Tổng Tài Muốn Bao Dưỡng Tôi - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
“Lần này về công ty…”
“Các phòng ban cần phối hợp, nhanh chóng hoàn thành phương án…”
Tôi cúi rạp mặt, hận không thể chui vào gầm bàn.
“Còn nữa, phải giữ gìn hình ảnh công ty…”
Tôi nhìn chằm chằm mặt bàn, rõ ràng có một luồng khí lạnh đang chĩa thẳng vào gáy mình.
Chờ cuộc họp kết thúc tôi sẽ tự xin nghỉ.
Tự nghỉ vẫn hơn là bị đuổi!
“Đặc biệt, không được bịa chuyện về cấp trên, nhất là về tổng tài mà bản thân chưa từng gặp mặt.”
Bạn đồng nghiệp bên cạnh nhéo tay tôi, hạ giọng:
“Bào Bào, sao tao thấy... sếp đang nói mày đó? Mày đắc tội gì với ổng à?”
Hu hu hu… chẳng lẽ tao nói: tao đã ngủ với ảnh rồi sao?!
“Tan họp!”
Tôi thở phào, định lỉnh đi thì…
“Tô Bảo Bảo, cô ở lại.”
!!!???
Bên tai lập tức xì xào bàn tán:
“Gì đấy? Mới sáng chắn đường thôi mà bị dằn mặt à?”
“Nghe nói sắp có người ‘ra đảo’...”
“Tô Bảo Bảo sắp bị đuổi à?”
Mọi người rút hết, chỉ còn tôi và anh ta, đứng đối diện như... đấu võ đài.
“Lại đây.”
Tôi do dự. Nếu anh ta đánh tôi thì sao? Tôi yếu mà, chạy cũng không nhanh…
“Tô Bảo Bảo, đổi tên rồi à?”
Tôi cười gượng: “He he…”
“Sếp của cô hói không?” Anh ấy rẽ tóc cho tôi nhìn.
“Yếu sinh lý không?” Ánh mắt đầy giễu cợt.
Tôi lập tức nhớ lại đêm qua:
Cơ bắp cuồn cuộn, thể lực khủng khiếp, mùi pheromone bốc ngùn ngụt…
Tôi vội lắc đầu, cố xua tan những hình ảnh nóng bỏng kia.
“Từ nay cô không cần làm ở phòng ban cũ nữa.”
…Hả? Vậy là bị đuổi thật à?
Nửa tiếng sau
Tôi lầm lũi bước ra khỏi phòng họp, mặt mày như tro tàn.
“Chà, có người bị đuổi rồi nhỉ?” Con bé thường ganh ghét tôi mỉa mai.
“Bậy nào, Bảo Bảo sao bị đuổi được?” Cô bạn ngồi cạnh tôi chen vào bênh vực.
Tôi mỉm cười duyên dáng:
“Xin lỗi nha, chị được thăng chức rồi đó~”
???
“Tô Bảo Bảo , thu dọn đồ chuẩn bị chuyển phòng.” Quản lý xuất hiện đuổi bọn hóng chuyện đi.”
Một cô bạn khác nhào đến ôm tôi nức nở:
“Bào Bào, cái ông sếp độc ác đó, chỉ vì chuyện nhỏ mà đuổi mày… Tao sẽ nhớ mày lắm…”
Tôi vỗ vai cô ấy:
“Yên tâm, tao chỉ bị… chuyển công tác thôi.”
“Gì cơ???”
Hồi tưởng 30 phút trước:
Tôi trố mắt:
“Tôi? Làm trợ lý riêng cho anh???”
Tiêu Viễn Thần:
“Đúng. Lương gấp mười lần hiện tại.”
“Mai đến tổng công ty báo danh.”
Lương gấp mười lần?!
Bị... điên rồi à?
Mà... không nhận mới là điên!
“Tô Bảo Bảo, pha cà phê.” — “Rồi.”
“Tô Bảo Bảo, đi mua cơm.” — “Không phải có căng-tin à?”
“Không ngon.” — “Rồi…”
“Tô Bảo Bảo.” — “Lại gì nữa hả?”
“Đi mua hoa cắm bình.” — “…”
Pha cà phê, mua cơm, dọn dẹp, lau sàn... Ngày nào cũng như vậy.
Tôi bắt đầu nghi:
Anh ta bị bệnh à?
Bỏ cả đống tiền thuê một trợ lý chỉ để làm việc... của một cô giúp việc.
Tổng tài như anh mà lại đi làm... nam mẫu á?
Thẳng hay cong? Hay... ăn cả hai phe?
Đàn ông mà có tiền thì dễ hư, huống hồ ảnh còn đẹp trai, body ngon nghẻ thế kia.
