Tôi Trở Thành Đối Tượng Bị Công Lược
Chương 2
Ánh mắt Thẩm Dạng hiện lên sự vui mừng: “Thật sao chị?”
Đương nhiên là thật, tôi muốn một ngàn vạn.
Thẩm Dạng nhìn thì gầy như Thẩm Tịch nhưng lúc vén áo lên lau mồ hôi, đường cong cơ bắp lại vô cùng rắn chắc.
Tôi ngồi ở một bên không khỏi cảm thán: “Không hổ là anh em, gen nhà tốt thật, trời sinh đã có cơ bụng tám múi.”
Nghỉ ngơi giữa trận, Thẩm Dạng chạy đến chỗ tôi.
Cậu ấy ngồi xuống trước mặt tôi, giống như chú chó con chờ chủ nhân khen ngợi.
“Chị, em chơi không tệ đúng không.”
“Ừm, tập cơ bụng không tệ.”
Thẩm Dạng nhìn tôi, hai tai đỏ bừng.
Cậu liếm môi: “Chị, em…”
Chuông điện thoại vang lên không đúng lúc chút nào.
Tôi lấy điện thoại ra, mi mắt nhảy nhảy.
Thẩm Dạng cũng nhìn theo tiếng chuông.
Bên trên màn hình là hai chữ thật to…
Thẩm Tịch.
5.
Tôi vội vàng tắt màn hình điện thoại, bối rối đứng lên.
Nhịp tim không ngừng tăng tốc.
Thẩm Dạng ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt sạch sẽ: “Chị, sao vậy?”
Vẫn ổn, chắc là không nhìn thấy!
Nếu Thẩm Dạng biết tôi và Thẩm Tịch có liên quan, chỉ cần điều tra một chút là tôi lộ chắc!
Điện thoại vẫn còn rung.
Tôi bình ổn tâm trạng: “Không sao, mẹ chị gọi, chị đi nghe.”
Thẩm Dạng gật đầu.
Tôi chạy chậm ra sân bóng, xác định không nghe được tiếng bóng rổ nữa mới nhận điện thoại.
“Alo, sao vậy?”
Đầu bên kia điện thoại, hô hấp của Thẩm Tịch rõ ràng bị kiềm hãm, giống như đang cố gắng áp chế một cảm xúc nào đó:
“Em đang làm gì vậy?”
Tôi điều chỉnh hô hấp, vừa chạy xong nên hơi thở có hơi nhanh:
“Không làm gì cả nha, đi bộ cùng mẹ em thôi.”
Giọng Thẩm Dịch lạnh đi: “Dì vẫn khỏe chứ?”
“Ừm, vẫn ổn.”
Tôi hơi dừng lại rồi cười: “Sao vậy? Nhớ em sao?”
“Ừm, lúc nào em về?”
Giá trị công lược Thẩm Dạng tăng nhanh một cách không ngờ, chưa gì đã đến 60%.
Tôi cúi đầu đá cục đá bên chân.
“Bác sĩ nói vẫn chưa ổn định, có lẽ phải một hai tháng nữa… A! Ôi…”
Quả bóng ở phía đối diện lao đến đập vào đầu khiến tôi đau đớn kêu ra tiếng.
Ai không biết chơi bóng thế?
Hả? Sao Thẩm Tịch lại cúp máy rồi?
6.
Buổi tối ăn cơm, tôi uống một chút rượu.
Thẩm Dạng cho rằng tôi đã say nên đưa tôi về tận khách sạn.
Bàn tay như có như không ôm lấy eo tôi.
Sợ tôi gạt ra nên không dám để tay hẳn xuống.
“Thẩm Dạng, sao mặt em đỏ vậy, không thoải mái sao?”
Tôi biết rõ còn cố hỏi, mu bàn tay đặt lên trán cậu.
Tiếp xúc thân thể một cách thích hợp là thủ đoạn không thể thiếu trên con đường bước đến thành công.
