Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Tôi Trở Thành Đối Tượng Bị Công Lược

Chương 3



10.

Động tác hút thuốc của Thẩm Tịch dừng lại, ánh mắt tràn ngập tức giận.

“Giang Oản, em nói lại lần nữa!”

Tôi tránh ánh mắt của anh, chột dạ: “Lúc trước đều là hiểu lầm.”

“Hiểu lầm?”

Thẩm Tịch sải bước đến trước mặt tôi, tay nắm chặt lấy cằm tôi.

Tôi bị ép ngẩng đầu lên.

Thẩm Tịch tức đến mức thở hổn hển: “Em ngủ với anh một năm mới biết là hiểu lầm?”

“Thẩm Tịch, chuyện này là lỗi của em…”

“Cho nên em căn bản không thích anh, đúng không?”

Đôi mắt đen nhánh của Thẩm Tịch nhìn tôi, cằm căng chặt:

“Hay là em phát hiện anh có em trai. Khuôn mặt giống nhau nhưng nó càng khiến em hài lòng hơn, nên em mới vội vàng vứt bỏ anh như vậy!”

Bàn tay dưới cằm ngày càng dùng sức mạnh hơn.

“Giang Oản, anh thật muốn giết chết em.”

Một giây sau đồng tử Thẩm Tịch đột nhiên co lại, tay cũng thả lỏng.

Anh hoảng loạn hỏi tôi: “Sao vậy? Em khó chịu ở đâu?”

Lúc này tôi mới phát hiện điều gì bất thường, đưa tay lên sờ, là máu.

Công lược là việc liếm máu trên mũi đao.

Trong thời gian làm nhiệm vụ, công lược thành công sẽ được tiền thưởng.

Ngược lại sẽ bị hệ thống xóa bỏ.

Cơ thể bắt đầu xuất hiện dị dạng có nghĩa thời gian công lược đang đếm ngược.

Tôi ngẩng đầu lên cầm máu: “Không sao, nóng trong thôi.”

Nhưng Thẩm Tịch không nghe, một tay nâng mặt tôi lên, dùng khăn giấy lau máu mũi cho tôi.

Giống như đang lau một món đồ sứ dễ vỡ vậy.

“Nằm xuống nghỉ ngơi đi, anh sẽ gọi bác sĩ đến ngay.”

Tôi ngạc nhiên nhìn anh.

Không thể không thừa nhận, tôi thích Thẩm Tịch.

Nhưng thích không quan trọng bằng mạng và tiền.

Tôi như vò đã mẻ không sợ nứt, dùng kỹ năng diễn cả đời của mình, vô tình nói:

“Thẩm Tịch, anh nói đúng!”

“Tôi không thích anh, anh…”

“Em nhất định phải nói chuyện đó với anh trong tình huống này sao?”

Thẩm Tịch ngắt lời tôi, giọng lạnh lùng.

Một giây sau, cửa đột nhiên bị mở từ bên ngoài, “rầm” một tiếng đập vào tường.

“Anh, anh thả chị ấy ra!”

Một sức mạnh nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi từ trước mặt Thẩm Tịch ra sau.

11.

Mùi cam quýt thanh mát quen thuộc quanh quẩn trong mũi.

Thẩm Dạng bảo vệ tôi phía sau lưng.

Tôi nhìn Thẩm Dạng đột nhiên xuất hiện, hơi giật mình: “Sao em vào được?”

“Tìm nhân viên mở cửa.”

Thẩm Dạng nghiêng đầu nhìn tôi, không còn dáng vẻ ngoan ngoãn mềm mại như ngày thường.

Giọng nói cũng mang theo ý lạnh:

“Anh ấy bắt nạt chị sao?”

Tôi lắc đầu trấn an cậu ấy: “Không có, chị bị nóng trong.”

“Sao?”

Thẩm Tịch chậm rãi vò khăn tay dính máu lại thành một cục, cười nhạo: “Lo lắng cho cô ấy như vậy sao?”

“Anh, bây giờ em muốn dẫn chị ấy đi.”

“Thẩm Dạng!”

Thẩm Tịch nhìn lướt qua bàn tay đang nắm lấy cổ tay tôi, ánh mắt ngoan độc: “Em muốn tranh với anh sao?”

Bầu không khí trong phòng như đóng băng.

Chỉ có tôi nhìn hai khuôn mặt đẹp trai trước mặt mà ngẩn người.

Tôi muốn nói, tôi không thể muốn cả hai anh em này sao?

Hệ thống đảo mắt:

[Mong kí chủ đừng mơ mộng hão huyền, mau chóng hoàn thành nhiệm vụ.]

“Thẩm Tịch.”

Tôi lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc: “Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng.”

Tôi kéo góc áo Thẩm Dạng: “Chúng ta đi thôi.”

“Giang Oản, vậy mà em lại chọn đi cùng nó.”

Đến cửa phòng, Thẩm Tịch gọi tôi lại, giọng nói lạnh lùng:

“Em biết nó là người như thế nào thật sao?”

12.

Thẩm Tịch về nước, tôi tiếp tục công lược Thẩm Dạng.

Về phần cậu ấy, tôi đã cẩn thận quan sát, không phát hiện ra có điểm gì bất thường.

Có lẽ chỉ là Thẩm Tịch vì muốn châm ngòi nên cố ý nói vậy.

Cuối tuần, Thẩm Dạng mời tôi đến phòng ăn cơm.

Nhìn một bàn lớn đầy đồ ăn, tôi cố ý nói:

“Em chắc chắn là chỉ ăn cơm thôi sao?”

“Đúng, đúng vậy.”

Thẩm Dạng nói láo cũng không dám nhìn tôi, tôi cũng biết gần đây cậu hay đến phòng tập.