Ai mà biết sau lưng ảnh đã ngủ với bao nhiêu người…
Chắc gì đã toàn là nữ!
Tôi đang miên man thì…
Ầy?!
Đối mắt với anh ta rồi!
Tôi luống cuống quay đi, đỏ mặt.
“Tô Bảo Bảo, cô nhìn gì vậy?”
Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
“Dọn dẹp chuẩn bị đi, tối nay theo tôi đến một buổi tiệc.”
“Tôi hả?”
“Ở đây có người thứ ba sao?”
???
Nhưng mà…
Cái cô “chị đại” kia với Tiêu Viễn Thần hình như cũng không đơn giản?
Không lẽ trước đây từng là người yêu?
Hay là kiểu mập mờ?
Không thì… đừng nói là hôn ước từ nhỏ nhá?
Lại kiểu cốt truyện cẩu huyết như trong tiểu thuyết?
“Bạn học cũ, hai nhà có hợp tác làm ăn.” Anh ấy giải thích.
À, thì ra là vậy.
Mà… anh ấy giải thích với tôi làm gì?
Mọi chuyện bắt đầu trở nên lạ lạ —
Tiêu Viễn Thần bắt đầu tặng tôi đồ.
Lúc đầu là một cái túi, bảo là quà khách hàng tặng, tiện tay đưa tôi.
Thôi thì… không lấy thì phí.
Rồi sau đó là “phúc lợi” cho cả văn phòng: nước hoa, son môi, mỹ phẩm cao cấp…
Mọi người được mỗi người một tí, còn chỗ tôi thì… chất đầy bàn.
Tôi nhìn cả bàn đồ make-up mà rơi vào trầm tư:
Son mấy chục triệu, tinh chất mấy chục triệu… cũng gọi là phúc lợi?
Không lẽ... anh ấy có chuyện muốn nhờ tôi?
Thế là tôi mạnh dạn tới gần, hỏi nhỏ:
“Anh có gì cần tôi giúp không?”
Tiêu Viễn Thần đen mặt:
“Cút ra ngoài.”
Ơ kìa? Hỏi nhẹ nhàng thế mà…
Ra thì ra, mắc gì chửi?
Chuyện cứ tiếp diễn như vậy suốt gần một tháng, cho đến một ngày…
Tôi ngồi làm việc, bất ngờ đối mặt với anh ta.
Sếp lớn — mặt đỏ lựng.
???
Tôi lập tức cúi đầu, vẽ vòng tròn trên giấy để đổi chủ đề trong đầu.
Ngẩng lên một cái — lại đối mắt nữa.
Không lẽ… anh ấy thích tôi?
Không đúng… chẳng lẽ… muốn ngủ với tôi?
Cái này là... quy tắc ngầm???
Tức nước vỡ bờ, tôi xông vào văn phòng anh ta:
“Sao anh cứ nhìn tôi hoài vậy?! Anh thích tôi hả?!”
…Thôi chết, nói lố quá.
“Hay là… anh muốn ngủ với tôi?”
Thôi thôi thôi! Nhỡ người ta không có ý đó thì sao???
Bốp!
Một bàn tay vỗ mạnh xuống bàn.
“Chuẩn bị đi, tan làm tôi mời cô ăn tối.”
“…Dạ.”
Tối nào Tiêu Viễn Thần cũng dẫn tôi đi ăn:
bít tết, sashimi, lẩu Hàn… đủ thứ.
Anh ấy… thật sự thích tôi?
Không thể nào. Chẳng lẽ ngủ một đêm rồi đâm ra có tình cảm?
Tôi dè dặt hỏi:
“Anh nè… sao cứ dẫn tôi đi ăn hoài vậy?”
Anh ta im lặng.
Tôi lại thử thăm dò:
“Không lẽ… anh đang theo đuổi ai?”
Vẫn không trả lời.
Tôi ngập ngừng:
“Vậy… là đang theo đuổi thật à?”
“Đúng.” Cả hai cùng đồng thanh.
Tôi sững người.
Anh ấy cười rạng rỡ, ánh nắng chiếu thẳng mặt tôi.
Lần đầu tôi thấy nụ cười đó… đẹp đến mức khiến người ta ngẩn ngơ.
Tôi vội vã cúi đầu nhai cơm, tự nhủ:
“Chắc là đang luyện tập thôi.”
Tôi chỉ là vai diễn thử.
Chứ tổng tài như anh ta sao có thể thích người như tôi được?”
“Nhưng mà… vẫn chưa theo đuổi thành công.”
Xì!
Chưa thành công là đáng đời. Ai bảo không ai chịu dính dáng tới anh?
“Nhưng sắp rồi.”
Sắp???
Cái cô gái đó là ai mà mắt mù vậy? Đừng có nhận lời đó nha!
“Tô Bảo Bảo, tôi thích em.”
