Tôi Trở Thành Đối Tượng Bị Công Lược
Chương 4
“Nếu như em nói đúng, anh sẽ lập tức chuốc thuốc mê rồi đưa em đi, giam em lại, ai cũng không tìm thấy em.”
“Trong biệt thự sẽ chỉ có hai người chúng ta. Anh sẽ lắp camera giám sát, sẽ trói em lại bằng xiềng xích, để đời này em chỉ có thể bên cạnh anh.”
Chất lỏng lạnh buốt rơi xuống gáy tôi.
Tôi hơi giật mình, muốn đẩy anh ra.
Thẩm Tịch càng ôm tôi chặt hơn.
Giọng anh khàn khàn, rõ ràng đã cố gắng khống chế nhưng vẫn run rẩy.
“Nhưng anh phát hiện, anh không làm được.”
“Sao cún con có thể nỡ làm tổn thương chủ nhân của mình chứ.”
Một khi cảm xúc như máy móc có lỗ hổng thì sẽ tuôn trào ra giống như nước lũ.
Sau gáy tôi lúc này như trở thành một vùng biển mênh mông.
Thẩm Tịch hít một hơi, khàn giọng:
“Giang Oản, tại sao em lại không thích anh dù chỉ một chút?”
Tôi không nói gì, vỗ nhẹ lưng anh.
Trái tim như bị ngâm trong giếng cổ, vừa lạnh vừa đau.
Trong hành lang vắng vẻ tối tăm, tiếng khóc thút thít nho nhỏ phá vỡ bầu không khí yên lặng.
Một lúc lâu sau, Thẩm Tịch buông tôi ra, bước nhanh rời khỏi hành lang.
Đến cửa thang máy, anh đột nhiên dừng bước.
Anh nói với tôi:
“Giang Oản, như em muốn.”
“Anh sẽ thành toàn cho em.”
14.
Tôi mở cửa.
Trong phòng cũng tối đen.
Căn phòng này cách âm không được tốt lắm.
Đêm nay Thẩm Dạng không ở đây, nếu không những gì xảy ra bên ngoài nhất định người trong nhà sẽ nghe được rõ ràng.
“Chị.”
Cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, ánh sáng ấm vàng lập lòe.
Trái tim tôi căng chặt: “Sao em lại về rồi?”
Thẩm Dạng đi về phía tôi, vừa đi vừa xoa mắt, dáng vẻ chưa tỉnh ngủ.
“Nhớ chị.”
Cậu đưa tay ôm lấy eo tôi, vùi đầu vào cần cổ tôi nũng nịu:
“Cho nên ăn cơm xong em lập tức quay lại, nhưng chị không ở trong phòng.”
Tôi gượng cười, thử thăm dò: “Chị đánh thức em sao?”
“Không có. Nóng nên dậy.”
Lúc này tôi mới phản ứng lại kịp, Thẩm Dạng đang cởi trần.
“Chị.”
Giọng Thẩm Dạng có hơi u ám, hô hấp nóng ướt phả vào tai tôi:
“Chị thích em như vậy sao?”
“Cái gì mà em như vậy, em không phải là em sao?”
Thẩm Dạng ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt như chứa nước.
Khiến người khác yêu thương.
Cậu cong mắt cười: “Đúng vậy, em chính là em.”
Tôi đẩy tay cậu ra, đẩy người vào trong nhà vệ sinh:
“Đi vào tắm đi, cả người đều dính dính.”
Thẩm Dạng vừa đi được mấy bước đột nhiên quay lại nắm tay tôi.
“Chị, chúng ta sẽ kết hôn, đúng không?”
Tôi hơi giật mình: “Kết hôn?”
Thẩm Dạng chống tay hai bên người tôi, rõ ràng là tư thế rất áp bức nhưng dáng vẻ lại vô cùng vô hại.
“Đúng vậy, kết hôn.”
