Tống Nguyên
Chương 4
Cùng với vừa rồi khi nhìn thấy khuân mặt của hắn, bình yên không chút dao động.
“Bệ hạ.” Ta nhìn hoa văn được kéo căng bên trên, “Ta sẽ đi qua.”
“Đợi tới lúc Hoàng hậu nương nương lâm chung ta sẽ tới đưa tiễn nàng.”
“Làm càn!”
Bùi Diễn đột nhiên quát to một tiếng.
Sau đó, âm thanh của những lưỡi dao sắc bén được rút ra khỏi vỏ đồng loạt vang lên.
Hắn mang theo Kim Ngô Vệ.
Đem Thần lộ cung của ta bao vây.
Bình tĩnh suy luận trong đầu: Địch nhiều ta ít, cứng đối cứng, đối đầu trực diện thì không có cơ hội chiến thắng.
“Tống Nguyên, nàng…”
“Đi thôi.” đặt đồ thêu xuống, đứng dậy.
“Nguyên nguyên.”
Bùi Diễn đột nhiên nắm chạt lấy cổ tay của ta: “Nàng quay đầu.”
“Nhìn ta.”
10.
Ta nhìn về phía Bùi Diễn.
So với khi hắn vừa bước vào cửa, càng thêm tỉ mỉ nhìn qua hắn.
Từ lông mày đến mắt, từ mắt đến môi.
Cũng so vừa mới càng thêm cảm giác được một cách rõ ràng, nội tâm không gợn sóng.
Một tia hoảng sợ hiếm hoi đột nhiên hiện lên trên khuôn mặt Bùi Diễn, bàn tay đang nắm lấy tay ta siết chặt lại.
“Nguyên Nguyên, nàng…”
“Bệ hạ! Hoàng hậu nương nương đau bụng không dứt, đang ở cung Phượng Nghi…”
Bùi Diễn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, không đợi người hầu báo cáo xong, hắn đã nhanh chóng kéo ta đến Cung Phượng Nghi.
Tống Tri Vi đương nhiên không bị đau bụng khó dừng.
Đó chỉ là mánh khóe nàng quen dùng mà thôi.
Thời điểm nhìn thấy ta, trong mắt nàng thậm chí còn nở một nụ cười ẩn giấu quen thuộc của người chiến thắng.
Nàng đích xác đã thắng.
Độc này đã ở trong cơ thể nàng ta suốt mười năm.
Một vị tiểu thiếp dị tộc trong phủ Thục vương, vào ngày đầu tiên nàng gả vào phủ Thục vương đã hạ cho nàng.
Bởi vì quá âm độc, không có cách giải.
Bây giờ lại muốn ta lấy máu của ta tới cứu nàng.
Nhưng ta nhìn qua nàng, cũng nhìn về phía Bùi Diễn..
Trong lòng không chút gợn sóng.
Mãi cho đến khi con dao cứa vào cổ tay, máu tươi tuôn ra, vẻ mặt ta vẫn bình tĩnh như cũ.
Không chỉ nỗi đau tâm lý mà nỗi đau thể xác cũng biến mất.
Ta đặc biệt xoay xoay cổ tay của mình.
Thực sự, một chút cảm giác đau cũng không có.
Ngược lại là Bùi Diễn lại căng thẳng hô một tiếng “Nguyên Nguyên”.
Chỉ là xoay cổ tay mà thôi, lại không ảnh hưởng gì đến hiệu quả của máu.
Ngươi khẩn trương cái gì?
Có lẽ vì vẻ khinh thường trên mặt ta quá rõ ràng nên lúc rời đi, Bùi Diễn đã ngăn ta lại.
“Nguyên Nguyên, nàng làm sao vậy?”
Nhìn hắn có vẻ hơi cáu kỉnh.
“Ta đang rất vui nha.” Ta trả lời hắn, “Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, có thể công thành lui thân.”
“Trẫm biết nàng ủy khuất, trẫm hứa với nàng, sau chuyện này…”
“Sau chuyện này, Bệ hạ có thể ở lại với Hoàng hậu trong Cung Phượng Nghi, cùng Hoàng hậu thưởng thức vẻ đẹp đàn sáo, không cần lại đến Thần Lộ Cung.”
“Tống Nguyên!” Bùi Diễn sắc mặt đột nhiên lạnh lùng, “Phát cáu cũng phải có mức độ!”
“Ta không hề phát cáu nha.”
Ta chỉ đang nói sự thật.
“Bệ hạ, ta không muốn lại nhìn thấy người xuất hiện ở Thần Lộ Cung.”
Mặc dù ta không có cảm giác gì với hắn, thậm chí ngay cả cảm giác chán ghét cũng không có.
Nhưng ta cũng không muốn bị bao vây bởi một đám Kim Ngô Vệ, lúc nào cũng bị ép buộc làm những chuyện mình không muốn làm.
“Được, tốt, rất tốt!”
Bùi Diễn nghiến răng nghiến lợi cười: “Tống Nguyên, nàng đừng tới cầu xin ta!”
Hắn liền phất tay áo rời đi.
11.
Ta phần nào hiểu được sự tức giận của Bùi Diễn.
Bao nhiêu năm qua, ta chưa bao giờ trái lời hắn.