Thích cái đầu anh ấy!
Không, khoan… Tô Bảo Bảo? Là… tôi???
Miếng cơm chưa kịp nuốt, ngẩng đầu lên đã thấy cả bó hoa hồng dí sát mặt.
Sau lưng bó hoa là gương mặt tươi rói của Tiêu Viễn Thần.
“Khụ khụ khụ——”
Tôi sặc luôn. Không còn sức nghĩ gì nữa, chỉ lo giữ mạng trước đã!
“Chậm thôi, đừng nghẹn.” – Tiêu Viễn Thần vừa vỗ lưng tôi vừa cười, ánh mắt như đang trêu chọc.
“Hiện tại tôi chỉ mới bắt đầu theo đuổi em thôi, em không cần áp lực.”
Trời ơi!
Cái thể loại tình tiết chỉ có trong tiểu thuyết…
Sao lại xảy ra với tôi thật vậy nè?!
“Tôi đi vệ sinh.”
Quăng lại một câu, tôi lập tức rút vào nhà vệ sinh như một kẻ không có tiền đồ.
Anh ấy vừa nói… thích tôi? Còn nói là muốn theo đuổi tôi?
Aaaaaaaaaa!!!
Não tôi sắp cháy rồi, hai câu nói đó đúng là quá sức chịu đựng!
Tôi nhắn cho Trương Nhã:
Tôi: “Tiêu Viễn Thần nói anh ta muốn theo đuổi tao!”
Trương Nhã (Hoa Khai Phú Quý): “?? Là cái nam mẫu đó hả?”
Tôi: “Không, là SẾP TAO!!!”
Trương Nhã: “CÁI GÌ?! Cái ông già đó định bao dưỡng mày à?!”
Tôi: “…”
Chưa kịp phản ứng gì thì điện thoại đổ chuông.
“TÔ! BẢO! BẢO!” – giọng hét khản cổ từ đầu dây bên kia.
“CÁI GÌ?! MÀY SẮP BỊ ÔNG GIÀ BAO DƯỠNG HẢ?!”
Tôi cố giữ bình tĩnh: “Bình tĩnh đi, ổng không phải ông già…”
“CÁI GÌ?!!!”
…
Sau một hồi vật lộn giải thích rõ về thân phận thật của Tiêu Viễn Thần, điện thoại hết pin luôn mới đau.
Tôi ra ngoài rửa mặt cho tỉnh táo lại một chút.
Vừa ngẩng đầu thì…
"Ủa, ai đây, chẳng phải là cô trợ lý nhỏ sao?"
Trong gương là bà chị giàu có lần trước, đang khoanh tay đứng sau lưng tôi.
...
“Bảo sao lại xuất hiện ở đây, thì ra là được người ta bao dưỡng cơ đấy~” Giọng nói đầy mỉa mai, rõ ràng là nghe thấy hết cuộc trò chuyện của tôi với Trương Nhã.
Tôi còn đang loay hoay nghĩ xem nên phản bác thế nào cho ra dáng thì...
Tiêu Viễn Thần xuất hiện.
“Em sao thế, đi lâu vậy? Không lẽ bị đau bụng?” Anh bước nhanh đến bên tôi.
Tôi cứng người — bởi vì anh ấy nhẹ nhàng ôm eo tôi.
Không dám nhúc nhích, cũng không dám thở mạnh.
“Viễn Thần.” Giọng bà chị kia kéo lại, sắc mặt khó coi hẳn.
“Anh định giữ một người bị bao dưỡng ở bên cạnh à?”
“Ý cô là sao?” Tiêu Viễn Thần nghiêng người, càng dán sát vào tôi hơn.
“Có người nhìn qua thì ngây thơ vô số tội, nhưng thật ra… từng ngủ với mấy ông già hói đầu yếu sinh lý trong bar rồi. Vì tiền mà cái gì cũng làm được.”
“Ồ, sao kỳ vậy?” – Tiêu Viễn Thần cúi đầu, nhìn tôi bằng ánh mắt cưng chiều –
“Lại biến thành ông già hói đầu yếu sinh lý rồi sao?”
Phải, chính xác là ánh mắt cưng chiều!
“Ơ???” – Bà chị kia mặt trắng bệch nhìn anh rồi nhìn tôi, lắp bắp:
“Viễn… Viễn Thần?!”
14
Trên bàn ăn, Tiêu Viễn Thần thong thả nhấp một ngụm cà phê:
“Vậy ra… em giới thiệu anh với bạn mình kiểu đó à?”
“…”
Làm sao tôi ngờ được người ta lại nghe được hết...
Còn chuyện anh thích tôi vì cái gì thì… Tiêu Viễn Thần chưa bao giờ trả lời nghiêm túc.
Lúc thì bảo mơ thấy cưới tôi.