“Chị còn tưởng rằng người nào đó mỗi ngày chạy đến phòng tập là vì muốn cho chị niềm vui bất ngờ.”

Tôi giả vờ thất vọng: “Hóa ra là chị nghĩ nhiều rồi.”

Tai Thẩm Dạng lập tức đỏ lên, ngoài miệng vẫn không chịu thừa nhận:

“Phòng tập gì? Ý chị là gì?”

Tôi gật đầu đứng dậy: “Hóa ra là vậy, chị ăn xong rồi, chị về trước.”

Thẩm Dạng luống cuống, vội vàng nắm lấy tay tôi rồi lại xấu hổ buông ra, mềm mại nói:

“Chị.”

Tôi xoa đầu Thẩm Dạng: “Cho nên nói thật đi!”

Lúc Thẩm Dạng đeo tai hồ ly, mặt và cổ đỏ bừng đứng trước mặt tôi.

Tôi thừa nhận, tôi bị mê hoặc.

Nam hồ ly vừa trong sáng vừa quyến rũ khiến tôi rung động rồi!

Tôi cúi đầu ho khan một tiếng, càng che càng lộ: “Em học những thứ này từ đâu vậy?”

“Lần trước em không cẩn thận thấy video chị thích.”

Thẩm Dạng không dám nhìn tôi, do dự hỏi: “Chị, chị không vui sao?”

Sao có thể? Nhưng một cô gái sao có thể nói ra những lời như vậy được!

“Thích lắm!” Tôi nhìn ánh mắt sáng bừng của Thẩm Dạng: “Có thể kết hợp với cơ bụng không?”

Tai Thẩm Dạng đỏ bừng, đưa tay kéo tay tôi vào trong áo mình, ngón tay tôi lướt qua từng khối cơ một, vừa nóng vừa cứng.

Tôi cười: “Cố ý hóp bụng sao?”

“Ừm, như vậy thì múi rõ hơn.”

Được, rất có mưu kế, chị thích!

Tôi không nói thêm gì, thuận theo cơ bụng đi lên trên.

Thẩm Dạng nắm lấy tay tôi qua lớp áo, sắc mặt ửng hồng.

“Chị…”

Tôi như bị ma xui quỷ khiến: “Thẩm Dạng, chúng ta ở bên nhau đi.”

Không ngờ lại thấy sự lạnh nhạt trong ánh mắt Thẩm Dạng.

Nguy rồi, có phải là vì chuyện của tôi và Thẩm Tịch không?

Trái tim tôi xiết chặt, nên chờ thời cơ thích hợp hơn rồi nhắc lại vậy.

Tôi rút tay về nói: “Thẩm Dạng, không thì…”

“Được.”

Thẩm Dạng cúi người ôm lấy tôi, nhẹ nhàng dụi đầu vào cổ tôi, giống như một chú chó con đang nũng nịu với chủ nhân.

“Chị, chúng ta ở bên nhau đi.”

Hệ thống: [Kí chủ, giá trị công lược đã đạt 90%.]

Tôi lập tức ngẩn người.

Sao lại là 90%?

13.

Thẩm Dạng bị nhà họ Thẩm gọi về.

Tôi không thể làm gì khác ngoài cùng về nước với cậu ấy.

Chỉ là không biết vì sao từ ngày hôm đó về sau, giá trị công lược vẫn luôn dừng ở 90% không chút nhúc nhích.

Theo kinh nghiệm của tôi, chỉ cần người bị công lược toàn tâm toàn ý đồng ý yêu đương thì giá trị sẽ trực tiếp đến max.

Cho nên Thẩm Dạng không thật lòng với tôi?

Cậu ấy đang lừa tôi?

Buổi tối, tôi quay lại nhà thuê của mình.

Đèn hành lang hỏng, bên sửa chữa còn chưa đến thay.

Tôi không quá để ý, tiếp tục đi về phía trước, lúc đang chuẩn bị nhập mật mã mở cửa, cánh tay đột nhiên bị ai đó níu lại.

Nguy rồi, đêm nay Thẩm Dạng ở nhà cũ nhà họ Thẩm.

Lỡ như đối phương có dao thì sao, tôi tuyệt đối không thể chọc giận gã được.

Trái tim tôi đập loạn, cố giả vờ bình tĩnh.

Vừa định lên tiếng, mùi gỗ thông và mùi rượu nồng nặc đã phả vào mũi.

Tôi giật mình: “Thẩm Tịch.”

Tiếng này dường như càng kích thích người đến hơn.

Anh nắm lấy cánh tay tôi, xoay người nhấn tôi vào tường.

Trong bóng tối, hơi thở Thẩm Tịch không ổn định, giọng nói khàn khàn:

“Em và Thẩm Dạng ở bên nhau rồi?”

Tôi nhăn mũi: “Sao anh lại uống nhiều vậy?”

“Trả lời anh!”

Sức trên cổ tay không ngừng tăng lên.

Trong bóng tối, Thẩm Tịch giống như thú dữ bị nhốt trong lồng giam rồi hành hạ vô số lần.

Tôi hít sâu một hơi, quyết định chấm dứt việc này:

“Đúng vậy, tôi và Thẩm Dạng ở bên nhau rồi.”

Thẩm Tịch nhìn tôi.

Một giây sau, anh kéo tôi ôm chặt vào lòng.

Tôi giãy dụa đẩy anh ra: “Thẩm Tịch, anh làm gì vậy! Buông tôi ra!”

“Giang Oản, thật ra trước khi đến đây anh đã nghĩ kỹ.”

Thẩm Tịch giữ chặt tôi, cằm tì lên gáy tôi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...