Tôi Trở Thành Đối Tượng Bị Công Lược
Chương 1
1.
“Chờ chút!”
Người tôi cứng lại, đại não tỉnh táo lại.
“Cậu nói Thẩm Tịch không phải là nam chính?”
Hệ thống cười hì hì:
[Đúng vậy, người cô cần công lược là em trai sinh đôi của Thẩm Tịch, Thẩm Dạng.]
Khó trách đo mãi cũng không thấy được giá trị hảo cảm của Thẩm Tịch!
Tôi tức giận thở hổn hển: “Vậy tại sao cậu không nói sớm cho tôi biết? Tôi phải khiếu nại cậu với cục hệ thống!”
“Tỉnh rồi?”
Thẩm Tịch lên tiếng, giọng khàn khàn.
Bàn tay ấm áp của anh ôm lấy tôi từ phía sau, nhẹ nhàng xoa bóp.
Tôi đột nhiên ngồi dậy tránh bàn tay Thẩm Tịch.
Bàn tay thon dài đẹp mắt của Thẩm Tịch lơ lửng trong không trung.
Hàng mi dài hơi run lên, ánh mắt lóe lên sự u ám, sau đó lập tức ngẩng đầu nhìn tôi.
Đôi mắt xinh đẹp ướt sũng, còn có chút đỏ.
Tối hôm qua anh bị tôi trêu chọc, nói mình là cún ngoan của tôi, vừa khóc vừa thở hổn hển đến tận nửa đêm.
Nhưng ai mà ngờ được, người cuối cùng cầu xin tha lại là tôi!
Thẩm Tịch làm như không nghe thấy, tôi tức đến mức muốn đeo luôn máy trợ thính cho anh.
Tôi tuyệt đối sẽ không thừa nhận tối qua mình ngất xỉu là vì Thẩm Tịch.
Thẩm Tịch thu tay lại, giống như chú chó nhỏ đáng thương bị chủ nhân ghét bỏ.
“Em tức giận sao? Thật xin lỗi, sau anh sẽ nghe lời em.”
Hệ thống “ha” một tiếng, kỳ kỳ lạ lạ nói:
[Còn muốn khiếu nại tôi à, kí chủ rõ ràng là rất tận hưởng mà.]
[Cũng không biết là ai mỗi ngày đều kêu ca nước mắt giống như tất đen của đàn ông, đàn ông càng khóc phụ nữ càng yêu, yêu choáng cả người chưa.]
Chết rồi chứ còn choáng gì nữa.
Nhưng cũng không thể trách tôi được.
Thử hỏi xem có người phụ nữ có thể cưỡng lại được Thẩm Tịch mặt lạnh nhưng trên giường lại nghẹn ngào kêu rên không?
Tôi đột nhiên có hơi hoảng hốt.
Thẩm Tịch, con cưng của trời, lạnh lùng máu lạnh.
Ghét nhất là lừa gạt, trong mắt không chứa được một hạt cát.
Lúc trước khi xuyên đến thế giới này tôi chỉ nghĩ nhân lúc Thẩm Tịch mất trí nhớ rồi công lược anh, nhận được một ngàn vạn tệ tiền thưởng công lược rồi giả chết chuồn đi.
Nhưng ai mà ngờ lại có hai thái tử gia Bắc Kinh giống nhau như đúc được.
Có ai tối qua còn mới vùi mặt vào lồng ngực người ta ngủ, sáng nay đã sống chết khó lường không?
Quan trọng nhất tôi còn lừa anh rằng anh là cún con của tôi!
Bây giờ Thẩm Tịch có thể tùy ý để tôi chơi đùa, sau khi khôi phục ký ức chắc chắn có thể tháo tôi làm tám khối lego cũng nên.
Tôi ổn định tâm trạng.
Thẩm Tịch bây giờ là mất trí nhớ chứ không phải mất trí, quá khác thường sẽ khiến anh nhìn ra manh mối.
Trong lòng tôi sợ muốn chết nhưng vẫn ngoan ngoãn lăn lại vào trong lòng Thẩm Tịch, lại hôn thêm một cái.
He he, thơm quá.