Lúc thì bảo thầy bói nói vậy.
Có lúc lại nói… nhớ cơ thể tôi.
Tên điên này… còn không nghiêm túc nữa là tôi đánh què!
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, thấy bản thân cũng chẳng có ưu điểm gì xuất sắc.
Tiền không nhiều, ngoại hình cũng chẳng thuộc hàng hotgirl.
“Không lẽ anh chỉ đơn giản là… nghiện ngủ với tôi?”
“Ngốc.” – Tiêu Viễn Thần cười ngây ngô, “Anh nghĩ theo hướng tiền bạc đó~”
Tiền?!
Biết ngay, đàn ông không ai đáng tin!
“Là chuyện từ rất lâu rồi cơ.”
…
Rất lâu trước? Từ hồi còn mặc quần thủng đáy ấy hả?
Không thể nào… mà nếu có gặp, chắc tôi cũng không nhớ.
Tiêu? Viễn? Thần???
Lớp 5 tôi từng chuyển trường một lần.
“Xin chào các bạn, mình là Tô Bảo Bảo, sau này mong được làm bạn với mọi người.”
Tôi đứng trên bục giảng, hồi hộp tự giới thiệu.
Sau đó, tôi được xếp ngồi cùng bàn với một thằng bé mũm mĩm.
“Nè, cậu là Tô Bảo Bảo hả?” – nó nghiêng người qua cười hí hửng – “Tớ là Hồng Đậu Đậu.”
Hồng Đậu Đậu?! Họ Hồng á?
Đúng là hiếm gặp thật.
Cả lớp cười rần rần.
Chỉ có tôi là ngồi đơ tại chỗ, quê không để đâu cho hết.
“Tiêu Viễn Thần! Em lại làm gì nữa hả?” ô giáo quát – “Ra hành lang đứng ngay!”
Tiêu Viễn Thần?!
Hồng Đậu Đậu = Tiêu Viễn Thần?!
Cậu ta trêu tôi?!
Tự ái tổn thương nghiêm trọng.
Tôi giận, hai tuần không thèm nói chuyện với cậu ta.
Hai tuần đó, mỗi sáng cậu đều mang cho tôi một bịch sữa nóng.
Sữa tôi uống, bịch thì ném trả cho cậu ta.
Cho chừa cái tội làm tôi xấu hổ.
Ngay khi tôi định tha thứ vào tuần thứ ba thì…
Cậu ta chuyển trường. Nghe nói đi du học.
Tôi không thấy day dứt gì đâu, chỉ là… nổi mụn suốt một tháng.
Từ đó, tôi… càng ghét cậu ta hơn!
Không ngờ… cái cục mỡ ngày xưa lại lột xác thành soái ca thế này.
Biết sớm thì tôi đã giữ hết mấy cái bịch sữa lại làm kỷ niệm rồi!
“Vậy ra… từ lớp 5 anh đã thích em rồi? Anh… yêu sớm à?”
Tiêu Viễn Thần lườm tôi, tiếp tục kể:
“Năm lớp 8, anh có về nước. Suýt nữa thì bị một con nhỏ… ném tạ đập trúng đầu.”
“Cái gì?! Trời ơi! Sau đó sao rồi? Con bé đó chắc bị đuổi học rồi ha?!”
Anh ta không nói gì. Chỉ nhìn tôi chằm chằm.
Tôi thấy lạnh sống lưng.
Đột nhiên, ký ức năm lớp 8 ùa về.
Hè năm đó, trời nóng muốn nứt đầu, ve kêu inh ỏi, bực cả mình.
Đến lượt tôi thi ném tạ thì đầu óc tối sầm, mắt mờ mịt, não trống rỗng.
Một ý nghĩ thoáng qua:
Toang rồi. Ném lệch hướng.
Kết quả:
Một đứa bị ngất vì sốc nhiệt — là tôi.
Một đứa bị dọa ngất vì suýt trúng đầu — là người khác.
Hồi đó Trương Nhã kể, có một nam sinh trường khác ngất xỉu tại chỗ, gối quỳ xuống đất như “tiên giáng trần”.
Ai mà ngờ… lại là Tiêu Viễn Thần?!
Nghĩ lại thôi mà muốn độn thổ.
“Phì!” – tôi không nhịn được bật cười.
Cứ nghĩ đến cảnh anh ta quỳ rạp xuống đất là tôi muốn cười cả đời.
Mỗi lần tôi cười, anh ta lại đỏ mặt, nghiêm túc nói:
“Chỉ lệch **1 cm nữa là trúng mặt anh rồi. May anh né kịp. Gặp người khác chắc vỡ sọ luôn rồi đó!”
HAHAHAHAHA!
“Không được cười nữa!”
“Ừ ừ, em nhịn.”