Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Tra Nam! Đến Giờ Phán Quyết Rồi!

Chương 21: 21: Vương Tổng! Tay Đặt Sai Chỗ Rồi! 20




"Muốn ngủ?"
Nghe giọng điệu nguy hiểm của hắn Lạc Thiên Kỳ bị dọa cho tỉnh, hai mắt y chớp chớp nhìn hắn
"Tôi buồn ngủ a"
Nhìn bộ mặt ngái ngủ của y Vương Thiên Minh không khỏi bật cười, hắn tiến lại giường cúi người đem gương mặt đẹp trai ngời ngợi của mình kề sát gương mặt trắng như búng ra sữa của y
"Chúng ta tính xong chuyện rồi ngủ được chứ?"
Ực, Lạc Thiên Kỳ khẽ nuốt nước bọt nhìn hắn, trong đầu không ngừng nhảy số cố gắng nhớ lại xem mình có đắc tội hắn chỗ nào hay không
Nghĩ mãi cũng chả thấy chỗ nào không thích hợp, 1503 thấy kí chủ nhà mình bỗng dưng phát ngốc thì bất lực, nhưng cũng đầy trách nhiệm nhắc nhở y
[Chắc không phải vì bị cậu gọi là chồng trước mặt nhiều người như vậy đâu nhỉ?]
Lạc Thiên Kỳ a lên một tiếng, có thể là thế thật
Y đưa mắt len lén nhìn hắn để xem hắn có phải thật sự là đang tức giận không, bộ dạng lén lút này của y qua mắt hắn lại trông đáng yêu vô cùng
[Ting, độ hảo cảm: 68%]
Hể? Độ hảo cảm tăng tức là không tức giận có đúng không? Dù trong lòng có chút vui vẻ nhưng y vẫn muốn chắc chắn hơn thế là ngập ngừng hỏi hắn
"Ngài nói tính chuyện là tính chuyện gì a?"
"Tiểu Kỳ, nhanh quên như vậy à?" Vương Thiên Minh vuốt má y
Ực, y có hơi sợ hắn rồi đấy, cái hành động gì mà b.iến thái thế kia, đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà
"Ngài nói gì thế? Quên cái gì cơ?" Lạc Thiên Kỳ giả vờ ngây ngô hỏi
"Cậu gọi tôi là chồng trước mặt nhiều người như vậy, thanh danh của tôi bị hủy hết rồi a, giờ ai cũng biết là tôi có vợ, ai thèm cưới tôi nữa chứ"
Lạc Thiên Kỳ không kiêng nể mà lườm nguýt hắn, tên nào hôm trước còn nói là nuôi tôi, bây giờ nói vậy là ý gì, định cưới người khác???

Hệ thống, có phải nên liệt kê tên của hắn vào danh sách tra nam cần tiêu diệt không?
[Hệ thống hiện tại đã off! ] - Ngồi ăn dưa mặc kệ sự đời
!.

.


"Đang suy nghĩ cái gì đấy?"
Thấy y đăm chiêu hắn đưa tay lên dí nhẹ trán y, Lạc Thiên Kỳ lập tức trừng hắn, hất cao đầu giọng điệu đầy cao ngạo
"Trước sau gì chả vậy, vậy giờ ngài muốn thế nào? Bắt tôi chịu trách nhiệm?" Lạc Thiên Kỳ nhướn mày
"Đúng vậy" Vương Thiên Minh vô cùng không có liêm sỉ mà gật đầu
Lạc Thiên Kỳ cũng phải trợn mắt nhìn hắn, Vương tổng lạnh lùng mấy người nói đâu? Sao trước mặt y lại là cái tên b.iến thái, mặt dày, vô liêm sỉ cùng thiếu đánh này chứ
"Ngài muốn gì?"
Cố kiềm nén cảm xúc muốn đánh người, Lạc Thiên Kỳ nói như gằn từng chữ, nói gì thì nói lẹ để ông đây còn ngủ
"Gọi cũng đã gọi rồi, hay là chúng ta làm chuyện gì đó cho giống vợ chồng nhá"
Vương Thiên Minh liếm môi, bàn tay hư hỏng đưa xuống luồn vào áo của Lạc Thiên Kỳ, ngay khi chạm đến sự mềm mại của chiếc bụng nhỏ, tay hắn như có dòng điện chạy qua k.ích thích đến các dây thần kinh, hô hấp cũng bắt đầu ngưng trệ
Mà Lạc Thiên Kỳ bị hành động b.iến thái này của hắn làm cho sợ đến cả mặt trắng bệch, cái tên cầm thú này ngay cả trẻ con cũng không tha
Lạc Thiên Kỳ không thương tình gì mà tung cước đá vào bụng hắn, vì chưa cởi giày nên trên áo in hẳn dấu giày của y
Vương Thiên Minh ôm bụng hơi lùi ra, Lạc Thiên Kỳ lập tức nhảy xuống giường với lấy chiếc cốc gần đó đưa lên cao, tư thế sẵn sành ném hắn bất cứ lúc nào nếu dám tiến lại gần

