Trạch Đấu Ký - 5
Cập nhật lúc: 2025-07-08 21:43:46
5
Ta khẽ xoa bụng, bộ khó xử mà mỉm :
“Quả thực tiện, của hồi môn của , tương lai còn để cho đứa nhỏ trong bụng .”
Sắc mặt mẫu chồng lập tức từ bất mãn hóa thành mừng rỡ:
“Nhược Thư, ý con là… con thai ?”
Phủ y nhanh chóng mời đến.
Bắt mạch xong, quả nhiên mang thai hơn hai tháng, thai khí định.
Có đứa nhỏ, thái độ của mẫu chồng lập tức đổi hẳn.
Chuyện đòi của hồi môn cho Cố Thiến Thiến cũng bà ném ngay đầu.
Bà vui mừng như mở cờ, đích bái tổ tiên, miệng ngớt lẩm bẩm:
“Hay quá! Năm năm , phủ Hầu cuối cùng cũng đích tử!”
Thực bà đồng ý cho Cố Thiến Thiến , cũng chỉ vì mong sớm cháu nối dõi.
dù , con vợ lẽ thể so với đích xuất .
Ngay cả Tần Chi Hành tin, cũng cố gắng “gắng gượng thể bệnh tật” đến xem một chuyến.
Ánh mắt dường như cũng khôi phục nét thiết tha như những ngày mới cưới:
“Nhược Thư, … cuối cùng cũng sắp cha !”
Ta ho ngừng, vẻ mặt hốc hác xanh xao, trong lòng vô cùng mãn nguyện.
Xem kìa, thế mới giống dáng vẻ nên của bệnh chứ!
Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi. Follows để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!
Giờ khắp phủ , e rằng chỉ Cố Thiến Thiến là chẳng vui vẻ gì.
nàng vẫn miễn cưỡng giữ bộ dạng điềm đạm nhu mì, đến mặt chúc mừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trach-dau-ky/5.html.]
Cũng may, ngày nạp định sẵn, chỉ còn ba ngày nữa.
“Biểu ca, Nhược Thư tỷ tỷ tin vui , chắc mừng lắm nhỉ, e rằng sắp quên mất Thiến Thiến .”
“Làm gì ! Ta vẫn luôn mong một đứa con là của chúng .
Đến khi , sẽ cho nó nhập danh sách con của Tưởng Nhược Thư, đích nuôi nấng.”
“ Ta , vì chịu bao nhiêu ấm ức. Yên tâm, sớm chẳng còn tình cảm với nàng , kiếp tuyệt đối phụ .”
Chỉ cách một bức tường, lặng lẽ hai kẻ đó thề thốt tâm tình.
Kẻ mới mặt còn ân cần vỗ về, nháy mắt đầu hạ nhục mặt nữ nhân khác.
Tiếng thì thầm âu yếm phía càng càng buồn nôn, thực sự chịu chẳng nổi, âm thầm rời .
Đêm trở về phòng, tháo xuống chiếc kết đồng tâm mà Tần Chi Hành từng tự tay tặng đặt nơi đầu giường.
Ba ngày trôi qua trong chớp mắt.
Cố Thiến Thiến mặc một chiếc áo khoác nhỏ màu hồng phấn, phối váy la màu đào, trang điểm đậm đà, dung nhan rực rỡ như hoa đào tháng ba.
Nàng tới dâng cho , vẻ ngoài ngoan ngoãn cung kính, nhưng ẩn chân mày đầy vẻ khiêu khích.
Ta như chẳng .
Mẹ chồng tít mắt, thưởng cho nàng một phong hồng bao dày cộp, đích sai đưa thẳng đến phòng Tần Chi Hành.
“Nhược Thư, nghĩ mà xem, e là bệnh của Chi Hành chẳng mấy chốc sẽ khỏi thôi.”
Ta ngoan ngoãn gật đầu, dáng vẻ nhu thuận vô cùng:
“Chỉ cần Chi Hành bình an khỏe , cũng vui lòng mãn nguyện.”
“Đứa nhỏ ngoan.”
Mẹ chồng , ánh mắt mang theo vài phần thương xót, tặng thêm một chiếc vòng ngọc sáng trong cực phẩm.
Ta khẽ , bộ khách khí từ chối mấy lượt mới nhận lấy.
Đưa tay vuốt nhẹ vòng ngọc trơn bóng trong tay áo, thực lòng chút thích.
Được trấn an như thế, liền ngoan ngoãn về phòng, yên tĩnh chờ đợi.
Đêm , trong phủ Hầu lập tức nhốn nháo một phen.
Nghe , đúng thời khắc then chốt, Tần Chi Hành đột nhiên ngã sõng soài lên Cố Thiến Thiến, bất tỉnh nhân sự.