Tôi Suy Sụp Sau Khi Chiến Lược Thất Bại
Chương 2
5
Bắt chước ai?
Bắt chước Đàm Nhiễm?
Tôi bắt chước chính mình sao?
Tôi rút ra một kết luận thông qua lời nói của hắn ta.
Mấy năm nay, Lâm Thanh Lĩnh tìm không ít cô gái tương tự như tôi.
Nhìn cơ thể trần trụi và rắn chắc của hắn.
Tôi nhất thời cảm thấy ghê tởm.
Tuy rằng tôi đã từng sử dụng thủ đoạn đối với Lâm Thanh Lĩnh, nhưng từ đầu đến cuối tôi chỉ có một mình hắn.
Tôi tâm tâm niệm niệm nếu là hắn, cho dù hắn đối với tôi không có biểu hiện gì, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc cắm sừng hắn.
Hôm nay thân thể này, không biết cùng bao nhiêu cô gái qua đêm.
Tôi bỗng nhiên kịch liệt giãy dụa.
Lâm Thanh Lĩnh bởi vì động tác của tôi mà run rẩy, hắn dùng lực giữ chặt tay tôi.
“Em làm gì vậy?”
Hắn lại nhíu mày.
Tôi hung dữ nhìn chằm chằm hắn, ý đồ từ trong mắt Lâm Thanh Lĩnh nhìn ra cảm xúc đang rung động, nhưng hai mắt của hắn vẫn giống như năm năm trước, làm cho người ta dù thế nào cũng không đoán được tâm tình của hắn giờ phút này.
“Lâm Thanh Lĩnh, anh bẩn muốn chết.” Tôi nghiến răng nghiến lợi.
Tôi nghĩ hắn ta sẽ phản ứng.
Nhưng hắn chỉ nắm tay tôi, kéo cơ thể tôi trở về một chút, một lần nữa cố định ở trong lòng hắn.
Tôi nghe thấy tiếng “ừ” của hắn ta.
Lâm Thanh Lĩnh ngủ không yên.
Hắn tựa như con bạch tuột ôm tôi không có cách nào thở, gắt gao ôm quanh tôi, khiến tôi nửa đêm bị dọa tỉnh nhiều lần.
Lâm Thanh Lĩnh trong ấn tượng dù là sinh hoạt hay là ngủ, mãi mãi luôn có quy củ.
Trước kia chúng tôi cũng ngủ chung một cái giường, đắp chung một cái chăn, nhưng giữa tôi và hắn luôn có một ranh giới rất rõ ràng.
Trừ khi tôi đánh thuốc mê hắn.
Nếu không hắn cũng sẽ không chủ động vượt qua ranh giới kia, giống như chúng tôi cho tới bây giờ đều là hai người không có liên quan gì với nhau.
Lâm Thanh Lĩnh trước khi ngủ là cái dạng gì, sau khi tỉnh lại Lâm Thanh Lĩnh vẫn là cái dạng đấy.
Mở mắt ra, tôi vẫn cảm thấy rất tức giận.
Năm năm trước, hắn chạm vào tôi một lần thôi là giống như bị nhục nhã vô cùng.
Năm năm sau, hắn ngủ với người khác, lúc ngủ còn ôm những người kia vào trong lòng.
Điều này làm cho tôi nghĩ khi đó điên cuồng muốn công lược hắn, có vẻ vô cùng ngu ngốc!
[Ngươi dựa vào cái gì bắt tôi trở lại thế giới này] Tôi nói năng bất chấp.
[Còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ bị hắc hóa chính là tôi.]
Hệ thống bình tĩnh nói – –
[Cô xác định chưa kí chủ?]
[Lâm Thanh Lĩnh biến thành như bây giờ, là bởi vì cô không tuân thủ quy tắc công lược, dùng thủ đoạn công lược không bình thường còn tự tiện chết ở trước mặt hắn, dẫn đến tính tình hắn có biến đổi lớn.]
[Thiên đạo vì thế mà rất tức giận.]
[Bây giờ là cơ hội chuộc tội duy nhất của cô.]
[Chỉ cần khiến Lâm Thanh Lĩnh cùng đứa bé của hắn sống lương thiện, cơ thể của cô ở thế giới kia sẽ sống sót, vả lại Thiên đạo sẽ cho cô phần thưởng.]
[Ngược lại, cơ thể của cô ở thế giới kia sẽ lập tức chết đi.]
6
Được rồi, lần này không thể không tiếp tục.
Hệ thống nhắc nhở:
[Ký chủ, thật ra rất đơn giản, con trai của Lâm Thanh Lĩnh cũng là con trai của cô, hai người dù sao cũng là quan hệ huyết thống.]
[Cô có thể bắt đầu từ bé, dùng tình yêu cảm hóa đứa bé.]
[Trẻ con mà, dễ dỗ lắm.]
[Thằng nhóc mang súng lúc nào cũng có thể giết người?] Tôi thản nhiên nói.
Hệ thống không nói nữa.
