Tống Nguyên
Chương 1
1.
Ta luôn nghĩ ta và Bùi Diễn yêu nhau. Sau mười năm thành hôn, ta ở bên cạnh hắn từ lúc hắn còn là một Thái Tử bị phế đến khi trở thành một người trên vạn người.
Vô số đêm khuya, hắn một bên thở dốc một bên nắm chặt lấy tay ta:
“Nguyên Nguyên, may mà có nàng.”
Cho đến khi chiếu chỉ phong hậu được ban ra, nhưng trên đó không phải tên của ta.
Tống Tri Vi.
Bất chấp sự phản đối của các quần thần, kiên trì lập quả phụ Thục vương, trưởng tỷ của ta làm hậu.
“Nguyên Nguyên, nàng ấy dù sao cũng là tỷ tỷ của nàng, cũng không thể để nàng ấy chịu ủy khuất được.
“Không để nàng ấy làm Hoàng hậu, chẳng lẽ để một người làm tỷ tỷ như nàng ấy, lại phải ngày ngày quỳ gối trước nàng sao?”
Lúc đó, hắn nhìn về phía ta, trên mặt đều là vẻ đương nhiên.
Giống như lúc này.
“Nguyên Nguyên, dù sao nàng ấy cũng là tỷ tỷ của nàng, chẳng lẽ nàng thấy ch.ế.t mà không cứu sao?”
Người thiếu niên trong lòng lúc nào cũng chỉ có ta, không biết từ lúc nào, trong lòng đã đổi người.
Tống Tri Vi muốn vị trí Hoàng hậu, hắn dùng hai tay dâng lên.
Tống Tri Vi trúng độc, hắn không chút do dự muốn ta lấy thân nuôi cổ.
“Lấy thân nuôi cổ”, bốn chữ, nói thật dễ nghe.
Người tự thân nuôi cổ toàn thân sẽ bị cổ trùng cắn xé cốt nhục trong bảy ngày bảy đêm.
Cuối cùng, trích ra một bát máu tươi, mới có thể giải bách độc.
Ta nhìn qua Bùi Diễn, cổ họng đau ê ẩm, nghẹn ngào không nói nên lời.
Hắn không biết sao?
Hắn biết điều đó.
Người vu y kia, chính là do hắn trăm phương ngàn kế tìm được.
Nhưng cho dù biết cần trải qua những dày vò, đau khổ như thế, hắn vẫn không chút do dự, muốn ta đi nuôi cổ trùng.
Bởi vì ta là muội muội duy nhất của Tống Tri Vi.
Máu của ta, sẽ phát huy công dụng lớn nhất đối với Tống Tri Vi.
“Nguyên Nguyên, chỉ là Vong Ưu Cổ mà thôi.”
Bùi Diễn hạ thấp tư thái.
Ngồi xổm người xuống, nắm chặt tay của ta, ánh mắt tràn đầy dịu dàng:
“Đau khổ nhất thời, nhưng có thể quên đi hết mọi ưu phiền, không tốt sao?”
Ta nén vị ngai ngái tanh nồng nơi đầu lưỡi, mỉm cười:
“Được.”
Quên đi mọi ưu phiền, cầu còn không được.
2.
Chạng vạng vào tối, Tống Tri Vi phái người gọi ta qua.
Như Bùi Diễn mong muốn.
Ta cùng Tống Tri Vi gặp nhau, nàng không cần quỳ trước ta.
Thay vào đó người quỳ đổi thành ta.
Ta ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, còn Tống Tri Vi thì hơi nghiêng người tựa vào thành giường.
“Nghe nói, muội muội tự nguyện lấy thân nuôi cổ, thay ta giải độc?”
Sau khi tiến cung được ba tháng, Tống Tri Vi được nuôi đến trắng trẻo hồng hào.
Không đợi ta đáp lời, đã mỉm cười ngọt ngào:
“Thật sự là cảm ơn muội muội đã vì ta mà vất vả.”
“Lý ma ma, đi lấy tống tử Quan Âm mà lần trước bệ hạ thay ta cầu, thưởng cho muội muội đi.”
