Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Tổng Tài Muốn Bao Dưỡng Tôi - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

“Từ nãy đến giờ kể lại chuyện quá khứ, em nghi lắm nha…”


Tôi nheo mắt nhìn Tiêu Viễn Thần:
“Không lẽ… anh thích em vì chúng ta từng có mấy ‘mạng sống gắn kết’ hả?”

 

Tiêu Viễn Thần hơi đỏ mặt, lại nói:
“Ừm… cũng có thể tính như vậy.
Mà thật ra… hồi cấp 3 cũng có một lần.”

 

“Gì nữa?! Cấp 3 cũng có biến cố?”

 

Thể dục cấp 3 đúng là thứ xa xỉ.


Một học kỳ có hai tiết, một tiết để tự giới thiệu đầu năm, một tiết dùng để thi cuối kỳ:
800m, gập bụng, nhảy xa… nhìn cái nào cũng muốn ngất.

 

Bình thường thì không sao, đến lúc thi mới gặp chuyện.

Hôm đó tôi bị đau bụng kinh, muốn xin nghỉ, nhưng giáo viên không chịu, còn bóng gió nói tôi cố tình trốn thi.

 

Tôi nghe xong nổi máu cứng đầu:
“Không thi hả? Tôi thi cho xem!”

 

800m xong — vẫn ổn, còn đủ sức trêu chọc Trương Nhã.


Gập bụng xong — vẫn ổn, tôi còn nhảy tưng tưng.


Tới bài chạy 50m chưa kịp bắt đầu — tôi gục thẳng xuống người ghi điểm.

 

Theo lời kể của Trương Nhã, lúc đó mặt tôi trắng bệch như xác giấy, còn nam sinh kia bị tôi đè ngã đến chảy cả máu mũi.

 

Sau vụ đó, kỳ thi thể dục bị hủy, nam sinh ấy phải nghỉ học vài hôm về nhà tĩnh dưỡng.

Tôi trợn tròn mắt:
“Cái người bị tôi đè... là anh?!”

“Còn ai vào đây nữa?” – Tiêu Viễn Thần nhướn mày.


“Em tưởng anh đi du học là vô dụng à?”

Tôi líu lưỡi:
“Vậy sao anh không nhận tôi luôn từ lúc đó?”

 

Anh lắc đầu:
“Anh thấy... tốt nhất nên thi đại học xong rồi mới nói. An toàn vẫn là trên hết.”

 

“Vậy... sao anh lại về nước thi đại học?”

 

“Muốn trải nghiệm thôi. Bằng tốt nghiệp bên kia anh lấy rồi.”

 

“…”
“Vậy còn đêm hôm đó… anh đã biết là em?”

 

“Ừm hừm.” – Anh đáp tỉnh bơ.

 

“Anh… đồ gian manh!”

 

Còn về việc vì sao anh thích tôi, Tiêu Viễn Thần bảo:
“Anh từng nhờ thầy phong thủy xem mệnh, người ta nói em khắc anh, muốn hóa giải thì chỉ có cách... cưới về nuôi.”

 

“Thật hay đùa vậy trời?”

“Bán tín bán nghi đi, ai biết được~”

 

Còn chuyện đêm hôm đó, anh giải thích là tình huống ngoài ý muốn.


Mới từ nước ngoài về, bị ép uống rượu, bị người khác bỏ thuốc.

 

Kết quả — tôi đi nhầm vào căn phòng đó.


Trên giường là Tiêu Viễn Thần.

 

Mà người bỏ thuốc sau đó đã bị anh tống vào trại giam.

 

Tình huống y như trong tiểu thuyết, mà hóa ra tôi — mới là con thỏ trắng vô tội nhất.

 

Chuyện đến nước này thì rõ như ban ngày rồi.

 


Nhưng tôi vẫn chưa đồng ý làm bạn gái Tiêu Viễn Thần.

 

Bởi vì tôi... muốn được trải nghiệm cảm giác được theo đuổi.

 

Năm đó với Trương Húc, là vì tôi thua trò chơi “đại mạo hiểm” nên đành mặt dày theo đuổi hắn suốt ba tuần.

 

Không hiểu sao…


Đeo bám riết rồi lại… thật lòng luôn.


Yêu đương tận ba năm, và cái kết?


Hắn cắm sừng tôi với một bà chị giàu sụ!

