc.
Khóe mắt hắn đỏ lên, bỗng nhiên đẩy tôi ngã ở đầu giường, tách hai chân của tôi.
“Nếu như em là giả mạo.”
“Anh sẽ giết em.”
Giọng nói của Lâm Thanh Lĩnh lạnh như là mới từ hầm băng đi ra, tôi cảm giác được quần áo bị lột ra.
Tôi rốt cuộc nhịn không được, giãy dụa hô to:
“Lâm Thanh Lĩnh, sao anh lại biến thành như vậy!”
“Anh biến thành như vậy sao?” Tiếng cười nhẹ nhàng, ngón tay thon dài lạnh lẽo xoa mặt tôi.
Hắn lấy ra một dải ruy băng, đem cánh tay nhỏ của tôi từng vòng từng vòng quấn quanh.
Cho đến khi cả người tôi không thể nhúc nhích nữa.
Chỉ có thể tùy ý hắn trêu đùa.
Đôi mắt màu hổ phách của Lâm Thanh Lĩnh phản chiếu sự hoảng sợ của tôi.
“Nhiễm Nhiễm, không phải em đã biến anh thành như vậy sao?”
“Cho nên, tại sao em lại bỏ lại anh và Tư Nhiên chứ?!”
4
Tôi bị Lâm Thanh Lĩnh lăn qua lộn lại tra tấn cả đêm.
Hắn thậm chí còn đích thân giúp tôi tắm.
Chỉ là tắm rửa, cảm thấy không thích hợp cho lắm.
Nửa đêm, hắn ôm tôi vào lòng.
Thân hình cao lớn, lại nằm cuộn mình, động tác thể hiện sự thiếu cảm giác an toàn.
Nhưng tôi làm sao cũng không ngủ được.
Trong bóng tối, tôi dùng ánh mắt nhìn khuôn mặt của Lâm Thanh Lĩnh.
Năm năm giống như khiến hắn trở nên càng trưởng thành, khuôn mặt còn sót lại một chút non nớt.
Tôi vươn một ngón tay, lặng lẽ vuốt ve mi tâm của hắn.
Năm năm này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Đừng đi…”
Một tiếng nỉ non tựa như từ bên môi Lâm Thanh Lĩnh phát ra.
“Cái gì?” Tôi không nghe rõ, ghé sát vào hắn.
Lâm Thanh Lĩnh không biết đã tỉnh từ lúc nào.
Hơi thở rất gần.
Trên cổ hắn còn có vết đỏ mập mờ mà tôi để lại.
Tôi rụt tay lại ngượng ngùng.
Còng tay va chạm, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Đặc biệt vang vọng trong môi trường yên tĩnh.
“Tư Nhiên……” Tôi cố gắng bỏ qua ánh mắt nóng rực của hắn, nói sang chuyện khác:
“Anh đặt tên cho con sao?”
Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn tôi.
Khiến tôi nổi hết cả da gà.
Trong mắt hắn mang theo sự nghiên cứu cùng thẩm vấn.
Tôi chợt nhớ tới lời Lâm Thanh Lĩnh nói lúc trước.
Có rất nhiều người giả mạo tôi, muốn làm mẹ của con trai tôi.
Tôi kéo kéo khóe miệng, đang muốn nửa đùa nửa thật cùng Lâm Thanh Lĩnh giải thích tôi là do hệ thống trợ giúp giả chết, đã bị câu nói tiếp theo của hắn làm cho đơ ra.
Bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve má tôi.
Đầu ngón tay khô ráp.
Trong mắt lại mang theo vô số giễu cợt.
“Em là người bắt chước giống nhất.”
“Sau này, em có thể ở lại chỗ này.”