Tôi: “Hệ thống, giá trị công lược Thẩm Dạng hiện tại là bao nhiêu?”
Hệ thống: [90%.]
Chẳng lẽ giá trị công lược Thẩm Dạng chỉ đầy khi kết hôn sao?
“Đùa chị thôi, nhìn chị căng thẳng kìa. Em đi tắm trước.”
Thẩm Dạng thu tay lại, nở nụ cười ngoan ngoãn.
Lúc cậu xoay người, ở nơi tôi không nhìn thấy.
Thẩm Dạng ngước mắt.
Đáy mắt đều là sự u ám.
15.
Thẩm Dạng bị tai nạn xe cộ.
Đến khi tôi biết và đến bệnh viện đã là chuyện của ba ngày sau.
Bên ngoài phòng bệnh, tôi bị hai vệ sĩ khỏe mạnh ngăn lại.
“Thật xin lỗi, phu nhân đã hạ lệnh, cấm những người không liên quan vào trong.”
Được, được, được, tôi là người không liên quan đến mấy người.
Tôi bấm số của Thẩm Dạng.
“Alo, chị.”
“Nói họ cho chị vào.”
Điện thoại im lặng mấy giây.
Thẩm Dạng mỉm cười: “Chị, chị đang nói gì…”
“Chị đang đứng trước cửa phòng bệnh em.” Tôi hít một hơi sâu: “Em còn muốn giấu chị đến khi nào nữa?”
Nói xong tôi lập tức cúp điện thoại.
Một người phụ nữ trung niên nhanh chóng ra ngoài truyền lời.
Có vẻ là hộ sĩ cao cấp.
Tôi nổi giận đi vào phòng bệnh.
Thẩm Dạng nằm trên giường, trên mặt dán băng gạc, ngoài tay phải đặt ngoài chăn ra thì tất cả đều bị bó bột.
Thấy tôi đến, cậu hưng phấn chống người lên, ánh mắt sáng bừng, giống như chú poodle muốn được chủ nhân vuốt ve.
“Chị…”
Tôi nói liến thoắng: “Mấy ngày nay gọi điện thoại cho em, tại sao em lại lừa chị em ở nhà cũ nhà họ Thẩm?”
Thẩm Dạng hạ mắt, thấp giọng: “Không nghiêm trọng lắm, em không muốn chị lo lắng.”
Thấy tôi không để ý đến mình, Thẩm Dạng nâng tay phải lên, cẩn thận ngoắc lấy ngón út của tôi.
Trên bàn tay phải, từ mu bàn tay đến cánh tay bị trầy một mảng lớn.
“Đây gọi là không nghiêm trọng?”
“Chị, thật xin lỗi, chị đừng giận em được không?”
Thẩm Dạng mềm mại xin lỗi, ngón tay đang móc lấy ngón út của tôi đung đưa.
Dường như người bị thương không phải cậu, mà là tôi.
Ai có thể chịu được kiểu chó con nũng nịu nhận lỗi trước mặt mình thế này chứ?
Cơn giận của tôi bị dập một nửa.
Tôi rút tay về, giả vờ lạnh mặt: “Sao lại đâm?”
“Em lái xe không chú ý, không cẩn thận đâm vào hàng rào.”
Tôi cúi người bóp phần còn lành lặn duy nhất trên tay Thẩm Dạng, đe dọa:
“Về sau nếu còn gạt chị thì em chết chắc! Em biết chưa!”
Vừa nói hết lời tôi lập tức ngẩn người.
Tôi chỉ là một người công lược, cho dù thành công hay thất bại đều phải rời khỏi đây, căn bản không có sau này.
Tôi đột nhiên sợ nghe thấy câu trả lời của Thẩm Dạng, bối rối nói sang chuyện khác:
“Em ngoan ngoãn ở đây đi, chị đi vệ sinh.”
“Trong phòng bệnh có.”
“Chị không thích bồn cầu ở ngoài.”
