Tống Nguyên
Chương 2
“Con cổ trùng kia sẽ chỉ giúp nàng làm giảm bớt lo ưu, có lẽ sẽ giúp cho nàng không còn thích khóc như vậy nữa.”
Bùi Diễn mỉm cười và gõ nhẹ vào mũi ta.
Giống như nói về một vấn đề tầm thường không chút quan trọng.
Cổ họng của ta giống như bị một thứ gì đó đè nặng, không thể phát ra được bất kì âm thanh nào.
“Bệ hạ, hoàng hậu nương nương bị đau đầu không dứt, mời ngài đi qua một chuyến.”
Tới, thật đúng giờ.
Bùi Diễn lần này không vội vã rời đi như những lần trước.
Hắn nhìn thoáng qua ngoài điện, ôm ta vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt tóc ta:
“Nguyên Nguyên, chờ nàng giải độc giúp Tri Vi.”
“Đợi nàng quên đi tất cả những chuyện không vui trong quá khứ.”
“Chúng ta lại bắt đầu lại từ đầu.”
Bắt đầu lại từ đầu?
“Bệ hạ!” Bên ngoài cung nhân thúc giục.
Bùi Diễn thả ta ra, quay người đi.
“Bệ hạ.” Ta gọi hắn lại.
“Khi nào vu sư có thể tạo ra Vong Ưu Cổ?”
Bùi Diễn quay đầu, nói: “Vong Ưu Cổ đã ở trong kinh.”
“Vậy sáng sớm ngày mai.”
Ta nhìn qua hắn, nhìn chàng trai đã khắc sâu trong trái tim mình:
“Sáng sớm ngày mai, mời Vu sư vào cung.”
5.
Ta không biết Vong Ưu Cổ có để cho ta cùng Bùi Diễn bắt đầu lại từ đầu hay không.
Ta không có lựa chọn nào cả.
Cha mẹ của ta, phu quân của ta, đều đang chờ ta giúp Tống Tri Vi giải độc.
Vào ngày thứ hai, Thần Lộ cung của ta nhộn nhịp hơn bao giờ hết.
Phụ thân thừa tướng của ta, mẫu thân cáo mệnh, hoàng đế phu quân, hoàng hậu tỷ tỷ.
Đoàn tụ lại với nhau.
Bốn người, bốn cặp mắt, mỗi người đều nhìn ta mỉm cười.
Nhìn chằm chằm vào tách trà chứa cổ trùng kia, đưa tới trước mặt ta.
Ta nhìn con côn trùng đen xì dưới đáy tách trà, móng tay đâm sâu vào da thịt.
Từ trước đến giờ ta luôn rất sợ côn trùng.
Bên trong điền trang có một ác nô, có lần vì trả thù ta đã cáo trạng trước mặt mẫu thân, nửa đêm liền ném một đống côn trùng lên giường của ta.
“Nguyên Nguyên.” Bùi Diễn lên tiếng.
Trong giọng nói chứa mấy phần cảnh cáo.
Môi dưới bị ta cắn nát tràn ra mùi máu tươi, bưng lên chén trà, một ngụm uống hết.
Phụ thân lúc này mới mỉm cười:
“Hoàng hậu nương nương hồng phúc tề thiên, chúc mừng bệ hạ và nương nương, sớm sinh quý tử!”
Mẫu thân thì tiến tới đỡ lấy Tống Tri Vi:
“Đồ vật dơ bẩn kia có hù dọa đến nương nương hay không?”
Tống Tri Vi bất đắc dĩ sẵng giọng:
“Phụ thân, mẫu thân, các ngươi bây giờ nên quan tâm đến muội muội mới đúng.”
“Muội Muội, để ta dìu ngươi đi vào nội điện nghỉ ngơi.”
Nàng một bên đầy vẻ lo lắng đỡ lấy ta, lúc quay người lại, ở bên tai ta cười nhẹ:
“Minh châu cũng có lúc sẽ bị phủ bụi.”
“Muội muội ngốc, muội thực sự cho rằng năm đó thái tử điện hạ, có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy để nói chuyện tâm sự với muội sao?”
6.
Minh châu cũng có lúc trở nên bụi bặm.
Năm đó Bùi Diễn viết thư cho ta:
[Người con gái đẹp giống như một viên ngọc, nhưng viên ngọc bị bụi phủ kín, không ai nhận ra.]
[Tuy nhiên, cuối cùng cũng có lúc.]
Hắn nói ta là viên minh châu phủ đầy bụi.
Nói rằng ta rất tốt.
Hắn nói rằng ta xứng đáng được yêu thương.
Thời điểm hắn nói câu này, giống như vầng trăng sáng soi vào cuộc đời u ám tăm tối của ta.
Nhưng! làm sao Tống Tri Vi biết được?
Không phải do ta suy nghĩ nhiều, thời khắc cổ trùng tiến vào cơ thể, nó đã bắt đầu gặm nhấm từng tấc da thịt của ta.
Ta nằm ở trên giường, toàn thân đều đang run rẩy nhưng vẫn cắn chặt hàm răng không để cho mình phát ra bất kì âm thanh nào.
Sẽ bị người khác cười.
Ta gả cho Bùi Diễn lúc hắn nghèo túng nhất, lấy thân phận Thái tử phi tiến cung.
Cuối cùng chỉ được một phong làm “Thần phi”.
Bọn hắn sớm đã cười đến rụng răng.
Lại để cho bọn họ biết Bùi Diễn vì hoàng hậu của hắn, biến ta thành dược đỉnh.
Ta sẽ lại trở thành trò cười của đầu đường cuối ngõ một lần nữa mất.