"Này Lạc Thiên Kỳ, cậu đạp nhẹ chút không được à?"
Vương Thiên Minh trừng mắt nhìn Lạc Thiên Kỳ, y lập tức với lấy cái gối trên giường ném thẳng vào mặt hắn
"Là do ai hả cái tên b.iến thái kia, đến cả trẻ nhỏ cũng không tha, đúng là cầm thú"
Vương Thiên Minh lấy gối trên mặt ném về phía y nhưng lại hụt
"Cậu mà trẻ nhỏ cái gì, sắp 18 đến nơi, định lừa ai hả?"
"Lừa ai nhưng cũng không bằng sự thật ngài là một ông chú già đâu, vậy mà còn có sở thích trâu già gặm có non"
"Này này, Lạc Thiên Kỳ cậu muốn chết rồi phải không"
"Thì sao? Ngon nhào vô"
Lạc Thiên Kỳ một tay cầm cốc nước một tay cầm gối ném về phía hắn
Những thứ gì ở gần đều bị y ném đi hết, đến khi mò không được thứ gì y mới nhìn xung quanh, thấy ở cách đó không xa có một chiếc bình lớn lập tức chạy đến ôm nó lên
"Bỏ xuống ngay, cái đấy mắc lắm đấy"
Vương Thiên Minh mở lớn mắt nhìn y, Lạc Thiên Kỳ nghe thế mỉm cười gian xảo, tay càng nâng cái bình quý lên cao
"Có ngon ngài đến đây, tôi xin hứa sẽ cho thứ này biến thành nhiều mảnh nhất"
Vương Thiên Minh hết cách đành hòa hoãn thương lượng
"Cậu muốn gì cũng được, bỏ nó xuống trước được không?"
Đừng đùa cái đấy là của mẹ hắn gửi nhờ chứ không phải của hắn đâu, nó mà xước một miếng nào thì ngày tàn của hắn tới chắc rồi
"Không" Lạc Thiên Kỳ hất mặt nói
"Này.


.

"
"Hửm?" Y nhướn mày
"À không, không có gì"
"Muốn tôi bỏ nó xuống cũng được thôi, nhưng tôi có điều kiện"
"Được cậu nói đi"
"Tôi muốn ngủ phòng riêng"
"Không được" Vương Thiên Minh không cần suy nghĩ mà nói
Lạc Thiên Kỳ trợn mắt nhìn hắn
"Này, tôi là đang đặt điều kiện với ngài, ngài chỉ có thể đồng ý thôi, không có quyền phản bác, ngài không sợ tôi đập nó sao?" Lạc Thiên Kỳ đưa cái bình lên
Vương Thiên Minh nheo mắt suy nghĩ, còn cái bình nào giống vậy không nhỉ, nếu hắn nhớ không lầm thì cái này một cặp bình thì phải, ha vậy dễ giải quyết rồi
"Này!.

sao không nói gì?"
Lạc Thiên Kỳ đầy cảnh giác nhìn hắn, cái tên b.iến thái này đang âm mưu cái gì trong đầu
"Nếu cậu muốn, thì đập đi"
"!.