Hệ thống không nhìn nổi nữa:
[Kí chủ, thân thiện nhắc nhở, thời gian công lược của cô không còn nhiều.]
[Nam chính sắp về nước, mời kí chủ dựa theo nhiệm vụ chính, làm tốt công tác chuẩn bị công lược, tự mình cầu phúc cho bản thân nha ~]
2.
Chờ chút! Sắp về nước?
Tôi: “Hiện tại Thẩm Dạng đang ở đâu?”
Hệ thống: [Nước Anh.]
Tôi: “Giúp tôi đặt một vé máy bay đến nước Anh, càng sớm càng tốt.”
Bây giờ Thẩm Tịch đang mất trí nhớ, tôi chỉ cần giấu anh là được.
Sau đó nhân cơ hội bay đến nước Anh làm nhiệm vụ công lược, lấy tiền rồi giả chết.
Cho dù Thẩm Tịch có khôi phục ký ức, thế lực nhà họ Thẩm có lớn đến mức nào thì cũng không thể bắt một người đã chết rồi được!
Lạy chúa, tôi thật thông minh!
Một ngàn vạn lấp lánh, mẹ iu đến đây!
Mắt tôi chớp một cái, hai tay vòng qua cổ Thẩm Tịch:
“A Tịch, hôm qua em nhận được điện thoại của mẹ.”
Tôi kiềm chế sự kích động trong lòng, bên ngoài thì nhíu mày khổ sở:
“Bà ấy ở bên Anh bị bệnh, em muốn đi thăm bà ấy.”
Tôi, một người công lược thì lấy đâu ra mẹ?
Nói dối để đi Anh, bảo hiểm nhân đôi.
“Mẹ em?” Thẩm Tịch giật mình: “Được, anh đi với em.”
“Không cần!”
Tôi nhanh chóng nói tiếp: “Tính cách mẹ em hơi kỳ lạ, chuyện của chúng ta em cũng chưa nói với bà ấy.”
“Hơn nữa sau tai nạn sức khỏe anh vẫn chưa ổn hẳn, bay đường dài sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Thẩm Tịch nhìn tôi, ánh mắt u tối không hiểu rõ.
Bầu không khí hình như có hơi lạ thì phải?
Nhất là khi biết Thẩm Tịch không phải nam chính, không hiểu sao tôi lại hơi chột dạ.
“A Tịch…”
Tiếng chuông điện thoại dồn dập ngắt lời tôi.
Thẩm Tịch nhìn tôi một cái.
Sau đó hơi xoay người cầm điện thoại lên nghe.
Tôi thở một hơi nhẹ nhõm.
Vừa rồi hệ thống nói đã đặt xong vé máy bay, để tránh đêm dài lắm mộng, tôi phải nhanh chóng chuồn đi.
Tôi mở vali lên, ngồi xuống nhanh tay thu dọn đồ đạc.
Đột nhiên một cảm giác quái dị không nói thành lời khiến sống lưng tôi ớn lạnh.
Tôi lập tức quay đầu lại.
Thẩm Tịch cầm điện thoại đứng cách tôi nửa mét, lạnh mặt nhìn tôi từ trên cao.
Trái tim tôi nhảy lên một cái.
Điện thoại, ánh mắt…
Thẩm Tịch nhớ lại rồi sao?
3.
Một giây sau, Thẩm Tịch cúp điện thoại.
Anh đi về phía tôi, lúc nói có hơi nũng nịu:
“Thật sự không cần anh đi Anh với em sao?”
Trái tim tôi lập tức về với vị trí của mình.
Vẫn ổn vẫn ổn, không nhớ ra là tốt rồi.
Tôi ôm lấy cổ anh: “Cún con ở nhà trông nhà cho tốt, em đảm bảo sẽ về rất nhanh, có được không?”
Thẩm Tịch nhìn tôi không nói gì.
Tôi đang định buông tay thì Thẩm Tịch lại cúi đầu xuống cắn lên vai tôi.
Tôi đau đến mức rụt vai lại: “Anh làm gì vậy?”
“Em biết không? Thật ra cún con cũng rất có ý thức về lãnh thổ của mình.”