Quả nhiên mặt Thẩm Dạng càng đỏ hơn.
Ngay cả cần cổ cũng ửng đỏ.
“Có, hơi nóng.”
Thẩm Dạng quay mặt sang chỗ khác, dìu tôi đứng vững, nói nhỏ: “Chị, đến rồi.”
Mẹ ơi! Thằng nhãi này ngoan thật!
Tôi đứng thẳng lên, nổi lên ý định muốn trêu đùa Thẩm Dạng.
“Nóng sao?”
Tôi nghiêng đầu nhìn cậu, vừa quẹt thẻ mở cửa vừa nói: “Có muốn vào phòng uống cốc nước không?”
Cửa phòng “ting” một tiếng rồi mở ra.
Tay tôi vừa để lên nắm cửa đã thấy không ổn.
Cửa mở từ bên trong.
Vẻ mặt Thẩm Dạng có hơi bất ngờ: “Anh, sao anh lại ở đây?”
7.
Anh?
Trái tim tôi nhảy lên tận cổ, còn chưa kịp phản ứng lại, một bàn tay lớn đã lập tức kéo tôi vào trong phòng.
Cửa cũng bị đóng lại.
Cánh cửa lạnh lẽo cứng rắn khiến tôi đau nhức.
Ngoài cửa, Thẩm Dạng dùng sức đập cửa.
“Anh, anh làm gì vậy! Mở cửa ra!”
“Nước Anh? Thăm mẹ?”
Thẩm Tịch nhìn tôi không chớp mắt, bàn tay giữ lấy bả vai tôi dùng sức rất mạnh, giống như muốn bóp nát xương của tôi ra vậy.
Tôi hoảng hốt: “Thẩm Tịch, anh nghe em…”
Cổ áo bị kéo xuống, cảnh xuân lộ ra.
“Hai người làm rồi sao?”
Một tay Thẩm Tịch giữ lấy cằm tôi, đầu lưỡi mạnh mẽ thăm dò.
Hôn đến mức hai chân tôi mềm nhũn, đầu óc cũng không còn tỉnh táo.
Tôi không còn sức, phải bám lấy Thẩm Tịch.
Thẩm Tịch nhìn tôi chằm chằm.
Đôi mắt đen dài như mực, giống như một chiếc lưới lớn muốn nuốt chửng lấy tôi.
“Nó làm em dễ chịu không?”
Tôi hơi giật mình, còn cho rằng mình nghe lầm: “Cái gì?”
Ngoài cửa, Thẩm Dạng gõ cửa gọi tên tôi.
Não tôi loạn thành một đống, hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ.
“Cũng đúng.”
Thẩm Tịch cười nhạo: “Tụi anh là sinh đôi, nếu chỉ có một người thì đương nhiên em không cảm nhận được sự khác biệt rồi.”
Tay cầm cửa sau lưng đột nhiên chuyển động.
Tôi lập tức giữ tay Thẩm Tịch lại, trái tim như đánh trống: “Anh muốn làm gì?”
“Đương nhiên là làm em rồi cục cưng.”
Thẩm Tịch cúi người, hô hấp ấm nóng lướt qua tai tôi.
“Nhưng em trai anh ở bên ngoài lo lắng cho em như vậy, em lại thích nó.”
“Người làm anh trai như anh không phải nên rộng lượng một chút sao?”
Thẩm Tịch hơi dừng lại, cắn nhẹ lên đôi môi sưng đỏ của tôi.
“Muốn anh cho nó vào cùng không? Cục cưng?”
8.
“Anh điên rồi sao?”
Tôi mở to hai mắt, không thể tin được.
“Anh điên rồi?”
Ngón tay thon dài vuốt nhẹ môi tôi.
Sau đó vuốt dọc từ cằm xuống, cuối cùng dừng lại trên cổ tôi.