"
Lạc Thiên Kỳ ngơ ngác toàn tập, ủa là sao ba? Tự dưng can cho đã giờ kêu đập

Nhân lúc y đang ngơ ngác hắn liền lao đến cướp lấy cái bình trên tay y và đặt ngay ngắn về chỗ cũ, tay còn lại vòng qua chiếc eo thon gọn của y kéo xuống, hai người cứ thế mà ngã xuống giường
"! ! "
Lạc Thiên Kỳ chớp chớp mắt nhìn môi mình đang bị tên nào đó gặp lấy, nhìn cái mặt thỏa mãn của ai kia lửa giận trong lòng liền bùng phát, bàn tay nắm chặt giờ lên cao, y phải đánh chết cái tên b.iến thái này
Hàng loạt tiếng động lớn vang lên, người làm bên dưới nhìn lên mà sợ hãi, nhưng cũng không khỏi liên tưởng đến mấy chuyện không được trong sáng nào đó, rốt cuộc hai người đó làm mạnh tới cỡ nào mà rung nhà như vậy
Trương quản gia ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đang phân vân có nên gọi cho bà chủ báo cáo tình hình hay không, ông sợ bà chủ vui quá mà bay sang đây mất (Ôi sự hiểu lầm tai hại)
Hôm nay là ngày y đi học lại nên dậy sớm hơn thường ngày, nhìn người nằm bên cạnh với đầy vết cào trên cánh tay y thấy hơi áy náy, mình có mạnh tay quá không ta
Nhưng con đau từ eo truyền đến khiến áy náy đó liền bay đi mất, y thấy vậy còn nhẹ, đáng ra phải ra tay mạnh hơn
Bịch
Nhìn người nằm chổng mông dưới sàn nhà Lạc Thiên Kỳ chầm chậm thu chân mình lại, có hơi đắc ý nhìn hắn, này thì đánh ông
"Lạc Thiên Kỳ, cậu muốn chết phải không?"
Vương Thiên Minh nghiến răng gằn từng chữ
"Tôi chỉ đang trả thù thôi, ai bảo ngài ra tay với tôi, nhìn đi nó còn đỏ này"
Lạc Thiên Kỳ uất ức chỉ vào vết bầm có chút xíu trên đùi mình, cái này là do hắn nhéo y
"Bằng cái này của cậu sao?"
Vương Thiên Minh đen mặt quay lưng ra, vì không mặc áo nên tấm lưng với những vết cào chi chít cứ thế đập thẳng vào mắt y
Nhìn hắn thảm như vậy Lạc Thiên Kỳ chỉ cười trừ cho qua, nhanh chân chạy vọt vào nhà tắm chốt cửa lại
Vương Thiên Minh nhìn cái áo bị y xé rách ở dưới sàn thì bất lực, hắn thấy nếu mai mốt hai người thật sự về chung nhà có phải hay không cuộc đời hắn cũng như cái áo rách này, người gì đâu mà bạo lực dễ sợ
Khẽ chạm vào vết bầm có hơi rỉ máu trên trán hắn không khỏi xuýt xoa, thằng nhóc này ra tay cũng thật tàn độc, hắn chỉ là nhéo cái eo y hơi mạnh một chút vậy mà ăn trọn nguyên cú đấm vào mặt, may là hắn né kịp nên chỉ bầm trán chứ không chắc phải đi sửa mũi rồi
10 phút sau hai người bước xuống nhà với gương mặt hậm hực, ánh mắt như có như không liếc nhau đến tóe lửa
Trương quản gia cầm khăn lau mồ hôi, rốt cuộc tối qua hai người đó đã làm gì mà một người băng cổ một người băng trán thế kia
Đáng lẽ là chỉ có mình hắn băng cái trán của mình thôi, tự dưng khi nãy lại lên cơn điên cắn vào cổ y, vì sợ mọi người trong trường nhìn thấy nên mới băng lại ấy chứ, hừ tên này tuổi chó chắc luôn, cắn đau muốn chết.


Chương trước Chương tiếp
Loading...