Hơi thở ấm áp phả vào tai tôi, Thẩm Tịch bình tĩnh nói tiếp:
“Chủ nhân của mình, chỉ có thể một mình mình đánh dấu.”
Tôi hơi ngẩn người: “Anh có ý gì…”
Lời nói bị răng môi nuốt trọn.
Thẩm Tịch giữ chặt lấy gáy tôi.
Hôn đến nghiêng ngả trời đất.
Cho đến khi nơi nào đó chọc vào người tôi.
Thẩm Tịch buông tôi ra, môi óng ánh nước:
“Được không?”
Suốt đêm qua, sáng nay lại tiếp tục?
Sao trước đó tôi không phát hiện ra Thẩm Tịch giống gấu Teddy nhỉ?
Chìm đắm vào nam sắc là tự hủy diệt bản thân mình.
Nhưng sắc đẹp trước mặt, không chìm thì uổng lắm!
Ánh đèn trên đầu không ngừng lay động.
Thẩm Tịch đột ngột dừng động tác lại.
“Giang Oản, anh muốn quà.”
Tôi bị cọ đến khó chịu toàn thân, đầu óc trống rỗng: “Muốn… cái gì?”
“Em đi Anh…”
Thẩm Tịch vùi đầu vào cần cổ tôi, trong mắt là sự tức giận.
“Đương nhiên là, quà từ nước Anh rồi.”
4.
Tôi có cơ hội rất tốt.
Thẩm Dạng học mỹ thuật ở nước Anh.
Bây giờ đột nhiên vội vàng về nước, có một đống tranh cần xử lý.
Nhưng người nhà họ Thẩm hình như chưa nói cho cậu ấy biết Thẩm Tịch bị tai nạn xe cộ, lúc này đang mất tích.
Hệ thống giúp tôi tạo thân phận người quản lý triển lãm tranh từ tiện để tiếp cận Thẩm Dạng.
Rõ ràng là cùng một khuôn mặt, so với Thẩm Tịch lạnh nhạt thì Thẩm Dạng đúng là vừa ngoan vừa trong sáng.
Thứ sáu, tôi hẹn Thẩm Dạng sẽ đến mua tranh.
Thẩm Dạng đóng tranh trong thùng mang đến cho tôi.
“Chị, cảm ơn chị đã thích tranh của em.”
Rõ ràng cả hai đều nhỏ tuổi hơn tôi nhưng Thẩm Tịch chưa từng gọi tôi là chị.
Trên người Thẩm Dạng có mùi cam quýt pha lẫn với thanh mát của biển, rất dễ chịu.
Tôi khập khiễng đi đến, cố ý lại gần Thẩm Dạng rồi mới nhỏ giọng nói:
“Mình thật thất bại, theo đuổi người ta lâu như vậy mà người ta lại cho rằng mình chỉ thích mình tranh.”
Tôi không biết rằng tư thế này nhìn từ một góc độ nào đó rất giống như tôi đang chủ động hôn cậu ấy.
Thẩm Dạng nhìn tôi hơi ngẩn người, sau đó bắt đầu cuống quýt trốn tránh ánh mắt, dái tai đỏ ửng.
Lúc ăn cơm, tôi nhờ Thẩm Dạng buộc tóc.
Ngón tay Thẩm Dạng luồn qua mái tóc tôi.
Tôi hừ nhẹ một tiếng: “Đau.”
Thẩm Dạng lập tức rụt tay lại: “Được, được.”
Tôi hơi nghiêng đầu, cười hỏi Thẩm Dạng: “Sao lại lúng túng thế, chưa từng làm giúp bạn gái sao?”
Thẩm Dạng cúi đầu, ngay cả cần cổ cũng ửng đỏ: “Em chưa có bạn gái.”
Tôi cười không nói gì, cúi đầu tiếp tục ăn cơm, nhưng tôi biết Thẩm Dạng đang nhìn tôi.
Thần tài của tôi sắp cắn câu rồi.
“Chị, ngày kia em có trận đấu, chị có thể đến không?”
Tôi quay đầu, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau.
Tai Thẩm Dạng đỏ bừng, bối rối nhìn về phía khác.
“Ừm…”
Tôi cố ý dừng lại một chút khiến Thẩm Dạng căng thẳng.
“Được.”