“A, suýt nữa quên mất, thân thể bây giờ của muội muội, sợ rằng cho dù đích thân Quan Âm đến, cũng không phù hộ nổi.”
Nàng “Phốc” cười ra tiếng, các cung nhân bên cạnh cũng cười theo.
Nhìn xem, đây chính là tỷ tỷ mà mọi người luôn yêu quý.
Phụ thân thương nàng.
Bởi vì thời điểm ta được sinh ra, nàng liền bị bệnh nặng một trận, mọi người đều cho là ta khắc nàng.
Liền nhẫn tâm đưa ta tới điền trang.
Mẫu thân yêu nàng.
Năm đó người có hôn ước cùng Bùi Diễn chính là nàng.
Nhưng Bùi Diễn bị phế, nàng không muốn gả.
Mẫu thân liền đón ta hồi phủ, thay nàng gả đi.
Bây giờ, ngay cả Bùi Diễn cũng yêu nàng.
“Có chuyện gì, mà cười đến vui vẻ như vậy?”
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới.
Bùi Diễn bước vào cung điện.
Âm thanh cười nhạo lập tức im bặt.
Ta từ đầu đến cuối đều cúi đầu: “Các nàng đang cười thần thiếp là gà mái, mà lại không đẻ được trứng.”
Sắc mặt của Bùi Diễn đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Làm càn!”
3.
Khó trách Bùi Diễn sẽ gấp gáp như vậy.
Độc trên cơ thể Tống Tri Vi, đã sớm bị hạ từ lúc còn ở nước Thục.
Nó sẽ không lấy mạng của nàng, nhưng sẽ khiến nàng ta khó mang thai.
Cho dù có thai, cũng sẽ đẻ non.
Nàng mới vào cung được ba tháng mà thôi, liền mang thai hài tử của Bùi Diễn.
Đứa bé kia được mấy tháng?
Chỉ sợ hai người đã sớm ở bên nhau đi?
Cũng đúng.
Từ nhỏ ta đều ở trong điền trang, tiểu thanh mai của Bùi Diễn, cho tới bây giờ đều là Tống Tri Vi.
Ta không có mục đích đi lại trong Ngự Hoa Viên, vô ý thức chạm nhẹ vào bụng mình.
Ta cũng từng có một đứa bé.
Nhưng lúc được sáu tháng, bị Bùi Diễn dùng một bát thuốc phá thai, phá bỏ.
Khi đó hắn ôm ta, hôn ta một lần rồi lại một lần:
“Nguyên Nguyên, nếu không dùng nàng để thu hút sự chú ý của phụ hoàng, ta sẽ bị phụ hoàng lãng quên mất.
“Ta cả đời chỉ làm một Thái tử bị phế cũng không sao, nhưng ta không nhẫn tâm, để nàng đi theo ta chịu khổ?”
“Nguyên Nguyên, đừng sợ, nàng là thê tử của ta, tương lai, chúng ta sẽ có rất nhiều con.”
Nhưng bây giờ, vợ của hắn lại là một người khác.
Sẽ cùng hắn có rất rất nhiều con, cũng là một người khác.
Trở lại Thần Lộ Cung, Lâm Lang giật nảy mình.
“Nương Nương! Hoàng Hậu lại trêu chọc ngài nữa à?!”
Ta lắc đầu.
Chỉ là ta có chút chưa quen mà thôi.
Không quen việc chỉ vài tháng ngắn ngủi, mà mọi chuyện xung quanh đã thay đổi một cách chóng mặt.
Đợi ta ngủ một giấc.
Ngủ một giấc liền tốt rồi.
Ta tắm rửa, thay quần áo, trong giấc ngủ này, ta lại mơ thấy rất nhiều chuyện cũ trước kia.
Ta cùng Bùi Diễn, kỳ thật không chỉ có mỗi mười năm tình cảm.
Thời điểm ta mười tuổi, đã từng cùng hắn gặp mặt một lần.
Khi đó, hắn làm mất miếng ngọc bội, đang lo lắng tìm kiếm.
Là ta nhặt được, sau đó trả lại hắn.
Về sau khi hồi kinh, hắn đặc biệt viết một phong thư bày tỏ lòng biết ơn.