Vậy nên…


Lần này, không vội.
Tôi – Tô Bảo Bảo – nhất định phải được theo đuổi đường đường chính chính, yêu đàng hoàng, không dính thua thiệt!

 

Đúng vào tuần thứ ba Tiêu Viễn Thần theo đuổi tôi, tôi đã đồng ý làm bạn gái anh ấy.

 

Lý do à? Rất đơn giản.


Tôi vốn định tha thứ cho anh ta vào tuần thứ ba đưa sữa hồi tiểu học, ai ngờ chưa kịp tha thứ thì anh ta chuyển trường mất tiêu.

 

Sau khi đồng ý, tôi mới nhận ra:
Tiêu Viễn Thần bám người kinh khủng.

 

Ăn cơm thì đòi ôm hôn.


Đợi thang máy cũng đòi ôm hôn.


Đi xem phim càng phải ôm hôn…

 

Đi đâu dính đó.

Một hôm, khi hai đứa đang hôn nhau mờ cả mắt, sắp “cháy nhà” tới nơi thì một cuộc gọi cắt ngang dòng cảm xúc.

 

Tiêu Viễn Thần trông rõ bực dọc, khuôn mặt vẫn còn lộ vẻ mê đắm, khóe mắt đỏ ửng, tôi liếc xuống…


Ừm, nhìn là biết khổ sở lắm rồi.

 

Tôi cố giữ bình tĩnh, nhấc máy:
“Alo?”

 

“TÔ! BẢO! BẢO!” – tiếng gào của Trương Húc vang lên chói tai.

???

 

“Cô bị bao nuôi rồi hả?! Lại còn là một ông già?!”

 

“Liên quan gì đến anh hả?!” – Tôi gắt.

 

“Cô bị ai bao tôi không quan tâm, nhưng đừng có động tới Tần Viện!”

 

Tần Viện? Ai vậy? Bà chị giàu hôm trước? Liên quan gì tới tôi?

 

Tôi còn chưa kịp đáp lại thì Tiêu Viễn Thần giật lấy điện thoại:

“Trương Húc đúng không? Còn dám đến tìm Bảo Bảo nữa, tôi khiến anh không sống nổi ở thành phố này.”

 

“Anh nghĩ anh là ai?!”

 

“Tiêu Viễn Thần.”

 

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó là một tiếng “Tiêu… Viễn… Thần?!” như nuốt phải đá.

 

Cúp máy.

 

Sau đó… Tiêu Viễn Thần nhìn tôi bằng ánh mắt như sói đói nhìn thịt sống.

Tôi liếc vội xuống dưới…


Ừm, vấn đề vẫn chưa được giải quyết.

 

Ngay giây phút anh nhào tới, tôi vội giơ tay ngăn lại:
“Không được, đang ban ngày!”

 

“Không ai làm phiền đâu, yên tâm.” Anh thì thầm bên tai.

“Tiêu Viễn Thần ~” Tôi thề là giọng tôi run thật sự.

...

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trong vòng tay anh.


Ấm áp, an toàn, thoải mái.

 

Gương mặt anh ấy còn đẹp hơn cả mấy idol Hàn Quốc. Đẹp đến nỗi tôi lại muốn phát cuồng.

“Chưa nhìn đủ sao?” – Tiêu Viễn Thần cười, kéo tôi vào lòng.

 

Tôi ôm chặt anh: “Không đủ.”

 

Anh thì thầm, khẽ cắn vành tai tôi:
“Thế nào? Ông chủ của em có mạnh không?”

 

Tôi đỏ mặt chôn đầu vào ngực anh:
“Rất mạnh.”

Thời tiết bắt đầu se lạnh.

Lúc này, Tiêu Viễn Thần chính là chiếc máy sưởi di động hoàn hảo.


Ôm anh ngủ vừa mềm vừa ấm, lại còn an toàn. Nhiều hôm ôm anh ngủ một mạch đến tận trưa.

 

Còn Trương Nhã?
Cô ấy vẫn chưa phân biệt được thân phận thật của Tiêu Viễn Thần.

 

Lúc thì tưởng anh là ông già.


Lúc lại nghĩ là nam mẫu cao cấp.

 

Đợi hôm nào tụ tập ăn uống, tôi sẽ công bố sự thật cho cả bọn biết.

 

Lần thứ hai tôi cùng Tiêu Viễn Thần đi dự tiệc…


Lại đụng mặt Trương Húc.


