Tống Nguyên
Chương 5
Vì thế ta chỉ đứng từ xa thi lễ, liền dự định rời đi.
Không ngờ vừa quay người lại đã nghe thấy tiếng kêu ngọt ngào của Tống Tri Vi.
Quay đầu lại, liền nhìn thấy Bùi Diễn nắm cằm nàng ta hôn lên.
Ta không hiểu nhìn về phía bọn họ.
Muốn hôn, vào tẩm điện mà hôn không tốt sao?
Ban ngày ban mặt, nhóm cung nhân đều đã xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu lên kia kìa.
Ta “chậc chậc” hai tiếng, lần nữa quay người lại.
Mới đi được hai bước, phía sau đã truyền đến tiếng đồ sứ vỡ vụn.
Bùi Diễn đập nát chén trà trong tay.
13.
Có lẽ ta đã đắc tội Bùi Diễn.
Hắn ta đột ngột giáng phân vị của ta.
Giáng phân vị của ta từ “Thần phi” hạ xuống thành “Thần tần.”
Nhìn đi, trông cậy vào việc người khác yêu mình, đây chính là kết quả.
Hắn muốn cho thì khẳng khái hào phóng, khi không muốn cho, thì sẽ quyết đoán như vậy.
Ta cũng không thèm để ý.
Hạ xuống làm tần càng tốt, yến hội tết Đoan Dương, ta sẽ không cần ngồi gần bên cạnh Bùi Diễn.
Ta yên tâm chờ đợi tết Đoan Dương đến.
Tống Tri Vi có tới qua một lần.
Cười nhạo ta không được sủng ái, ngay cả phi vị cũng không còn.
Ta không để ý tới nàng ta.
Nàng hoang mang nhìn ta một lúc lâu, cuối cùng cười lạnh.
“Muội muội đã lớn rồi, còn muốn chơi lạt mềm buộc chặt?”
“Bệ hạ, sợ rằng sẽ không ăn chiêu này.”
Nàng ta bước đi với cái cằm hếch lên.
Bùi Diễn đến đây hai lần.
Cả hai lần, chỉ dừng chân lại ở cửa ra vào một lát rồi bỏ đi.
Rất hợp với tâm ý của ta.
Trước tết Đoan Dương, ta gặp lại phụ thân lần nữa, đảm bảo tất cả mọi chuyện sẽ diễn ra thuận lợi.
Nhưng hôm đó, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đồng thời, đây cũng là sự việc nằm ngoài dự liệu của ta.
14.
Theo quy định, tần vị, sẽ phải ngồi ở phía dưới.
Nhưng nội thị bên người Bùi Diễn, lại vẫn như cũ dẫn ta đến ngồi bên cạnh hắn.
Vị trí lưu lại cho ta, thậm chí còn ở phía trên Tống Tri Vi.
Ánh mắt sắc như đao của Tống Tri Vi dường như muốn đem ta róc xương lóc thịt tới nơi.
Quan lại phía dưới đều nhao nhao lắc đầu.
Bùi Diễn kéo lấy tay ta ngồi xuống: “Nàng hài lòng chưa?”
Ta không hiểu hắn sao lại nói bốn chữ này, vậy nên không có trả lời.
Hắn dùng sức đặt mạnh chén rượu xuống:
“Tống Nguyên, đến tột cùng nàng muốn ồn ào đến khi nào?!”
Ta càng không hiểu:
“Ta gây náo loạn khi nào?”
Muốn ta uống cổ trùng ta uống, muốn ta lấy máu thì cũng đã lấy xong.
Hiện tại, bụng của Tống Tri Vi đã lớn như vậy, so với phụ nữ mang thai bình thường càng nở nang hơn nhiều đâu.
“Mỗi lần đều là trẫm dỗ nàng, nàng không thể dỗ dành trẫm một lần sao?!”
Biến cố liền xảy ra vào lúc này.
Đêm nay là yến tiệc đầu tiên khi Bùi Diễn đăng cơ tổ chức trong cung đình, người đến tấp nập.
Mọi người vừa mới ngồi xuống, rượu còn chưa lên đủ.
Một người mặc trang phục “Cung nữ” đi ngang qua chủ tọa đột nhiên rút ra thanh trường kiếm từ thắt lưng.
Vội vàng hướng kiếm về phía Bùi Diễn đâm tới.
Ngay sau đó, càng nhiều “Cung nữ” và “Kim Ngô Vệ” người rút kiếm thì rút kiếm, người rút đao thì rút đao.
Khung cảnh bốn phía tràn ngập tiếng la hét và hỗn loạn.
Trong đầu ta tỉnh táo suy luận: Thích khách, mục tiêu là Bùi Diễn, nơi này rất nguy hiểm.
Chạy!
Bùi Diễn tránh thoát được nhát kiếm kia, thấy vậy ta liền xách làn váy lên chuẩn bị chạy.
Ta không muốn bị hắn túm trở về.
“Nàng đi theo trẫm!”
Ta mới không muốn đi theo hắn.
Nhóm sát thủ kia chính là đến để tìm hắn.
Nhưng Bùi Diễn lôi kéo ta rất gắt gao, đến mức ta gần như không thể rời khỏi hắn nửa bước.
Kim Ngô Vệ nhanh chóng hành động, gần như bao vây hết toàn bộ sát thủ.
Nhưng tất cả bọn họ đều mặc quần áo giống nhau.