Thẩm Tịch cười khẽ, lời nói ra lại khiến tôi đóng băng:
“Chẳng lẽ em không nên khen anh rộng lượng, biết nhìn xa trông rộng sao?”
Anh rộng lượng! Vậy nên anh bỏ tay từ cổ tôi xuống đi!
“Được rồi.”
Tôi buông tay ra, cứng đầu nhìn anh.
“Anh mở cửa để Thẩm Dạng vào đi.”
“Giang Oản!”
Lực tay trên cần cổ đột nhiên mạnh hơn, Thẩm Tịch nhìn tôi:
“Em có biết người lừa anh sẽ có kết cục thế nào không?”
Tôi nuốt một ngụm nước bọt.
Rõ ràng trong lòng sợ muốn chết nhưng lời nói ra lại vô cùng sắc bén:
“Không phải anh cũng không nói với em anh đã khôi phục ký ức sao?”
Thẩm Tịch hơi giật mình.
Đây là bị tôi thuyết phục sao?
Tôi cẩn thận đẩy tay anh ra: “Chúng ta xem như hòa nhau!”
“Em còn có chuyện, em đi trước.”
“Muốn đi?”
Thẩm Tịch kéo cổ áo tôi lại, một tay ném tôi lên giường lớn trắng sau lưng.
Tôi bối rối chống người lên: “Thẩm Tịch, anh…”
Lời nói lại lần nữa bị răng môi hòa tan.
Dưới hô hấp nặng nề chỉ còn những tiếng rên thỉnh thoảng lại bật ra.
Một tay Thẩm Tịch giữ chặt lấy gáy tôi, một tay lấy điện thoại trong túi ra.
Chẳng biết màn hình điện thoại sáng lên từ bao giờ, tên người trong cuộc trò chuyện càng hiện rõ hơn.
Thẩm Dạng.
9.
Cmn?
Anh gọi cho Thẩm Dạng rồi?
Như vậy chẳng phải bây giờ đang truyền hình trực tiếp sao?
Tôi giật mình, không quan tâm nhiều, trực tiếp cắn thẳng lên lưỡi Thẩm Tịch.
Anh “a” một tiếng, bị đau mà buông ra.
Tôi giật lấy điện thoại cúp máy.
“Anh điên rồi! Sao anh lại gọi cho Thẩm Dạng?”
Thẩm Tịch chế nhạo:
“Sao vậy? Căng thẳng sao? Sợ em trai anh ghen rồi đau lòng?”
Tôi hít sâu một hơi: “Em không có cái sở thích đó!”
“Thật sao? Nhưng anh lại có châm ngôn sống…”
“Có, thù, tất, báo.”
Thẩm Tịch ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt lạnh như băng: “Em dám để anh nghe, sao anh lại không thể để nó nghe?”
Trong đầu tôi đột nhiên hiện lên cảnh ở sân bóng rổ hôm nay, cuộc điện thoại kỳ lạ của Thẩm Tịch.
Tôi hít sâu một hơi, lên tiếng giải thích: “Thẩm Tịch, em và Thẩm Dạng…”
“Đủ rồi! Anh không có hứng nghe.”
Thẩm Tịch nghiêm giọng ngắt lời tôi, lông mày nhíu chặt đầy bực bội.
Nhưng tôi lại thấy được sự hốt hoảng, trốn tránh và sợ hãi trong ánh mắt anh.
Anh đứng dậy đi đến bên cửa sổ, quay lưng về phía tôi.
Một lúc lâu sau anh mới chế giễu nói:
“Yên tâm, anh không gọi cho Thẩm Dạng.”
“Anh chưa điên như vậy.”
Làn khói màu trắng quanh quẩn.
Thẩm Tịch hút thuốc không ngừng.
“Ra ngoài, cắt đứt hoàn toàn với Thẩm Dạng, cùng anh về nước, anh có thể xem như…”
“Thẩm Tịch, chúng ta chia tay đi.”