Vẫn là hắn, một mình, lủi thủi.

 

“Cô đang hẹn hò với Tiêu Viễn Thần thật hả?”

 

“Tôi quen ai liên quan gì đến anh?”

 

“Anh ta sắp đính hôn rồi, cô không biết sao?”

 

???


Thật sự không biết.

 

Hắn nói tiếp:
“Mấy người nhà giàu ai chẳng thế. Đến lúc đó cô chỉ biết khóc thôi.”

 

Đính hôn? Thật hay giả vậy?

 

Trương Húc không biết chuồn đi lúc nào, nhưng câu nói ấy cứ vang vọng mãi trong đầu tôi.

 

Lát sau, tôi nghe vài người xì xào ở góc phòng:

“Nghe gì chưa? Thiếu gia Tiêu sắp đính hôn đấy.”


“Với ai vậy?”


“Chưa rõ, chắc là tiểu thư nhà nào đó…”

 

Tôi đứng chết trân tại chỗ.

 

Một giọng nữ vang lên:

“Ồ, nghe thấy rồi hả?”
Tôi ngẩng đầu — là Tần Viện, tay cầm ly rượu, thong thả bước đến.

 

“Viễn Thần chưa kể cho cô nghe chuyện của bọn tôi sao?”

 

Chuyện của bọn họ?!

Tôi cười, không trả lời — vì tôi thấy Tiêu Viễn Thần đang đi tới.

 

Anh lập tức ôm eo tôi, kéo sát lại:
“Có chuyện gì vậy, Bảo Bảo?”

 

Rồi anh nhìn thẳng vào Tần Viện, giọng lạnh tanh:

“Chuyện gì của chúng ta?


Chẳng phải chỉ là… chấm dứt hợp tác thôi sao?”

 

“Việc đó mà cũng phải thông báo cho cả thiên hạ à?”

 

“Tần Viện, vì cô là tiểu thư nhà họ Tần, nên mới có tư cách đứng đây nói chuyện với tôi.”

 

Tần Viện tức đến mức siết chặt ly rượu trong tay, tôi còn sợ cô ta bóp vỡ ly thật.

 

Cuối cùng, Trương Húc lại không biết từ xó xỉnh nào chui ra, kết quả cả hai người đều bị Tiêu Viễn Thần đuổi khỏi buổi tiệc.

 

Buổi tiệc đang giữa chừng, Tiêu Viễn Thần dắt tôi lên giữa hội trường.

 

Trong ánh mắt của tất cả mọi người, anh cúi đầu hôn tôi.

“Cái gì vậy?! Không phải trợ lý của anh ta sao?”


“Anh ta sắp đính hôn mà, vậy là sao?!”

 

Tôi nghe rõ từng lời xì xào.

Tiêu Viễn Thần nắm chặt tay tôi, mắt nhìn thẳng:

“Đây là Tô Bảo Bảo —  là vị hôn thê của tôi, là người tôi muốn nắm tay đi hết cuộc đời.”

 

Chưa đến một tiếng sau, cả thành phố đều biết:
Tiêu Viễn Thần đã đính hôn.


Người anh muốn cưới chính là tôi — Tô Bảo Bảo.

 

Trương Nhã: “AAAAAAA! TÔ! BẢO! BẢO!!”


Trương Nhã: “Tổng tài bá đạo yêu mày!”


Trương Nhã: “Hu hu, cuối cùng mày cũng có người cưới rồi!”

 

Gì vậy?


Cái gì gọi là cuối cùng cũng?!

 

Top hot search:

  1. Tiêu Viễn Thần đính hôn

  2. Tô Bảo Bảo là ai

  3. Tiêu thiếu gia thời đi học ngầu dữ thần

 

Chúng tôi đã cùng nhau thề nguyện dưới chân núi tuyết.


Cùng nhau lưu lại những kỷ niệm đẹp nhất ở vùng đất Xuân về quanh năm – Tây Song Bản Nạp.

Hôn lễ cũng đang được chuẩn bị.

Tôi nhìn Tiêu Viễn Thần bận rộn sắp xếp từng chi tiết, lòng tràn đầy cảm động.
Thì ra, người đúng thật sự… luôn ở bên cạnh mình.

Lần này,
Tôi – Tô Bảo Bảo– nhất định sẽ hạnh phúc đến cùng!

Loading...