Cứ như vậy, chúng ta đã trao đổi thư từ trong 5 năm.
Vào năm ta tới tuổi cập kê, cả hai đã cùng nhau tâm sự.
Cho nên ta chưa bao giờ nghĩ rằng, người hắn thực sự yêu, lại là Tống Tri Vi.
Cho nên trong đêm tân hôn, phía dưới khăn trùm đầu nhìn thấy ngọc bội treo trên người hắn, ta đã vô cùng vui mừng.
Ta mơ thấy mình không còn quan tâm đến việc dè dặt, mừng rỡ nhắc lên khăn trùm đầu.
Chàng trai mặc một thân quần áo cưới đỏ rực, trong mắt không giấu được vẻ kinh diễm.
Ngẩn ngơ hồi lâu, hắn cười một tiếng, phong lưu thở dài:
“Là lỗi của vi phu, để nương tử đợi lâu.”
Khi đó hắn nói, bất luận tương lai hắn là Thái Tử hay là hoàng đế.
Đều vĩnh viễn là phu quân của ta.
Chỉ là phu quân của một mình ta.
Nhưng hôm nay, ta nghe thấy Tống Tri Vi gọi hắn “Phu quân”.
Tiếng gọi thật ngọt ngào.
Trong lòng liền cảm nhận được một trận đau nhói.
Ta mở mắt ra, liền thấy Bùi Diễn đang nhìn mình.
4.
Hắn rất hiếm khi trở lại vào buổi tối.
Thường thường không ở được tới nửa canh giờ, đã bị Tống Tri Vi gọi đi.
Giờ phút này hắn ở trong màn đêm nhìn ta không chớp mắt, cực kỳ giống những năm tháng đã từng chung chăn gối kia.
Nửa đêm mở mắt ra, trong mắt chỉ có nhau.
“Nàng gặp ác mộng à?”
Bùi Diễn mở lòng bàn tay đang siết chặt của ta ra.
“Tri Vi trước giờ đã quen kiêu căng rồi, nàng đừng so đo với nàng ấy.”
Hóa ra là dành cho Tống Tri Vi.
Ta hất tay của hắn ra, xoay người.
“Còn cho trẫm sắc mặt?”
Bùi Diễn trầm giọng: “Nguyên Nguyên, nàng không ngoan.”
Hắn nhéo cằm ta, sau đó liền hôn xuống.
Hơi thở đã lâu không gần gũi bỗng nhiên xâm nhập, cảm giác có chút lạ lẫm.
Ta đột nhiên nghĩ đến, có lẽ hắn cũng mới vừa hôn qua Tống Tri Vi như vậy.
Cảm giác buồn nôn ập tới, ta bỗng đẩy hắn ra.
Sắc mặt của Bùi Diễn trở nên khó coi.
“Nguyên Nguyên, nàng ghét bỏ trẫm?”
Giữ chặt lấy cổ tay ta, liền muốn tiếp tục.
Nước mắt của ta rơi xuống.
Bùi Diễn liền “chậc” một tiếng.
“Lớn như vậy rồi, mà vẫn thích khóc như vậy?”
Hắn dừng lại, giọng điệu dịu dàng nhỏ nhẹ, cẩn thận lau nước mắt cho ta.
Hắn luôn biết cách làm như thế nào để nắm bắt được ta.
Biết ta từ nhỏ đã bị đưa tới điền trang, chưa từng nhận được yêu thương.
Biết rằng hắn là người duy nhất từng cho ta ấm áp, ta không thể sống thiếu hắn.
Biết trong lòng ta chỉ yêu mình hắn.
Chỉ cần hắn dịu dàng với ta một chút, ta liền không có cách nào với hắn.
“Hôm nay nàng cũng nghe nói, Tri Vi có thai.
“Nàng là người thiện lương nhất, sao có thể nhẫn tâm nhìn đứa bé cứ như vậy biến mất?
“Trẫm đã nhiều lần xác nhận với vu sư, nuôi cổ sẽ chỉ gây ra một chút đau đớn về xác thịt, sẽ không làm tổn hại đến gốc rễ.