Ta cuộn tròn cả người giống như một quả bóng, như hồi còn nhỏ muốn người ôm, nhưng dù thế nào đi chăng nữa cũng không có ai tới.
Cả người ta đầm đìa mồ hôi.
Ta chìm đắm trong nỗi đau đớn khiến người ta ngạt thở, tất cả đều là những hình ảnh đau đớn đó khiến ta không thể chịu nổi.
Bên trong viện tử lạnh lẽo, người hầu kinh thường.
Mẫu thân sắc mặt nghiệm nghị:
“Bọn họ khắt khe với ngươi? Ngươi đường đường là tiểu thư tướng phủ, bọn hắn vì sao khắt khe ngươi?
“Ngươi không tự nhìn lại chính bản thân mình xem?
“Có phải hay không là ngươi cư xử không đúng mực? Lời nói việc làm không phù hợp?!”
Phụ thân lạnh lùng ít nói.
Thủ đoạn nham hiểm tỷ tỷ:
“Dung mạo của muội muội thật xinh đẹp, vẫn là biệt viện nuôi người, muội sẽ không trách A Đa cùng mẹ chưa từng tới thăm muội đi?”
Sau lễ phong hậu long trọng, phu quân của ta, tỷ tỷ của ta.
“Không hổ là hoàng hậu người được Hoàng thượng bất chấp sự phản đối của quần thần cũng phải lập hậu, so với nhị tiểu thư giống như hồ ly tinh kia đoan trang hơn nhiều!”
“Độc sủng mười năm thì như thế nào? Mười năm không sinh nổi một đứa con, bệ hạ không bỏ nàng đã xem như là nhân từ rồi!”
Thân dưới đau nhức như xé rách, thậm chí còn có vài tiếng trẻ con yếu ớt kêu khóc nỉ non:
“Ai, công chúa nhỏ thật xinh đẹp.”
“Đến cùng là ai đã cho phu nhân dùng thuốc, thật sự là tội lỗi!”
Không.
Không phải.
Cuộc đời của ta không đến mức thống khổ như vậy.
Bùi Diễn không phải như thế.
Hắn từng là người chưa từng vào phòng bếp, vậy mà lại vì ta học làm mì trường thọ.
Một người quan tâm đến thể diện nhất, vậy mà vì sinh nhật của ta vay mượn tiền bạc khắp nơi.
Tại thời điểm cần điệu thấp, bởi vì vài câu bàn tán của mọi người về ta, mà ở trên đường ra tay đánh người.
Sau khi trở về Đông Cung, hắn liền ba lần từ chối mỹ nhân do bệ hạ ban tặng.
Đọc sủng một mình ta.
Hắn luôn luôn vòng tay ôm lấy ta:
“Nguyên Nguyên, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
“Một ngày nào đó, nàng sẽ là người phụ nữ cao quý nhất trên đời này.
“Ta muốn mang những điều cao quý nhất trên thế gian này đều đưa đến trước mặt nàng!”
Hắn còn viết cho ta rất nhiều bức thư.
Vì hắn thường xuyên viết thư gửi đến, nên hạ nhân trong điền trang mới không dám tiếp tục khi dễ ta.
Hắn nói ta là minh châu quý giá nhất của hắn.
“Minh châu cũng có lúc sẽ bị phủ bụi.”
Nhưng, Tống Tri Vi làm sao lại biết được?
Chẳng lẽ… hắn cùng Tống Tri Vi cùng nhau, xem ta là trò đùa sao?
Tất cả đều là… giả sao?
Ta chợt mở mắt ra, cơn đau xuyên thấu mọi ngóc ngách trên cơ thể như một con dao sắc bén đang cắt từng tấc da thịt.
Ta từ trên giường đứng dậy:
“Phu quân, phu quân?”
Lâm Lãng vội vàng chạy đến: “Nương nương, nương nương sao vậy?”
“Bệ hạ, bệ hạ ở đâu?”
“Ta…ta đau…” Nước mắt của ta rơi xuống tràn đầy mặt mũi, “Ta đau quá.”
Cổ trùng kia giống như đã ăn vào nơi sâu nhất trong trái tim ta.
Đem cả trái tim của ta ăn sạch sẽ.
“Nương nương…Bệ hạ, lúc này…” Lâm Lãng cũng đi theo khóc lên, “Đang ở trong cung của Hoàng Hậu.”
Bùm–
Ta ngồi sập xuống đất.
Dường như có thứ gì đó đang sụp đổ.
Tiếp theo chính là một ngụm máu tươi trào ra.
Giả.
Tất cả đều là giả.
Cái gì minh châu, cái gì vợ chồng, tất cả đều là giả.
“Nương Nương, nô tỳ… nô tỳ lập tức đi tìm bệ hạ!”
Ta nằm trên mặt đất lạnh buốt, nhìn ánh trăng yên tĩnh ngoài cửa sổ.
Sau khi cơn đau trí mạng đi qua, chỉ còn lại cảm giác ngứa nhẹ và tê dại.
Những hình ảnh đau thương đó dần dần mờ nhạt và đi xa.
Lại lần nữa hình thành trong tâm trí ta.
Nó vẫn giống như trước đây, nhưng lại có điều gì đó khác biệt.
Cũng không biết qua bao lâu.
Hai câu nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu:
Vì yêu mà sinh ra giận dữ, vì yêu mà sinh ra hận, vì yêu mà sinh ra si mê, vì yêu mà sinh ra suy nghĩ.
Không giận, vô hận, không si, vô niệm.
Dù sao cũng không có tình yêu.
Ta từ dưới đất bò dậy.