Nhìn đi, hệ thống cũng cảm thấy khó khăn!
Tại sao phải làm khó dễ người đáng thương bình thường như tôi!
Mơ màng, tôi lại ngủ tiếp.
Trong giấc ngủ, dường như có thứ gì đó mềm mại chạm vào mặt tôi.
Miệng tôi lẩm bẩm “Phiền muốn chết”, xua đi xúc cảm kỳ quái kia.
Cảm giác kia quả nhiên không thấy.
Nó lại rơi vào tai và ngực tôi.
Lúc tỉnh lại, Lâm Thanh Lĩnh đã không còn ở trong phòng.
Nhìn một chút, bên kia giường không có nhiệt độ.
Hắn đi lâu rồi.
Lâm Thanh Lĩnh không cởi trói tay chân tôi, tôi cụp mắt đo đạc, chiều dài sợi xích này miễn cưỡng có thể để tôi đi toilet.
Nhưng rất hiển nhiên Lâm Thanh Lĩnh cũng không có ý định để cho tôi ra khỏi phòng.
Tôi nhìn xung quanh một vòng, vách tường màu trắng, ngay cả tủ tường trang trí cũng là màu lạnh, làm cho người ta nhìn không thấy một chút hơi ấm.
Rất phù hợp với sở thích của Lâm Thanh Lĩnh.
Tôi định xuống giường đi rửa mặt trước.
Nhưng mà lòng bàn chân vừa chạm xuống đất, liền mềm nhũn quỳ xuống.
Cũng may bên giường đều được trải thảm, ngã trên mặt đất không đến mức tổn thương đầu gối.
Lâm Thanh Lĩnh này!
Con mẹ nó có phải hắn lén lút bỏ thuốc cho mình rồi hay không.
Tôi vừa mắng vừa xoa thắt lưng, cố gắng đứng lên lần nữa.
Vừa nhấc mắt, lại đối diện với một đôi mắt.
Người nhỏ bé kia trốn sau cánh cửa, chỉ còn lại đôi mắt đặc biệt giống tôi ở khe cửa.
Đứa bé có vẻ tò mò về tôi.
Con trai đáng yêu của tôi!
“Con yêu, vào đi!” Tôi nóng lòng gọi.
Đứa bé cuộn mình lại, cặp mắt to kia lập tức biến mất, đoán chừng là chạy trốn.
Tôi thở dài mất mát.
Một giây sau, cửa phòng “Két” một tiếng bị mở ra.
Đứa bé còn chưa cao tới thắt lưng tôi cẩn thận từng li từng tí đi vào, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ cảnh giác, lại mang theo mâu thuẫn muốn gần với tôi.
Tôi vô thức nhìn tay đứa bé.
Thấy đứa bé không cầm cái gì cả, tôi yên tâm, lại vẫy vẫy đứa bé.
“Con trai, để mẹ hôn một cái.”
Mặc dù đêm qua còn đang cùng hệ thống kêu gào muốn về nhà.
Nhưng cho đến khi tôi cùng con trai đối mặt, tôi mới giật mình nhận ra, quan hệ huyết thống có bao nhiêu khó khăn mới có thể dứt bỏ.
Nhìn thấy đứa bé thăm dò muốn đến gần tôi, tôi chỉ muốn hung hăng mà ôm vào lòng.
Giữa chúng tôi rút ngắn đến một khoảng cách nhất định.
Tôi nhanh tay lẹ mắt, mạnh mẽ kéo con trai vào trong ngực, cọ cọ khuôn mặt của đứa bé.
Ngửi mùi dễ chịu trên người đứa bé.
Xem ra Lâm Thanh Lĩnh ngoại trừ không dạy dỗ tốt, thì cuộc sống của con trai cũng không tệ lắm.
Cánh tay nhỏ có da thịt, làn da khỏe mạnh.
Giờ này khắc này, đứa bé mặc một bộ âu phục nhỏ thắt cà vạt, giày da vừa nhìn liền biết rất đắt đỏ.
“Con muốn đi dự tiệc à, con yêu?” Tôi liếc nhìn mái tóc của con trai mình.
Con trai tôi lúc đầu còn đang giãy dụa trong vòng tay tôi.
Nghe được giọng nói, đứa bé bỗng nhiên an tĩnh lại, không nhúc nhích nữa.
“Mang mẹ cùng đi được không?” Tôi dụ dỗ đứa bé: “Con nói với cha đi.”
“Mẹ đã lâu không gặp con, muốn ở bên con.”
Lâm Thanh Lĩnh cũng không thể cứ nhốt tôi trong phòng được.
Con trai vùi ở ngực tôi, tay ôm cổ tôi.
Trái tim tôi mềm nhũn bởi vì động tác của đứa bé.
Nhưng mà, con trai của Lâm Thanh Lĩnh chính là con trai của Lâm Thanh Lĩnh.
Cho dù chỉ có năm tuổi, cũng vẫn di truyền sự lạnh lùng và ăn nói thận trọng của hắn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé căng thẳng, giọng điệu cứng rắn.