Ngay cả khi hắn đưa cho ta thuốc phá thai, ta cũng chỉ là khóc lóc van xin hắn:
“Ta không sợ cùng chàng chịu khổ, ta cũng không muốn vị trí cao quý kia, ta chỉ muốn cùng chàng trở thành một đôi phu thê bình thường.
“Phu quân, chàng suy nghĩ lại một chút có được hay không? Suy nghĩ lại một lần nữa thôi.”
“Con bé đã được sáu tháng rồi!”
Bây giờ chỉ là một bát máu mà thôi, sao ta lại tức giận được?
Ta cũng có thể hiểu được tại sao hắn lại cho ta ăn Cổ trùng như một lẽ đương nhiên.
Ta thế nhưng là người có thể vì hắn chắn đao.
Năm đó, khi hắn sắp được phục hồi quyền lực, trong triều có người ghen tị, vài nhóm nhân mã đã đồng loạt ám sát hắn.
Ta không chút do dự giúp hắn đỡ nhát đao đó.
Từ xương bả vai đến lưng, có một vết thương sâu đến tận xương, phải nằm trên giường mất hai tháng mới lành.
Khi đó ta cũng chưa từng kêu lên một tiếng đau nhức.
Chỉ là bảy ngày bảy đêm bị cổ trùng cắn xé mà thôi, có đáng là gì đâu?
Ta ngược lại không thể hiểu chính mình.
Vì sao lại mạo hiểm mạng sống của mình để yêu một người đàn ông như thế này?
Những ký ức trong quá khứ đó không còn khuấy động một gợn sóng nào trong trái tim ta nữa, ta không có cách nào xem xét chúng.
Nhưng điều này, không còn quan trọng nữa.
Bùi Diễn thực sự không bao giờ đặt chân vào Thần Lộ Cung nữa.
Mỗi ngày đều đi cung Phượng Nghi.
Như sợ người ta không biết Hoàng hậu được sủng ái, làm cái gì hắn cũng bày ra thế trận cực lớn.
Lâm Lãng nhịn không được ở bên tai ta lẩm bẩm.
Ta như nước đổ đầu vịt, nghe vào tai này lọt qua tai kia, không nhớ được gì.
Không chỉ có những thứ Lâm Lang nói ta không nhớ được.
Ta phát hiện nhiều chuyện trong quá khứ cũng dần dần mờ nhạt trong tâm trí.
Giống như một chiếc lá rơi hay một cọng cỏ ven đường mà ta nhìn thấy.
Sự tình không quan trọng, ai sẽ đặc biệt nhớ rõ hình dạng của nó đâu?
Theo ngày tháng trôi qua, có một vài việc không thể không đưa vào danh sách quan trọng.
Hoa trong Ngự Hoa Viên ta đã nhìn đến phát chán.
Nước hồ xanh biếc, ta thưởng ngoạn cũng chán rồi.
Cái Hoàng cung này, ta không thể tiếp tục ở lại nữa.
Vào một buổi chiều đầy nắng, ta ngăn lại phụ thân, người vừa mới đi cung Phượng Nghi thăm Tống Tri Vi.
12.
Vong Ưu Cổ đúng là thứ tốt.
Thời điểm gặp mặt phụ thân, ta cũng không còn chút cảm xúc nào.
Ngay cả khi ta nói cho phụ thân về những việc mình sắp làm, lúc phụ thân lớn tiếng trách mắng ta là kẻ điên.
Ta cũng là một mặt bình tĩnh nhìn qua ông.
“Phụ thân, năm đó người gả tỷ tỷ cho Thục Vương, là đang đứng về phe của Thục Vương đúng không?
“Con cùng Thái tử bị phế đều bị người bỏ rơi.”
“Năm đó khi thái tử bị phế, người…”
“Ngươi im miệng!” Sắc mặt phụ thân tái nhợt như tờ giấy.
Ta hơi nghiêng đầu: “Vậy nên phụ thân à, người có thể giúp con sao?”
Hắn cũng đã từng giống như ta lúc này.
Không cho ta lựa chọn.
Ta đã từng luôn mong muốn tình yêu của họ.
Tại sao bọn họ lại không thích ta chứ?
Ta đã làm gì sai sao?
Có phải là ngoan ngoãn một chút, nghe lời một chút, bọn họ liền sẽ yêu thương ta nhiều thêm một chút?
Cho nên cho dù trong tay có cầm nhược điểm của bọn họ ta cũng chưa từng sử dụng qua.
Bây giờ ta không nghĩ như vậy.
Ta không cần người khác yêu mình.
Ta muốn mình yêu mình.
Phụ thân đúng là không làm cho ta thất vọng, rất nhanh đã xắp xếp xong hết mọi việc cho ta.
Vào tết Đoan Dương, trong cung tổ chức yến tiệc.
Khi đó Thần Lộ cung sẽ đốt lửa, “Thần phi” sẽ bị chôn trong biển lửa, ta sẽ thừa dịp hỗn loạn rời khỏi cung điện.
Nghĩ đến việc sắp được rời khỏi bức tường cung điện sâu thẳm này, ta vô cùng phấn khích.
Đến mức việc gặp Bùi Diễn và Tống Tri Vi trong Ngự Hoa Viên cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của ta.
Vào thời điểm này trong năm, hoa sen nở rộ.
Hai người đang ngắm hoa trong đình.
Tống Tri Vi đã mang thai sáu tháng, chắc cũng không muốn nhìn thấy ta.