Vừa nói tôi vừa vội vã ra ngoài.
Lúc đi ngang qua phòng trực, hai y tá bên trong đang buôn chuyện.
“Hôm nay tôi đi thay thuốc cho vị ở phòng VIP, là một người rất đẹp trai. Vừa đẹp trai vừa giàu có, thật tốt.”
“Cô có biết chuyện của vị đó không?”
“Cô mau nói đi!”
“Không phải cậu ấy bị tai nạn xe cộ nên mới nhập viện sao? Tôi nghe nói là…”
Y tá kia hạ giọng:
“Là cậu ấy lái xe đâm anh mình nên mới bị tai nạn xe cộ.”
16.
Tôi đứng trong nhà vệ sinh một lúc lâu.
Từng vốc nước lạnh đập vào mặt tôi.
Trong đầu là từng giây phút bên cạnh Thẩm Dạng.
Thật ra tôi nên phát hiện sớm hơn mới đúng.
Từ lần đầu tiên gặp Thẩm Dạng, cậu đã thể hiện tính cách hoàn toàn trái ngược lại với Thẩm Tịch.
Cậu ấy và Thẩm Tịch là sinh đôi, dòng máu bên trong cũng giống nhau.
Thẩm Tịch không phải là đèn cạn dầu, sao Thẩm Dạng lại là người vô hại cho được.
Hoặc có thể nói, cậu càng ác hơn, càng điên hơn Thẩm Tịch.
Nhìn như tôi đang công lược cậu nhưng thật ra là cậu giả thành dáng vẻ tôi thích nhất, từng bước một đưa tôi vào tròng.
Nhưng trước đó tôi và Thẩm Dạng rõ ràng chưa từng gặp nhau.
Cũng không có chuyện cậu biết hệ thống.
Còn việc tại sao cậu lại muốn đâm Thẩm Tịch.
Tôi đột nhiên phản ứng kịp.
Chuyện xảy ra ngoài cửa đêm hôm đó, Thẩm Dạng đã nghe rồi.
Cậu đang giả vờ, đang nhẫn nhịn.
“Cô Giang, cô cần giúp gì không?”
Là hộ sĩ của Thẩm Dạng.
“Không sao, tôi xong ngay đây.”
Tôi kéo giấy lau nước đọng trên mặt, quay người về phòng bệnh.
“Sao chị đi lâu vậy?”
Thẩm Dạng dựa vào đầu giường, nghiêng đầu nhìn tôi.
Vẫn là dáng vẻ ngoan ngoãn kia.
Tôi nhìn cậu một lúc lâu.
“Thẩm Dạng.”
“Hửm?”
“Em bị tai nạn xe cộ…”
Tôi nhắm mắt lại, hít sâu.
“Là vì đâm Thẩm Tịch, đúng không?”
17.
Vẻ mặt Thẩm Dạng cứng lại.
Mấy giây sau, cậu cười tự giễu:
“Chị biết rồi.”
Tôi sợ hãi: “Em điên rồi sao? Đó là anh trai của em đấy!”
“Có lẽ là vậy.”
Thẩm Dạng gật đầu, vẻ mặt vô cảm: “Hoặc có lẽ em vốn là người điên.”
“Chỉ là đôi khi diễn quá lâu nên ngay cả mình cũng quên mất.”
Tôi nhìn ánh mắt cậu, giọng nói run rẩy:
“Vậy tại sao đến lúc quyết định em lại đổi ý?”
“Hơn nữa rõ ràng em chỉ cần đánh lái là có thể tránh, tại sao lại đâm vào lan can?”
Thẩm Dạng cười:
“Có thể là vì muốn tự trừng phạt mình, cũng có thể là vì muốn chị đau lòng em, đẻ ý đến em.”
Tôi hít sâu một hơi: “Cho nên trước khi chị đến Anh tìm em, em đã từng thấy chị, đúng không?”