“Không được, cô sẽ chạy.”
“Cô sẽ bỏ tôi và cha lại.”
“Không thể cho cô đi ra ngoài.”
“Hơn nữa, trong bữa tiệc có rất nhiều cô xinh đẹp.”
Nói xong, tiểu tử này buông tay ra.
Như một làn khói thoát khỏi vòng tay tôi và bỏ chạy.
Để lại một mình tôi đối diện với cánh cửa bị đóng lại.
7
Trong đầu tôi lặp đi lặp lại lời nói của con trai.
“Trong bữa tiệc có rất nhiều cô xinh đẹp.”
Có rất nhiều cô xinh đẹp.
Xinh đẹp…………
Được rồi.
Lâm Thanh Lĩnh nhốt tôi lại, sau đó tự mình đi hưởng thụ cuộc sống.
Một ngày ba bữa đều có người đúng giờ đưa vào cho tôi.
Bữa sáng là cháo cá tôi thích nhất, bữa trưa có cà ri bò nạm tôi thích, bữa tối có điểm tâm tôi thích.
Giống như là thực đơn đo ni đóng giày cho tôi.
Người đưa cơm nhìn hẳn là giúp việc, có tuổi, miệng lưỡi rất thận trọng.
Dù tôi có nói gì, bà ấy cũng không trả lời.
Chỉ cần đặt thức ăn trước mặt tôi.
“Tôi không ăn.” Tôi bảo bà ấy mang đi.
Bà ấy mặt không chút thay đổi nói:
“Cô không ăn, Lâm tổng sẽ trừng phạt tôi.”
Bà ấy cố ý hay vô tình lộ ra vết thương trên cánh tay.
Tôi trừng to mắt.
Cố gắng tìm dấu vết của lời nói dối trên khuôn mặt của giúp việc.
Thật đáng tiếc, Lâm gia trên dưới đều giống như là một cái khuôn mẫu khắc ra, từ trên mặt nhìn không ra cái dấu hiệu gì.
Đợi giúp việc đi rồi.
Tôi nắm tay, như trút giận đập vào giường.
“Được lắm Lâm Thanh Lĩnh.”
“Không chỉ biến thái với tôi, còn ngược đãi người khác!”
“Quả thực không phải là người mà!”
[Hệ thống, tôi không muốn sống, tôi muốn trở về!]
Hệ thống bất đắc dĩ xuất hiện:
[Ký chủ, đừng đùa giỡn.]
Tôi cau mặt, hốc mắt chua xót.
[Ngươi xem hai cha con này, một người tìm thế thân khắp nơi còn khóa tôi lại, một người không nhận tôi còn phải đi tìm mẹ xinh đẹp khác, hơn nữa ngươi có thấy vết thương trên tay người giúp việc kia không? Không chừng tôi chính là người tiếp theo bị đánh.]
[Cuộc sống này tôi sống không nổi nữa.]
Năm năm trước tôi không công lược được Lâm Thanh Lĩnh, năm năm sau tôi vẫn không công lược được.
Tôi lại bắt đầu làm loạn.
[Tôi muốn đình công, tôi mặc kệ!]
[Tôi không muốn tự rước lấy nhục!]
[Ký chủ……]
[Tôi phải trở về! Cho dù để cho tôi chết!!!]
Dứt lời, cửa nhanh chóng mở ra.
Âm thanh quá lớn, tôi lập tức quay đầu lại.
Còn chưa hoàn hồn, đã bị người tới mạnh mẽ ôm vào trong ngực.
Giữa mũi quanh quẩn mùi hoa dành dành tươi mát.
Đó là loại nước hoa yêu thích của tôi từ năm năm trước.
Mũi đụng vào ngực người vừa tới, hắn siết chặt cánh tay như muốn dung nhập tôi vào cốt tủy.
Giọng nói hắn run rẩy, ngay cả cơ thể ôm tôi cũng run rẩy theo.
“Đừng đi, anh cầu xin em đừng đi.”
“Anh sai rồi, em muốn cái gì anh đều có thể cho em.”
“Anh chỉ cầu xin em đừng rời khỏi anh nữa.”
“Cầu xin em……”
Nước đọng theo cổ áo tôi, thấm vào cổ tôi, xuyên qua quần áo chậm rãi trượt xuống.
Đi đến đâu cũng giống như bị thiêu đốt.
Tôi bị ôm đến không thở nổi.
Miệng gọi tên “Lâm Thanh Lĩnh”.
Nhưng hắn không muốn buông tay ra.
Cho đến khi tôi ôm lấy hắn, tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn.
Hắn mới giống như được đại xá, thở hổn hển, ôm tôi ngã ngồi dưới đất.
Bên tai là tiếng rên rỉ đau khổ của hắn.
Lúc này tôi mới ngửi thấy, trên người Lâm Thanh Lĩnh, ngoại trừ mùi nước hoa, còn có mùi rượu nồng đậm.
Hắn, đây là say rượu sao?