Người phía trước mất cảnh giác quay người, thanh kiếm đâm trật, thẳng tắp hướng về phía ta.
Hầu như không cần suy nghĩ gì, ta trở tay kéo lấy Bùi Diễn bên cạnh, để hắn chắn trước mặt mình.
Ta không cảm giác được đau đớn.
Thế nhưng là, sẽ chết nha.
Ta không muốn chết.
Hay là để hắn chết đi.
Thời khắc lưỡi dao sắc bén đâm xuyên lồng ngực, Bùi Diễn vẫn không thể tin được.
Đôi mắt chợt nhìn ta lộ ra vẻ bàng hoàng, hoài nghi và có thứ gì đó như là đau đớn, dấy lên những làn sóng dữ dội.
Trong khoảnh khắc thanh kiếm được rút ra, từng mảnh cũng rạn nứt.
15.
Tất nhiên là ta cũng không thể xuất cung.
Trong cung đột nhiên có nhiều thích khách như vậy, thậm chí Hoàng đế còn gặp chuyện.
Màn đêm buông xuống, trong cung hỗn loạn.
Tất cả an bài của phụ thân đều không thể thực hiện được.
Cứ vậy về sau, ta cũng không có cơ hội xuất cung.
Không biết tại sao, Bùi Diễn lại không tiếp tục đến cung Phượng Nghi mà lại đến ở trong Thần Lộ Cung của ta.
Chuyển đến thì cũng được thôi, còn không ngừng ồn ào.
“Trẫm bảo nàng nhìn trẫm!”
Nghe này, lại bắt đầu gầm thét.
Ta ngước mắt lên nhìn về phía hắn.
“Không phải như vậy!” hắn lại gục xuống.
“Không phải như vậy Nguyên Nguyên, ánh mắt nàng nhìn trẫm, không nên là như vậy!”
“Vậy thì nên như thế nào? Bệ hạ ngài nói, ta sẽ làm theo.”
Ta thật sự rất buồn ngủ.
Đôi mắt Bùi Diễn đỏ bừng, đột nhiên đứng dậy.
Nâng cằm của ta lên, vội vàng hôn xuống.
Ta chớp chớp mắt mấy cái.
Nghĩ đến ngày đó hắn cùng Tống Tri Vi ở Ngự Hoa Viên cũng là dáng vẻ như này hôn nhau.
Nhưng là, không có chút cảm giác nào cả.
Không còn buồn nôn, cũng không buồn nôn.
Ta muốn ngủ, cho nên liền đẩy hắn lên giường, cũng thuận theo nằm xuống.
Ta biết hắn muốn làm cái gì.
Thành thân mười năm, giữa chúng ta đã làm chuyện này vô số lần.
Nhưng ta gần như quên mất cảm giác trước kia như thế nào.
Ta nhìn tấm rèm đung đưa, trước kia cũng nhàm chán như vậy sao?
Một đám mây, hai đám mây, ba đám mây…
Bất kể Bùi Diễn có làm gì, ta cũng chỉ nghiêm túc đếm những đám mây được thêu trên tấm màn che.
Vết thương của Bùi Diễn vẫn chưa lành.
Máu tươi chảy xuống lồng ngực, tí tách, tí tách, rồi rơi xuống người ta.
Ta vẫn như cũ đếm những đám mây trên đó.
Chính hắn tự mình làm vỡ vết thương, có liên quan gì đến ta.
Bùi Diễn lại đột nhiên nổi giận, cúi người, hướng xuống bả vai của ta cắn một ngụm.
Trên môi của hắn nhiễm máu.
Nhưng ta không cảm giác được đau đớn.
Ta hoang mang nhìn về phía hắn.
Cắn ta làm cái gì nha?
Bùi Diễn lại lần nữa gần như sụp đổ.
Hắn ôm ta thật chặt, giọng gần như nức nở:
“Nguyên Nguyên, nàng làm sao vậy?
“Sao nàng lại biến thành cái dạng này?”
Giống như hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, dừng lại một lúc, sau đó vội vã lui ra.
Thậm chí không thèm lau vết máu trên người, phủ quần áo lên rồi nhanh chóng đi ra bên ngoài.
“Truyền vu y!
“Mau truyền vu y cho trẫm!”
16.
Ta đứng nghiêng người sau tấm bình phong, nhìn thấy Bùi Diễn cầm kiếm chỉ về phía vu sư đang quỳ trên mặt đất:
“Đến cùng ngươi đã cho Nguyên Nguyên uống cái gì?
“Tại sao nàng ấy lại biến thành bộ dạng như bây giờ?!”
Khuôn mặt của hắn vốn lạnh lùng, lúc này tóc dài hất lên, áo đen mở ra, để lộ lồng ngực đang chảy máu.
Vu sư bị dọa đến mặt cắt không còn giọt máu, liên tục dập đầu:
“Bệ hạ, thứ mà thảo dân đưa nương nương uống, thật sự là vong ưu cổ!”
“Vong ưu cổ! nếu là vong ưu cổ tại sao nàng ấy lại nhìn ta như người xa lạ thế này?!”
“Có thể là…”
Vu sư lẩm bẩm, đổi chủ đề:
“Bệ hạ, vong ưu cổ sẽ khiến người quên hết mọi chuyện ưu sầu, cũng quên đi nguồn gốc của nỗi sầu, thảo dân nghĩ là…”
Hắn không dám nói thêm gì nữa, nhưng Bùi Diễn đã đoán được câu sau.